Cho nên sau khi kiểm tra tài liệu đều đúng hết, Diệp Mai Hoa liền mang theo tài liệu đi tìm Lục Bách Thiên, cũng mang theo kế hoạch mà cô thức đêm chỉnh sửa lại giao cho Lục Bách Thiên.
Bản kế hoạch vô cùng kỹ càng tỉ mỉ, hoàn mỹ không tìm ra lỗi sai, chỉ là yêu cầu tài chính… có hơi quá lớn.
Một trăm năm mươi tỷ.
Đây không phải là một số tiền đầu tư nhỏ.
Nhưng công ty Viễn Phát không thể không có số tiền này được.
“Mai Hoa, một trăm năm mươi tỷ, con số này hơi lớn” Nếu như đặt nó trong một ngành nghề đang phát triển cũng không tính nhiều, nhưng Viễn Phát lại là làm trò chơi, mặt hàng này, một là sống, hai là chết, nhất là thị trường trò chơi trong nước cũng không có khởi sắc.
Đây cũng là nhà họ Tôn cố ý, cho nên Tôn Bân ngay từ đầu cũng đã chết tâm.
Diệp Mai Hoa cũng không buông tay, đưa ra phân tích rõ ràng đâu vào đấy của mình nói cho Lục Bách Thiên, còn lấy ra số liệu chính xác để thuyết phục.
Tâm mắt của Lục Bách Thiên cũng không thấp, trầm tư một lát, anh biết lần mạo hiểm này vẫn là đáng giá.
Đường An Na bên cạnh cũng tán thành, còn phân tích giúp cô.
Lục Bách Thiên suy nghĩ một lát rồi nói: “Được, anh đề cập với phòng Đầu tư, tạm thời em cứ đợi đã” Diệp Mai Hoa thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô biết Lục Bách Thiên đã đồng ý thông qua, hạng mục này hơn phân nửa có thể được bắt đầu.
Đường An Na trong mắt lộ vẻ chế giêu, cô ta chờ đợi nhìn thấy cảnh cô bại trận, nhà họ Tôn cũng sẽ không để một đứa con hoang vực dậy nổi.
Chuyện này đã được giải quyết hơn phân nửa, Diệp Mai Hoa cuối cùng có thể nhẹ nhàng một ít, cô biết mình đã bỏ qua Trúc Nhã rất lâu, liền dứt khoát quyết định dẫn Trúc Nhã đi dã ngoại.
Nhưng trước khi đi, cần phải đến bệnh viện kiểm tra tình trạng sức khỏe đã.
Cho dù Trúc Nhã nhìn không có vấn đề gì, nhưng Diệp Mai Hoa chưa bao giờ dám thả lỏng.
Sau một loạt các thứ kiểm tra, Diệp Mai Hoa dẫn theo.
Trúc Nhã và Dương Ngọc San đứng đợi ở ngoài cửa, Trúc Nhã vô cùng nghe lời, còn chào hỏi với y tá đã từng chăm sóc cô bé ở bệnh viện.
Bác sĩ kêu Diệp Mai Hoa tiến vào một mình, trong lòng Diệp Mai Hoa lộp bộp một tiếng.
“Bác sĩ, là tình trạng Trúc Nhã không ổn sao?”
“Đừng khẩn trương, kiểm tra cho thấy không có tình huống nào phát sinh.” Diệp Mai Hoa thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Nhưng chỉ là tình trạng cơ thể giai đoạn này còn có thể chống đỡ, tương lai…… cô phải chuẩn bị tinh thần” Diệp Mai Hoa căng thẳng, giọng nói khàn khàn: “Trúc Nhã hiện tại nhìn cũng khỏe mạnh giống như những đứa trẻ khác, có lẽ, có lẽ cô bé còn có thể tiếp tục chống……
Bác sĩ lắc đầu, nói: “Cô biết loại chuyện này một khi có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, chính là sinh tử trong nháy mắt, lần trước để cô tìm bố của đứa bé, có lẽ đó là hy vọng lớn nhất.”
Diệp Mai Hoa ngẩn ra, ngay sau đó gật đầu nói: “Được, đã phiền bác sĩ rồi” Sau khi đi ra, Diệp Mai Hoa nở một nụ cười tươi trên mặt, giấu đi bi thương, Dương Ngọc San cũng sáng suốt không có hỏi trước mặt Trúc Nhã. Sau khi ba người đi khỏi bệnh viện còn cố ý đi đến siêu thị một chuyến, mua đồ chơi cho Trúc Nhã.
Buổi tối, sau khi Trúc Nhã đã ngủ, Dương Ngọc San mới mở miệng dò hỏi, khi nghe thấy đáp án chị ấy đã trầm mặc rất lâu.
“Chị Dương, lần trước chị nói người kia… Có thể tìm giúp em không?” Dương Ngọc San do dự một chút, nói: “Chị hỏi thăm rõ ràng, người kia rất lợi hại, nhưng là… giá cả có hơi cao.” Từ có hơi cao này cô ấy đã nói giảm nói tránh.
Những người mà bọn họ có thể trả được, Dương Ngọc San liên hệ từ lâu.
Diệp Mai Hoa trầm mặc một hồi, đôi tay siết chặt rồi lại buông ra.