Sắc mặt chú Chung vẫn không thay đổi, nói: “Mong bà đây đừng làm khó tôi, đây là mệnh lệnh của cậu chủ nói, tôi chỉ làm theo mệnh lệnh mà làm thôi”
Vu Thúy Bình vẫn không từ bỏ ý định, bà ta nói: “Tôi đã gọi điện qua cho Minh Thành rồi, nhưng nó đang có cuộc họp nên không thể nghe máy được, nếu như không phải chuyện gấp thì chúng tôi cũng không hi vọng phải trực tiếp đến tận cửa thế này”
Câu này thoáng khiến cho chú Chung hơi thấy nghi hoặc, nhưng chú vẫn như cũ không lùi lại một bước.
Vành mắt của Vu Thúy Bình đỏ lên, nhẹ nhàng lau lau khóe mắt, lại cho Diệp Mai Nhung một ánh mắt nhắc nhỏ, sau đó cô †a cũng vội vàng cùng nhau cầm khăn giấy chấm nước mắt nói: “Mẹ, là do con vô dụng, con xin lỗi mẹ, đến cả nhìn con trai mình một cái cũng không thể nhìn, chắc chắn bố sẽ thất vọng lắm”
Vu Thúy Bình nghẹn ngào nói: “Quản gia Chung, chúng tôi cũng là do hết cách rồi, chồng của tôi, bố của Mai Nhung, cũng là ông ngoại của Bách An đang ở bệnh viện, cuối cùng ông ấy cũng tỉnh lại rồi, ông ấy đã ngủ một khoảng thời gian cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, ông ấy muốn nhìn thấy Quản gia Chung cũng có chút kinh ngạc.
Mà, bên trong cánh cửa, Diệp Mai Hoa vẫn luôn nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài cũng kinh ngạc.
Thân thể cô cứng đờ, trong đầu trống rỗng, đến cả tai cũng vang lên tạp âm ong ong.
Bố, đã tỉnh rồi?
Bị đâm thành người thực vật, thậm chí bố cô là người bị bác sĩ nói bao nhiêu lần rằng bệnh tình rất nguy cấp, nay đã tỉnh lại rồi.
Không biết tiếng nói ở bên ngoài cửa đã không còn từ lúc nào, cô không biết, cô cứ ngây ngốc như hòn đá đứng đó, cuối cùng vẫn là Trúc Nhã và Bách An kéo cho cô tỉnh lại.
Tạ Bách An duỗi tay ra, dường như cậu bé muốn thăm dò trán của mẹ xem sao, bất lực, dáng người của cậu bé quá thấp, sống chết cũng với không tới, chỉ có thể lo lắng nói với mẹ: “Mẹ ơi, mẹ làm sao thế ạ?”
Trúc Nhã cũng lập tức kéo tay của mẹ nói: “Mẹ ơi, mẹ, sao mẹ lại khóc thế ạ?”
Diệp Mai Hoa lại sờ lên khuôn mặt của mình, cô thấy một bàn tay đầy nước mắt, cô vội vàng lau nước mắt trên mặt đi, khóe miệng lại không nhịn được mà òa lên.
Bố đã tỉnh lại rồi, tin tức này ném vào người cô như vậy cô hạnh phúc đến nỗi hận không thể lập tức bay đến thẳng bệnh viện.
Cho dù mẹ kế có đối xử với cô tệ bạc đến mức nào, Diệp Mai Hoa vẫn chưa từng cảm thấy hận bố của mình, bởi ông chính là người đã đón cô từ dưới quê đến đây, không hề nhắc đến chuyện cũ mà hết sức hỗ trợ cho cô học hành, còn luôn ở bên cô cổ vũ cho cô, ủng hộ cô.
Năm đó bố cô gặp tai nạn xe cộ biến thành người thực vật, cô đã khóc rất lâu mới có thể chấp nhận được sự thật đó, trong lòng cô vẫn luôn tin rằng, bố cô nhất định có thể tỉnh lại.
Cô luôn đợi, chỉ là không ngờ rằng, phải đợi đến hơn sáu năm.
Sau khi cô ra tù, Vu Thúy Bình đã chuyển bố cô đến một bệnh viện khác, bà ta không hề nói cho cô biết, khiến cho cô có muốn đến thăm ông cũng không thể làm được, cũng còn may, bây giờ ông đã tỉnh lại rồi.
Diệp Mai Hoa trái một đứa phải một đứa, bế lấy hai đứa con của mình, đi vào phòng khách, đặt hai đứa nhỏ xuống ghế sofa, bản thân mình thì ngồi xổm xuống, nói: “Bách An, Trúc Nhã, ông ngoại của hai đứa đã tỉnh lại rồi: Đây là lần đầu tiên hai đứa nhỏ biết được bản thân mình còn có một người ông ngoại, hai đôi mắt to tròn lấp lánh vui mừng nhìn mẹ mình.
“Mẹ ơi, con với anh hai có thể đi thăm ông ngoại không ạ?”
Diệp Mai Hoa vừa định trả lời con gái thì bỗng nhiên gương mặt cô cứng lại.
Bố cô đến giờ vẫn không biết mấy năm qua đã xảy ra những gì, đến cả sự tồn tại của Bách An và Trúc Nhã cô cũng không biết nên giải thích thế nào với ông.
Chưa kết hôn đã có thai, lại còn dây dưa không rõ với em rể của mình….