Sau khi chờ hết thảy đều chuẩn bị xong, ánh mắt của Tạ Minh Thành càng thêm kinh ngạc.
Cơ thể cô vốn là cao gầy, bước một đôi giày cao gót khiến cô trông càng hấp dãn, đứng ở bên cạnh Tạ Minh Thành hoàn toàn là duyên trời tác hợp.
Ngay cả nhân viên phục vụ cũng không nhịn được khen một câu: “Cô và ngài đây rất xứng đôi.” Sắc mặt Diệp Mai Hoa lập tức xấu hổ, cố ý tránh ra hai bước, cô không quên, Tạ Minh Thành là một người đàn ông “đã kết hôn”, vẫn là “em rể” của cô.
Di động vang lên, Diệp Mai Hoa vội vàng nhận điện thoại.
“Mai Hoa, em đang ở nơi đâu? Tại sao còn chưa lại đây nữa?” Giọn nói của Lục Bách Thiên có chút sốt ruột.
Diệp Mai Hoa vội vàng nói: “Tôi vừa mới có chút việc, hiện tại đi qua đó liền”
“Cô không có việc gì là tốt rồi, Anna nói cô tự nhiên đi mất, tôi rất lo lắng cho cô.” Quả nhiên, là Đường An Na làm, thủ đoạn nhỏ nhen gì cô †a cũng dùng tới hết.
Diệp Mai Hoa nén xuống phẫn nộ, nói: “Tôi sẽ nhanh chóng đi qua đó.” Sau khi cúp điện thoại, Diệp Mai Hoa vội vàng nói với Tạ Minh Thành: “Ngài Tạ, cảm ơn anh đã giúp đỡ, số tiền này tôi sẽ không trả cho anh được, tôi nghĩ chắc anh cũng không cần, tôi đi trước đây. “Dứt lời, cô liền xoay người rời đi nhưng cổ tay cô lại bị bắt được.
“Ngài Tạ?”
“Tôi đưa cô.”
“Không cần…”
“Nơi này rất khó gọi xe. “Diệp Mai Hoa biết điều này, nhìn đồng hồ, bây giờ dù có gọi xe chắc cũng k hông kịp nữa, tất cả mọi người đều đang chờ cô, chưa nói tới sau này cô còn phải hòa nhập với công việc này nữa.
Có lẽ Đường An Na cũng có suy nghĩ giống vậy.
Diệp Mai Hoa cắn răng một cái, nói: “Vậy thì phiền anh rồi.
Lên chiếc Maybach của Tạ Minh Thành, Diệp Mai Hoa báo địa điểm, xe khởi động, hai người lâm vào một bầu không khí ngượng ngập.
Xe mở điều hòa, mái tóc của Diệp Mai Hoa còn hơi ướt, gió thổi đến khiến cô có hơi lạnh, cô rụt cổ lại.
Tạ Minh Thành chú ý điều này, tăng nhiệt độ lên.
Diệp Mai Hoa thấy thế cũng thoải mái hơn một ít.
Tạ Minh Thành nhếch khóe môi, nói: “Cô rất sợ tôi.” Diệp Mai Hoa hơi xấu hổ, nói: “Không định trở lại sao… “Diệp Mai Hoa biết anh có ý tứ gì, lắc đầu nói: “Long Thành không thích hợp với, tôi phải tìm công việc mới. ” Tạ Minh Thành ừ một tiếng.
Diệp Mai Hoa nghĩ đến những lời nói đây ý tứ sâu xa của anh lúc trước, cô cảm thấy hơi ngứa ngáy trong lòng, không nhịn được hỏi: “Ngài Tạ, những câu nói lần trước anh nói với tôi là ý “Nói cái gì ” Người này quá xấu xat “Ngài Tạ, anh hiểu lầm rồi. ” Anh rõ ràng biết cô đang nói cái gì.
“Chính là… chuyện khách sạn Hoa Sen, tại sao anh lại nhắc tới cái này?”
Tạ Minh Thành nhếch khóe môi, đột nhiên ngừng ở ven đường, nói: “Cô cảm thấy sao?” Xe dừng lại, Diệp Mai Hoa càng thêm bất an, thậm chí ước gì có thể bước xuống xe ngay lập tức.
“Tôi không biết”
“Vậy không biết.” Tạ Minh Thành một tay đặt trên tay lái, tay kia gác len của sổ, chống cằm, ánh mắt cười như không cười nhìn về phía Diệp Mai Hoa.