Người áo tím mỉm cười, mang theo một loại khí độ lười biếng mà ung dung, thờ ơ nhìn mặt đá.
Không gian truyền đến một trận rung động, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng lại uy nghiêm truyền đến:
“Côn Hạo, có khách đến chơi, còn không mở rộng cửa?”
Người áo tím tùy ý nói:
“Ngươi có thể đi vào, người phía sau thì thôi đi.”
“Hà tất phải từ chối người ngươi sinh ở ngàn dặm bên ngoài?”
Người áo tím cười nhạt một tiếng:
“Ly Tranh, mao bệnh thích xen vào chuyện của người khác của ngươi sao mãi vẫn chưa thay đổi vậy?”
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng kia tuy rằng uy nghiêm, nhưng lại mang theo một chút thân mật cùng trêu tức, trả lời:
“Còn tốt hơn tính ham ngủ của ngươi. Ngươi lười biếng như thế, không biết đã bỏ qua bao nhiêu việc. Hài tử này là đến tìm ngươi, hà tất phải vô tình như thế? Ngươi cũng đừng có nói, trong huyết mạch của hài tử này không có nguyên thần khí của ngươi.”
Người áo tím cùng chủ nhân của giọng nói trong trẻo lạnh lùng kia đều được sinh ra từ khi vũ trụ được hình thành, đối với khí tức này cũng vô cùng quen thuộc. Nếu chủ nhân của giọng nói trong trẻo lạnh lùng kia đã nhận ra, người áo tím cũng không có cách nào từ chối.
Hắn im lặng một lát, dường như là đang suy nghĩ cái gì đó.
Người bên ngoài cũng không sốt ruột, kiên trì chờ đợi hắn đối mặt với tâm mình.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng người áo tím khẽ thở dài, thì thào lẩm bẩm:
“Thôi đi thôi đi, ma đầu kia sinh ra nhưng không nuôi, không biết tiểu gia khỏa này phải chịu bao nhiêu ấm ức nữa, nếu đã tìm tới, vậy ra gặp một lần thôi.”
Hắn thản nhiên đứng dậy, vươn vai một hồi, đột nhiên nhớ tới gì đó, xoay người lại phất tay về phía mặt đá một cái, nghẹ giọng cười nói:
“Tặng cho ngươi một lễ vật, không uổng công kỳ nguyện mười thế của ngươi.”
Lúc này giọng nói trong trẻo lạnh lùng kia uy nghiêm nói:
“Đừng có chậm chạp, Côn Hạo, nhanh lên một chút mở rộng cửa ra, ta còn có việc phải về sớm một chút đâu.”
Người áo tím kia cười nhẹ:
“Trở lại ôm hài tử sao? Ly Tranh, Thố Nhi nhà ngươi thật là biết sinh.”
Lập tức cảnh sắc xung quanh biến áo, không gian vặn vẹo, bóng dáng màu tím bất mất trước bãi đá thần bí.
Thịnh Huy đế rơi vào hôn mê, Thái hậu và Tiêu Thương Hải đều gấp gáp vô cùng, ngự y liên tiếp bắt mạch, thế nhưng không một ai có thể nói rốt cuộc là làm sao.
Thần sắc của Thịnh Huy đế rất bình an, giống như chỉ là đang ngủ. Thế nhưng một lần ngủ này vẫn chưa hề tỉnh lại.
Thái hậu nếu không phải nghĩ đến tôn tử còn ở trong Hi Ninh cung, quả thực là đã muốn không chống đỡ nổi.
Thần sắc Tiêu Thương Hải tiều tụy, nhưng vẫn còn tương đối trấn định. Thấy các ngự y đều không chẩn đoán ra nguyên nhân bệnh trạng, liền hạ Hoàng bảng, trưng cầu đại phi có y thuật cao trong dân gian.
Hoàng Thái tử mới là một đứa bé chưa dứt sữa, Thái hậu đã già, nếu như Hoàng thượng có mệnh hệ gì… Các đại thần dưới sự trấn an của Tiêu Thương Hải coi như trấn định, dù sao Thịnh Huy đế tuổi trẻ tráng niên, lại xây dựng được ảnh hưởng sâu nặng, nhất thời còn chưa có kẻ dị tâm.
Lúc này mới hiện ra chỗ tốt của con một. Thái tử Dương Quang Vinh không có huynh đệ khác, là người thừa kế hoàn toàn xứng đáng, vả lại thân mẫu Tiêu Thương Hải của hắn lại càng không phải là một người trói gà không chặt thiếu thủ đoạn chính trị và không có thân phận. Tuy rằng Thịnh Huy đế còn có một đệ đệ ruột là Khang Vương Dương Việt, nhưng Khang Vương là một kẻ vô dụng không thể nâng đỡ nổi, cũng không có ai đi ủng hộ hắn, bản thân hắn còn hoảng hốt vô cùng đâu. Vì vậy nên mới nói, triều đình cực kỳ an ổn.
Đám tú nữ vẫn còn ở trong cung, nhưng lúc này ai còn có tâm tình mà tuyển tú chứ? Các nàng bị nhốt lại, không được tùy ý đi lại, chỉ có thể nằm chờ ở trong Trữ Tú cung buồn tẻ.
Hoàng thượng hôn mê liền mười ngày. Trong mười ngày này không hề uống ngay cả một giọt nước. Thậm chí Tiêu Thương Hải tự mình ngậm nước mớm cho hắn, nhưng Dương Tĩnh vẫn không uống vào được.
Thế nhưng kỳ lạ hơn là, cứ tiếp tục như vậy, mọi người đều bị lăn qua lăn lại đến tiều tụy, nhưng Thịnh Huy đế vẫn giữ nguyên dáng vẻ ngủ say an bình. Hô hấp đều đặn, sắc mặt hồng hào, tim đập mạnh mẽ, da còn có tia sáng nhàn nhạt. Không chỉ không gầy đi một chút nào, quả thực còn khỏe mạnh hơn người khỏe mạnh bình thường, còn có chút vị đạo của người thành tiên.
Mà Tiêu Thương Hải mấy ngày này lòng nóng như lửa đốt, lo lắng không gì sánh được, thoáng cái đã gầy rộc xuống, chút thịt thật vất vả mỡi dưỡng ra được đều biến mất, nếu không phải các thái y vẫn luôn đảm bảo rằng Thịnh Huy đế tạm thời tính mệnh không có gì đáng lo, y chỉ sợ cũng sắp không chịu nổi nữa.
Trên người Thịnh Huy đế xảy ra hiện tượng quái dị như vậy, trong thời đại phong kiến cực kỳ mê tín này, tự nhiên lan truyền ra ngoài.
Đạo sĩ nổi tiếng tự mình bóc Hoàng bảng, nói rằng có thể trị hết quái bệnh cho Hoàng thượng.
Tiêu Thương Hải vốn không tin những lời này, nhưng lúc này cũng đành phải làm, dù có được một tia hy vọng cũng tốt, liền cho người triệu kiến.
Đạo sĩ này sau khi thăm qua Thịnh Huy đế, quả quyết nói:
“Bệ hạ chính là long thể chi thần, thế gian vốn không có bất cứ tà vật gì có thể sánh với khí của chân long, bệ hạ giống như hiện tại, hẳn là bị vật tương khắc làm ảnh hưởng.”
Tiêu Thương Hải nhíu mày nói:
“Nếu ngươi đã nói không có bất cứ tà vật gì có thể chống lại khí chân long của Hoàng thượng, sao lại còn có vật tương khắc chứ?”
Đạo sĩ kia giải thích:
“Hoàng hậu điện hạ có điều không biết, Hoàng thượng mặc dù có khí chân long hộ thân, nhưng hạ sinh vào thế gian, liền phải tuân thủ theo quy tắc của thế gian. Trong thế gian bất cứ thứ nào đều có vật tương sinh tương khắc, thân chân long của Hoàng thượng cũng là như vậy. Tỷ như vật ngũ hành, mạch của địa huyệt, hoặc giả như năm sinh tháng đẻ của người nào đó, nếu như tương khắc không hợp, sẽ sinh ra trở ngại.”
“Vậy là thứ gì đã khắc Hoàng thượng?”
Thái hậu nhịn không được đặt câu hỏi.
Đạo sĩ trầm ngâm nói:
“Bần đạo nhất thời không tính được, sợ rằng còn phải thỉnh Thái hậu nương nương và Hoàng hậu cho phép bần đạo lập đàn làm phép, nhìn xem vật tương khắc ở nơi nào.”
Tiêu Thương Hải cùng Thái hậu cho phép.
Đạo sĩ kia liền lập đàn làm phép ở ngay bên ngoài Phượng Nghi cung, cầm kiếm gỗ đào trong tay, đốt cháy phù chú, đi vòng quanh đàn làm phép ba vòng, sau đó miệng phun ra lửa khói.
Lúc này đột nhiên một trận gió to nổi lên, xoay chuyển trời đất, sắc trời thoáng cái trở nên âm u. Rõ ràng đang là buổi sáng sớm ánh mặt trời nắng chói chang, nhưng thoáng cái đã biến thành chiều tà, ngay cả mặt trời cũng không nhìn thấy đâu.
Sắc mặt của Tiêu Thương Hải cùng Thái hậu khẽ biến, đạo sĩ này cũng càng lúc càng hoảng sợ, để che giấu sự chột dạ của mình, vội vàng giải thích nói:
“Xem ra quả nhiên là có âm vật quấy phá, tương khắc với long khí của Hoàng thượng.”
Nói rồi liền giơ thanh kiếm gỗ đào lên.
Gã vốn định tiếp tục làm phép, ai ngờ kiếm gỗ đào trong tay không hiểu vì sao lại đột nhiên tuột khỏi tay bay lên, dạo một vòng trong không trung, đột nhiên toát ra luồng sáng màu vàng kim, yên lặng chỉ về một hướng nào đó.
Cái này không chỉ khiến Tiêu Thương Hải cùng Thái hậu khiếp sợ không hiểu làm sao, đại sĩ cũng đứng ngây người một chỗ: Này này này… Hình như ta không có công lực này ra…
Đạo sĩ còn đang ngây ngốc đằng kia, Tiêu Thương Hải đã hồi phục tinh thần trước tiên, nói:
“Đạo trưởng, đây là chỉ về vật ở hướng đó?”
Đạo sĩ tỉnh táo lại, trán đổ mồ hôi, hàm hồ nói:
“Quả thực là như vậy… đi.”
Trời đất ạ, trên đời này quả nhiên là thực có quỷ thần! Bệ hạ, ngài không hổ là đường đường Thiên tử, ngôi vị cửu ngũ, lại có thể thực sự khiến Chân Quân hiển linh!
Hai tay Thái hậu hợp lại thành chữ thập:
“A di đà Phật, tìm ra là tốt rồi.”
Niệm hai câu, bỗng nhiên phát hiện mình đang niệm Phật chú ở trước mặt đạo trưởng, hình như là đại bất kính, liền nhanh chóng thay đổi lời thoại:
“Chân Quân hiển linh, Chân Quân phù hộ! Thiên Tôn vô lượng!”
Đạo sĩ kia còn đang mất hồn mất vía, cũng không để tâm đến việc làm của Thái hậu bên này.
Tiêu Thương Hải lập tức sai người đi theo phương hướng kia tìm kiếm, bởi vì tần phi trong hậu cung rất ít ỏi, bên kia ngoại trừ Trữ Tú cung cho đám tú nữ ở, những nơi khác tạm thời đều trống không.
Lục soát lớn một hồi, gian phòng cùng quần áo và phục sức của đám tú nữ cũng không được buông tha, nhưng lại không tìm ra bất cứ vật khả nghi nào.
Lúc này Hạ Khỏi lại vội và đi vào bẩm báo, nói Thừa tướng Úy Liêu cùng vài Nội các Đại học sĩ đến tham kiến Thái hậu và Hoàng hậu, nói có chuyện quan trọng cần bẩm tấu.
Tiêu Thương Hải và Thái hậu lúc này nào còn có tâm tình nữa. Nhưng Hạ Khởi lại bồi thêm một câu:
“Úy Tương nói, việc này nói không chừng có liên quan đến an nguy của Hoàng thượng.”
Tiêu Thương Hải biến sắc, lập tức triệu kiến tại Ngự thư phòng.