“Khúc Minh, ngươi thấytượng Quan Âm bạch ngọc này không tệ chứ? Ta dự định tặng cho Thái tử ca ca làm quà sinh nhật, có đủ trang trọng không?”
Khúc Minh cười nói:
“Tự nhiên là đủ trang trọng. Đây là món quà quý giá nhất mà ngài tặng cho Thái tử trong nhiều năm qua mà.”
Dương Kiện sửng sốt, suy nghĩ một chút, không khỏi bật cười ha ha:
“Còn không phải sao. Trước đây tặng quà đều là mấy món đồ chơi nhỏ ta tự mình đi tìm, làm khó ca ca cũng không ngại, mỗi lần đều rất vui mừng. Nhưng hiện tại ta đã xuất cung lập phủ, lại được phong làm Quận Vương, cũng không thể lại đi làm những trò chơi của hài tử nữa. Hơn nữa, Thái tử ca ca đã thành thân, ta cũng không thể bày ra tính trẻ con trước mặt tẩu tử được.”
Khúc Minh cười nói:
“Thực ra những món quà trước đây điện hạ tặng cho Thái tử, phần lớn đều là tự tay làm, quà nhẹ tình cảm nặng. Với tấm lòng này của ngài, Thái tử điện hạ sẽ rất vui mừng. Năm nay ngài lại tặng nữa, Thái tử và Thái tử phi cũng sẽ vui vẻ.”
Dương Kiện cười hắc hắc, nói:
“Khúc Minh, ta tiến cung thăm mẫu hậu, bữa tối không về ăn đâu. Ngươi tìm một cái tráp thượng đẳng đến, cẩn thận đặt tượng Qua Âm bạch ngọc này vào trong đó đi.”
“Vâng. Việc này ngài cứ yên tâm.”
Dương Kiện mặc áo bào vào, lại choàng thêm một kiện áo choàng lông tím trân phẩm, phấn chấn cưỡi lên ngựa, mang theo đám thị vệ rời đi.
Một năm này hắn mong ngóng được nhanh chóng xuất cung lập phủ, có thể tự do tự tại. Thế nhưng xuất cung rồi, hắn mới phát hiện trong cung vẫn tốt hơn, ba ngày hai lần lại chạy về thăm.
Hắn vào Phượng Nghi cung, thấy Thái tử, Thái tử phi và Công chúa Trường Bình đều đã ở đó.
Thái tử thấy hắn cười nói:
“Phụ hoàng đang nói muốn phái người đến gọi đệ đấy, không ngờ nhị đệ chân thật nhanh, đã chạy đến đây rồi.”
Dương Kiện nói:
“Không ngờ hôm nay Thái tử ca ca cũng ở đây. Còn tưởng rằng Thái tử ca ca đang bận rộn công việc đâu.”
Thái tử cười nói:
“Bận đến đâu cũng phải cùng phụ hoàng và mẫu hậu dùng một bữa cơm chứ. Còn đệ ấy, xuất cung chơi tự do thoải mái, khiến phụ hoàng và mẫu hậu nhớ thương.”
Dương Tĩnh đi từ ngoài vào, thấy một nhà đã đầy đủ hết, cười ha ha nói:
“Kiện nhi đến rồi. Nước La Hiến ở phía nam tiến cống một xe trái cây tươi. Trẫm nghĩ mùa đông giá lạnh này thật sự rất hiếm có, vừa lúc gọi các con đến nếm thử trước, vậy đều mang phần về một ít đi.”
Thái tử nói:
“Quả thực là hiếm thấy. Mấy ngày này mẫu hậu ăn uống vẫn không tốt, ăn quả tươi rất thích hợp. Phụ hoàng không cần chia cho chúng con, để lại cho mẫu hậu dùng đi.”
Dương Tĩnh nói:
“Nhiều như vậy, ăn cũng không hết. Trẫm còn thưởng cho các quần thần, mà con cũng mang thêm nhiều một chút, thưởng cho người dưới ở Thái Tử Lệnh Sử Môn đi.”
Đây là đang dạy Thái tử làm thế nào để mua chuộc lòng người, lung lạc quan viên bên dưới. Thái Tử Lệnh Sử Môn đều là người Hoàng đế cẩn thận lựa chọn cho Thái tử, là thành viên nòng cốt của hắn hiện tại, sau này càng có thể được trọng dụng hơn.
Thái tử mỉm cười tạ ơn.
Dương Tĩnh đi vào nội điện cởi long bào ra, thay đổi y phục nhàn nhã ở nhà, cùng Tiêu Thương Hải đi ra, kêu mọi người ngồi xuống, người một nhà ngồi vây quanh cùng một chỗ dùng bữa tối, sau bữa cơm còn nói nói cười cười dùng trái cây tươi của nước La Hiến.
Thái tử phi khi mới được gả vào thì, cảm thấy rất mới mẻ với cách sống của một nhà Hoàng đế này, nhưng sau đó quen dần, lại cảm thấy được trong đó còn ẩn chứa tình thân sâu đậm kỳ diệu.
Người nhà phú quý ở Đại Thịnh, thê thiếp đông đúc, nhi nữ cũng không ít, ngoại trừ lễ mừng năm mới ra, bình thường đều là dùng bữa ở trong viện của chính mình, rất ít khi có cơ hội đoàn tụ trong cả sảnh đường dùng bữa. Hơn nữa cho dù toàn gia ở cùng một chỗ, quy củ vẫn rất nhiều, nam nữ ngồi phân biệt, bày ra mấy bàn, thậm chí nhà nào nhiều quy củ còn phải dùng bình phong ngăn cách mấy chiếc bàn ra. Náo nhiệt thì náo nhiệt, nhưng rất không gần gũi.
Nhưng một nhà Hoàng đế, có lẽ là vì người nhà ít (về cơ bản hiện tại trên dưới cả nước đều cùng nhận thức Hoàng thượng chỉ có một vị nam thê là Hoàng hậu), chỉ có Hoàng đế, Hoàng hậu cùng ba vị Thái tử, Bình Quận Vương và Công chúa Trường Bình, cho dù có thêm con dâu mới vào nhà cũng chỉ có sáu người mà thôi.
Dương Tĩnh trở về từ đời sau, biết tình cảm giữa những người thân là cần giữ gìn. Nghĩ đến khi hắn còn bé ở cùng người nhà thì, mẹ Lư Trình Quảng Lâm là đại minh tinh, cũng sẽ tẩy sạch phấn son, tận tay nấu canh cho chồng và mấy đứa con trai. Sau đó cha Lư mẹ Lư tuy rằng di cư sang Thụy Sĩ, nhưng gần như mỗi ngày đều gọi điện thoại tới lui. Anh hắn hơi một chút cũng túm hắn đến cùng ăn bữa trưa, cho dù phải đối diện với gương mặt mỹ nhân núi băng của hắn khiến dạ dày co rút đến phát đau, nhưng vẫn phải tiếp tục kiên trì.
Nhưng không thể không nói, hắn lớn lên như vậy chưa từng trở mặt với anh hắn, cũng là do tình cảm sâu đậm từ bé đến lớn ở trong (Lư Tỉnh Trần tuyệt đối không thừa nhận sự sợ hãi với anh trai của mình đã xâm nhập vào xương tủy, tuyệt không dám trở mặt với anh trai mình.)
Vì vậy Dương Tĩnh ngay từ đầu, đã kiên trì việc người một nhà mỗi ngày ít nhất phải dùng với nhau một bữa cơm. Chỉ là sau đó Thái tử chuyển đến Đông cung, Dương Kiện xuất cung khai phủ, lúc này mới không có cách nào để luôn luôn ở cùng nhau. Nhưng cứ mỗi ba năm ngày, Dương Tĩnh sẽ gọi bọn nhỏ trở về liên lạc tình cảm.
Tiêu Thương Hải có lẽ là thấy người thân đều ở đây, tâm tình tốt hơn, lại không hề cảm thấy buồn nôn nữa, tuy rằng ăn được ít, nhưng dù sao cũng rất hài lòng.
Dương Tĩnh thỉnh thoảng gắp cho y vài món ăn nhẹ, phu phu hai người nhìn nhau, liền có một loại dịu dàng quấn quít không rõ giữa hai người.
Thái tử phi nhìn dáng vẻ phu phu Hoàng đế Hoàng hậu ân ái như vậy, không khỏi ước ao trong lòng, lén nhìn trượng phu. Thái tử cũng đúng lúc gắp một miếng cần tây bách hợp nhẹ nhàng vào trong bát nàng, dịu dàng nói:
“Buối tối ăn chút đồ ăn nhẹ, có thể dưỡng sinh.”
Thái tử phi đỏ mặt lên, trong lòng lập tức cảm thấy ngọt ngào một hồi.
Dương Kiện phản ứng tương đối chậm, không phát hiện ra không khí ngọt ngào của hai đôi phu thê. Nhưng Công chúa Trường Bình thì ngược lại, tuy rằng thường ngày tính cách phóng khoáng, nhưng dù sao cũng là nữ hài tử, năm nay đã mười tuổi, lại nhanh hiểu chuyện, cho nên cảm thấy có chút không được tự nhiên và ghen tuông.
Nàng tự nhiên sẽ không bất mãn gì với hai vị phụ thân, liền bĩu môi với Thái tử, chậm rãi nói:
“Không ngờ Thái tử ca ca còn có một mặt cận thận tỉ mỉ như thế đâu.”
Thái tử phi vội nói:
“Đại Công chúa thích món gì? Tẩu tử gắp cho muội.”
“Không cần. Cung nữ hầu hạ nhiều như thế, nào dám làm phiền tẩu tử. Tay muội cũng không phải là không đủ dài.”
Tiêu Thương Hải nhíu mày, đang muốn nói, Thái tử Dương Quang Vinh đã mỉm cười gắp cho Công chúa Trường Bình một đũa đồ ăn.
“Biết muội muội thích ăn tôm nõn nhất, mấy miếng này đều phần cho muội này.”
Dương Kiện không phát hiện ra vi diệu bên trong, cũng cười hì hì nói:
“Đều cho muội, đều cho muội.”
Nói rồi cũng gắp một miếng lớn, đặt vào trong bát của Công chúa Trường Bình.
Công chúa Trường Bình buồn bực nói:
“Các huynh nghĩ muội là heo chắc. Gắp nhiều như vậy sao muội ăn được.”
Dương Tĩnh ở một bên cười ha ha, nói:
“Tiểu Nguyên An của chúng ta có phải là ghen tị hay không? Sau này chờ phụ hoàng tìm cho con một vị hôn phu tốt, kêu vị hôn phu của con mỗi ngày đều gắp thức ăn cho con.”
Trường Bình đỏ bừng mặt, xấu hổ ảo não nói:
“Phụ hoàng ngài, ngài nói cái gì chứ!”
Mọi người cười ha ha.
Trường Bình nhào vào trong lòng Tiêu Thương Hải, kêu lên:
“Mẫu hậu, bọn họ chê cười con, đáng ghét, con không muốn ăn.”
Tiêu Thương Hải cũng cười, xoa xoa mái tóc đen nhánh của nữ nhi, nói:
“Thực sự là bị phụ hoàng cùng các ca ca của con làm hư rồi, ăn một bữa cơm cũng không an ổn. Nhanh quay về vị trí của con ngồi yên đi, ăn không nói ngủ không nói, tập trung ăn đi.”
Nói rồi liền liếc mắt nhìn Dương Tĩnh, quay đầu nói với hai nhi tử:
“Không cho chê cười muội muội của các con, đều thành thật ăn đi.”
Tiêu Thương Hải nói rõ ràng dứt khoát, Thái tử cùng Dương Kiện đều thành thành thật thật cúi đầu ăn, bên dưới có nén cười hay không cũng không biết được.