Khi tìm thấy phòng, anh mở cửa ra, thấy Diệp Mai Hoa đang nằm trên giường truyền dịch.
Một y tá đến thay chai dịch cho cô, thấy Tạ Minh Thành thì nói: “Cậu là gì của bệnh nhân?” Tạ Minh Thành sững người, không kịp trả lời, dì y tá lại nói tiếp: “Cậu là bạn trai cô ấy sao?”
“Tôi…”
“Sao lại đến muộn như vậy? Bệnh nhân sốt như vậy mà không ai đến trông nom, hai người vừa nấy đi rồi, nên tôi mới đến xem một lúc, máu chảy ngược rồi” Tạ Minh Thành bị mắng dữ dội như vậy, sắc mặt không khỏi lo lắng, trước nay anh chưa từng bị thế.
“Bây giờ người trẻ đều không quý trọng bạn gái vậy sao?
Lao động quá sức rồi đổ bệnh! Lại còn bị suy dinh dưỡng dài hạn, cơ thể suy yếu, không thể cậy mình còn trẻ mà làm khổ như thế được, cũng đúng, giờ thì bị bệnh rồi!” Tạ Minh Thành nhíu mày: “Lao động quá sức? Suy dinh dưỡng?”
“Rõ ràng là giảm sốt rồi mà người phụ nữ kia lại làm đổ nước lên chăn, càng sốt nóng hơn, thành sưng phổi, dần dần bệnh sẽ khỏi, sau này phải chú ý nhiều hơn!” Tạ Minh Thanh kìm nén sự nóng nảy, miễn cường vâng một câu.
“Đêm nay để ý đến nhiệt độ cơ thể, nếu lại sốt cao thì gọi cho bác sĩ, để ý cả chai dịch nữa” Dì y tá dặn dò xong, mới chú ý đến cậu nhóc này lại đẹp trai như vậy, còn bị bà giáo huấn lâu như vậy cũng không nói lại, cũng không tệ, cũng thâm khen một câu.
“Cậu nhóc này, bạn gái cậu xinh đẹp còn cậu thì tuấn tú, hai người rất xứng đôi, sau này sống tốt với nhau nhé” Tạ Minh Thành bỗng mất tự nhiên, hai tai đỏ bừng.
Dì y tá cũng phát hiện ra, vẻ mặt khoan dung: “Cậu có thể nhấc tay cô ấy lên một chút để truyền dịch cho tiện, có gì thì gọi tôi” Sắc mặt Tạ Minh Thành ổn định hơn, cúi đầu nhìn gương mặt đang nằm ngủ của Diệp Mai Hoa, trong mặt hiện lên tia ủy khuất.
Khi Diệp Mai Hoa tỉnh lại, phát hiện tay trái đang bị ai đó nhấc lên.
Cô cố mở đôi mắt yếu ớt, cả đầu đau nhức.
Hành động yếu ớt này đã đánh thức Tạ Minh Thành, anh quay sang: “Tỉnh rồi sao? Tôi đi gọi bác sĩ” Tạ Minh Thành đứng dậy, bước chân có phần lảo đảo, vì anh giữ một tư thế quá lâu nên cả người đều tê dại.
Sau một lúc, anh bước rời đi.
Bác sĩ kiểm tra nhiệt độ cơ thể cho Diệp Mai Hoa, cuối cùng cũng giảm xuống, sau khi tiêm xong thì chỉ cần quan sát một đêm là có thể xuất viện.
Nhưng việc đầu tiên Diệp Mai Hoa muốn sau khi tiêm xong là xuất viện.
Tạ Minh Thành giữ người cô lên giường, sắc mặt lo lắng: “Cô bị gì vậy? Bộ dạng như này mà còn muốn xuất hiện à?”
“Anh buông ra.” Cô muốn thoát hỏi Tạ Minh Thành, nhưng hiện tại cơ thể cô quá yếu, không còn sức lực nào để chống trả.
“Cô ngay cả đứng dậy còn không được, xuất viện cái gì?” Sắc mặt Diệp Mai Hoa trắng bệch, cằm thu lại, đôi mắt sáng đang tức giận cũng dần u ám đi.
Anh còn không nhìn được bộ dạng này của cô thì ai xem được.
“Tạ Minh Thành, cảm ơn anh. Nhưng tôi muốn xuất viện”
“Tôi cho phép sao?” Diệp Mai Hoa nghiến răng: “Cầu xin anh tránh sang một bên: Tạ Minh Thành thấy ánh mắt van xin của cô, sự tức giận đang tăng lên lúc đầu bỗng dần hạ xuống, nhẹ nhàng nói: “Cô biết cô bị bệnh nghiêm trọng mức nào không? Muốn hủy hoại cơ thể mình thì hãy dùng cách khác đi” Diệp Mai Hoa cúi đầu: “Tôi không sao, anh đừng lo lắng.
Tôi tự biết tình trạng của mình” Nói xong, cô nhẹ nhàng thoát đẩy tay Tạ Minh Thành trên vai xuống, đứng dậy, hai chân có chút yếu ớt nhưng vẫn đứng vững.