Lục Bách Hoa hai mắt sáng lấp lánh, nhịn không được lấy ra di động tìm kiếm, một vừa kiếm vừa làm bộ lơ đãng nói: “Đây là ‘Bản hòa tấu dương cầm thứ ba’ của Rachmaninoff, tác phẩm 30, nốt D thấp, được mệnh danh là vua của những bản hòa tấu dương cầm, là một trong những bản hòa tấu dương cầm khó nhất” Sắc mặt của những người đang ngồi ở dưới vô cùng phức tạp, hai mặt nhìn nhau, sự bài xích lúc đầu đối với cô đã tiêu tán đi rất nhiều.
Một người ưu tú như vậy, không có làm bất kỳ chuyện xấu gì, rất khó để chán ghét.
Bên ngoài bình luận như thế nào Diệp Mai Hoa cũng không biết, cô đắm chìm trong thế giới của chính mình.
‘Vành mắt cô hơi phiếm hồng, nét bi thương chứa chan giữa mày.
Đôi tay cô hơi run rẩy, nhưng khi rơi xuống mỗi một phím đàn đều vô cùng chuẩn xác.
Cô biết đàn dương cầm, là người mẹ trước lúc chết vẫn luôn dạy cô.
Mẹ cô am hiểu dương cầm, khi còn nhỏ ở nông thôn, trong nhà cô luôn văng vắng tiếng đàn, nhưng trong tiếng đàn lại chứa đầy bi thương.
Trong quá khứ Diệp Mai Hoa không biết tại sao mẹ cô luôn có dáng ve không vui.
Sau này cô phát hiện mỗi khi cô luyệ xong một bài, mẹ sẽ vui vẻ đến mấy ngày, cho nên cô liều mạng luyện tập, cho dù đầu ngón tay đều sưng lên.
Sau này khi mẹ cô qua đời, cô được bố đón đi, thói quen này vẫn không thay đổi, Vu Thúy Bình sẽ không mua đàn dương cầm cho cô, cô liền luyện tập ở trong phòng đàn của trường học.
Mỗi khi cô đàn một khúc dương cầm, trong đầu Diệp Mai Hoa luôn hiện lên dáng vẻ của mẹ.
Bất tri bất giác, một giọt một giọt nước mắt từ khóe mắt cô chảy xuống.
Bởi vì đưa lưng về phía mọi người cho nên cô không sợ bị người thấy, cô cắn chặt môi dưới, kiên trì muốn đàn xong khúc nhạc này.
Mà ở lầu hai lại vừa lúc thấy cô đang rơi nước mắt.
Tôn Quang Hạo vô cùng ngạc nhiên, tâm trạng anh ấy cũng đao lòng anh, anh ấy không tin nhất kiến chung tình, hiện tại thi tin rồi, có chết anh cũng sẽ không thừa nhận là gặp sắc nảy lòng tham.
Ánh mắt Tạ Minh Thành hơi trầm xuống, động tác dựa vào lan can chậm rãi đứng thẳng, ánh mắt không hề chớp nhìn chăm chằm Diệp Mai Hoa.
Cho đến phím đàn cuối cùng đánh xuống.
Tiếng đàn đã vấn vương rất lâu trong lòng mọi người ở đây.
Mọi người yên lặng vài giây, không biết là ai vỗ tay trước, theo sau đó là một tràng võ tay như sấm.
Diệp Mai Hoa chỉnh lại tâm trạng của mình, nếu không phải có khóe mắt hơi hơi phiếm hồng thì cũng nhìn không ra cô vừa mới rớt nước mắt.
Cô hơi khom lưng, sau đó xuống sân khấu.
Khi ngồi trở lại vị trí, sắc mặt của các đồng nghiệp vô cùng phức tạp, nhưng mà bầu không khí bài xích mãnh liệt vừa nãy đã biến mất, cũng có người bắt đầu chủ động cùng Diệp Mai Hoa nói chuyện phiếm.
Dần dần, càng ngày có càng nhiều người có thể tự nhiên đáp lời cùng cô, Diệp Mai Hoa cũng không lạnh lùng, lời nói cũng rất hợp lòng người, nói chuyện với nhau rất vui.
Đường An Na thiếu chút nữa là bóp nát cái ly, cô ta không muốn nói gì hết.
Trên lầu, Tôn Quang Hạo cảm thấy trong lòng mình vô cùng ngứa ngày, ước gì có thể xuống dưới xin phương thức liên hệ, nhưng anh ấy không dám, anh ấy nhìn Tạ Minh Thành, thật cẩn thận nói: “Anh Thành, anh phải đi sao?” Đi nhanh đi, đi rồi mình sẽ có thể đi xin Zalo của mỹ nữ!
Tạ Minh Thành vừa động bước chân, một lần nữa lại ngồi lên ghế sô pha, cũng gọi giám đốc tới thấp giọng nói nói mấy câu.
Dịch Trí Minh nhìn mặt chuột khóc tang của anh ấy, không phúc hậu cười cười, còn vỗ vỗ bả vai của anh ấy an ủi.
Diệp Mai Hoa nhìn thời gian, có hơi nhớ chị Dương và Trúc.
Nhã ở nhà, liền đưa ra ý muốn rời đây trước.
Bởi vì ngày mai còn muốn đi làm, mọi người liền chuẩn bị đi trở về.