Tiêu Thương Hải không có nuốt lời, thay Dương Kiện cầu xin Hoàng thượng, Hoàng thượng liền tha cho số gậy còn lại, cho người tha đám nô tài này xuống dưới dưỡng thương.
Tiêu Thương Hải nói lại những lời của Dương Kiện cho Dương Tĩnh. Dương Tĩnh nghĩ hài tử Kiện nhi này khi còn ở trong bụng Tiêu Thương Hải thì bị lăn qua lăn lại đến hỏng, vừa bị hạ dược vừa bị sinh non, không sinh ra thành một kẻ ngu đần đã là không tệ rồi. Bằng không với gien di truyền tốt đẹp của Tiêu Thương Hải và Nô Mã Vương (tuy rằng không muốn, nhưng kẻ từng là địch thủ lớn nhất của Thịnh Huy đế, Dương Tĩnh đành phải miễn cưỡng đồng ý rằng Nô Mã Vương là một kẻ có bản lĩnh, chỉ là còn chưa bằng được mình mà thôi), dù thế nào cũng không sinh ra một hài tử có trí tuệ bình thường như vậy.
Chỉ là Dương Kiện tuy rằng phản ứng có chậm một chút, thái độ làm người lại thành thực thiện lương, cũng hiểu được phải nỗ lực. Đều nói ba tuổi nhìn tám mươi tuổi, tương lai nói vậy cũng sẽ là một hài tử phúc hậu.
Dương Tĩnh vừa nghĩ như vậy, cũng không giận nữa, ngược lại bắt đầu đau lòng cho nhi tử. Còn oán trách Tần Thái phó chuyện bé xe ra to, nói:
“Kiện nhi vốn nhỏ hơn Thái tử một tuổi, vào học sớm như thế chỉ là vì làm bạn với Thái tử, không để cho huynh đệ bọn chúng cô đơn thôi. Tiểu hài tử đang thời kỳ trưởng thành, thích ngủ cũng là chuyện thường, Thần Thái phó không khỏi nói quá nghiêm trọng rồi, trẫm cũng lại làm thật.”
Tiêu Thương Hải nghe vào liền biết lời này của hắn là bất công, không khỏi thầm khinh thường trong lòng. Thái tử cũng là năm tuổi vào học, nhưng chưa từng bỏ lỡ bài vở, cũng chưa từng ngủ gật ở trên lớp. Bất quá y đau lòng nhi tử, cũng không có phản bác, chỉ nói:
“Dù sao thì khiến Tần Thái phó bớt giận vẫn tốt hơn. Dù sao Tần Thái phó cũng từng là đế sư của bệ hạ, hôm nay lại dạy dỗ Thái tử, cũng bởi vậy mà có chút ngăn cách với Kiện nhi.”
Dương Tĩnh gật đầu nói:
“Ngươi nói đúng. Chuyện này cứ giao cho trẫm xử lý đi.”
Hai người bàn bạc một hồi, Tiêu Thương Hải liền đứng dậy nói:
“Không quấy rầy bệ hạ xử lý công vụ, thần quay về đây.”
Dương Tĩnh ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói:
“Cũng đã đến buổi trưa rồi, đừng quay về Phượng Nghi điện nữa, ở lại đây dùng bữa cùng với trẫm đi.”
Thành Phương điện này là Ngự thư phòng của Hoàng thượng, ở bên cạnh Thái Hòa cung, có thể coi là ngoại điện. Bình thường Hoàng thượng sau khi hạ triều đều ở chỗ này xử lý công vụ, tuyên triệu thần tử đến thương nghị những chuyện quan trọng, từ trước đến nay vẫn cấm người trong hậu cung đến. Nhưng Tiêu Thương Hải là Hoàng hậu, thỉnh thoảng đến một lần cũng không sao.
Bởi vậy Tiêu Thương Hải không hề từ chối, ở lại dùng bữa trưa với Hoàng thượng ở Thành Phương điện.
Trong mấy gian nhà dài nối liền ở phía sau Thiên điện, đều là nơi ở của đám nô tài. Bởi vì Khúc Minh vừa là con nuôi của Hạ công công, vừa là nô tài thứ hai được sủng ái bên người nhị Hoàng tử trừ Đông ma ma, bởi vậy có một gian phòng riêng để ở.
Lúc này thái giám Khúc Dương hầu hạ bên cạnh Thái tử cũng ở đây, vừa bôi thuốc cho đệ đệ, vừa thấp giọng nói:
“Hạ công công bảo ta đến chuyển lời cho đệ, lần này Hoàng thượng xuống tay lưu tình, là cho đệ một bài học. Đệ phải nhớ kỹ lấy, sau này ngàn vạn lần không được có tâm tư này nữa, toàn tâm toàn ý hầu hạ nhị Hoàng tử cho tốt, tương lai mới có trái cây ngon mà ăn.”
Khúc Minh bị đánh đến da tróc thịt bong, nằm trên giường than thở, nghe vậy cắn cắn môi, không nói gì.
Khúc Dương cẩn thận nhìn bốn phía, xác nhận ngoài phòng không có ai, mới ghé vào bên tai Khúc Minh thấp giọng nói:
“Ta biết đệ nghĩ nhị Hoàng tử cũng không phải do Hoàng thượng thân sinh, sợ ngài ấy ngày sau thất sủng, bởi vậy mới mong muốn nhị Hoàng tử có thể không ngừng lấy lòng Hoàng thượng. Thế nhưng đệ cũng không ngẫm lại, nếu nhị Hoàng tử thực sự thông minh nhanh nhạy giống như Thái tử, Hoàng thượng còn dung được ngài ấy sao?”
Khúc Minh nghe vậy cả kinh, vội hỏi:
“Lời này là do Hạ công công bảo huynh nói cho ta biết sao?”
Khúc Dương lắc đầu:
“Là tự ta suy nghĩ được.”
Khúc Minh có chút giật mình nhìn vị đường huynh này. Hắn vẫn luôn nghĩ rằng mình thông minh nhanh nhạy, mới có thể lọt được vào mắt xanh của Hạ công công được ông nhận làm con nuôi. Mà đường huynh này từ nhỏ đã thật thà phúc hậu, giống như một cái hồ lô bịt kín miệng, ít nói ít cười, không được người khác chú ý đến, chỉ coi hắn là một người bình thường. Ai ngờ hôm nay lại nói ra được những nhận thức mới mẻ như thế.
Khúc Dương lại nói:
“Ta đây cũng là suy đoán, cũng chỉ có thể nói ra một chút giữa hai huynh đệ chúng ta. Tâm tư của Hoàng thượng không ai có thể đoán ra được. Đệ xem sự sủng ái của Hoàng thượng dành cho nhị Hoàng tử còn hơn Thái tử vài phần, nếu không năm đó cũng không cho đệ đến hầu hạ. Ai chẳng biết đệ được Hạ công công coi trọng? Hoàng thượng đây là coi trọng đệ, muốn cho đệ bảo vệ được nhị Hoàng tử, đệ còn không rõ sao?”
Năm đó khi Khúc Minh bị điều đến hầu hạ nhị Hoàng tử thì, Hạ công công liền nói qua những lời này với hắn, lúc này nghĩ lại, quả nhiên là thấy chính bản thân mình không có làm tốt.
Hắn nằm ở trên giường âm thầm cảnh tỉnh chính mình.
Khúc Dương thức tỉnh được đường đệ rồi, cũng không cần phải nhiều lời nữa.
Lúc này từ ngoài cửa truyền đến giọng nói thanh thúy của nhị Hoàng tử:
“Khúc Minh, Khúc Minh, ngươi có đỡ hơn chút nào chưa? Ta đến thăm ngươi này.”
Có tiếng của cung nữ khác:
“Nhị Hoàng tử, ngài chạy chậm một chút.”
Khúc Minh cùng đường huynh liếc mắt nhìn nhau, đáy mắt không khỏi chảy ra một mạt tình cảm ấm áp.
Mặc kệ thế nào, nhị Hoàng tử thiên tính thuần hậu, đối xử với một nô tài như hắn cũng rất tốt. Chủ tử thuần phác như vậy, ở trong cung này quả thực là vô cùng khó có được.
Khúc Minh vào giờ khắc này cuối cùng hoàn toàn hạ quyết tâm. Đời này kiếp này, hắn nhất định phải nỗ lực bảo vệ nhị Hoàng tử chu toàn.
Gạt đi được lửa giận của Tần Thái phó, Dương Tĩnh còn chưa thoải mái được hai ngày, trên triều lại có một Ngự sử bởi vì chuyện Hoàng hậu dùng bữa ở Thành Phương điện liền kết tội Hoàng hậu.
Dương Tĩnh tức giận. Cũng dám kết tội ái nhân của hắn? Tên Ngự sử này không có đầu óc sao?
Hắn ở ngay trên triều lạnh mặt trách cứ Ngự sử kia:
“Hoàng hậu thân là quốc gia chi mẫu, là một vị chủ nhân khác của hậu cung, lẽ nào ngay cả loại việc nhỏ như dùng bữa ở đâu này cũng khiến ngươi phải quản? Lui xuống!”
Ngự sử này lại có chút kiên cường, nói:
“Hoàng hậu tuy là người đừng đầu hậu cung, nhưng xưa nay đã có tổ huấn rõ ràng, ngoại điện là nơi không cho phép người của hậu cung ra vào. Thành Phương điện là nơi bệ hạ xử lý việc quốc gia đại sự, Hoàng hậu sao có thể tùy ý ra vào? Lẽ nào bởi vì là Hoàng hậu, có thể bỏ qua quy củ và tổ huấn sao?”
Dương Tĩnh nheo mắt lại, trừng mắt nhìn Ngự sử kia lạnh lùng thốt lên:
“Trẫm nhớ rõ Thịnh Văn đế tiền triều tuổi nhỏ kể vị, Tôn Thái hậu chấp chưởng triều chính nhiều năm, hình như không chỉ có ở Thành Phương điện, thậm chí còn từng ở ngay Thái Hòa cung buông rèm thượng triều. Lẽ nào Lý đại nhân cũng cảm thấy là không thích hợp sao?”
Lý Ngự sử cứng đầu cứng cổ nói:
“Thịnh Văn đế những năm đầu là do Tôn Thái hậu chấp chưởng, không hiểu chính sự, triều cương hỗn loạn, vốn đó là việc sai mười phần, nếu không cũng sẽ không có loạn mất nước. Hôm nay bệ hạ anh minh thần võ, sao có thể lại phạm sai lầm giống như thế!”
“Vô liêm sỉ!”
Dương Tĩnh giận dữ, vỗ bàn đứng dậy, chỉ vào mũi Ngự sử kia chửi ầm lên:
“Trẫm giữ Hoàng hậu lại Thành Phương điện dùng bữa, vốn đây là việc nhà của trẫm. Ngươi đường đường là một Ngự sử, không quan tâm chính sự của triều đình lại dây dưa chuyện khác, gây xích mích tình cảm phu thê của trẫm, là có rắp tâm gì? Người đâu, kéo hắn ra ngoài!”
Thái ty Vương đại nhân cầu tình nói:
“Xin bệ hạ bớt giận. Lý Ngự sử tuy rằng nêu lên ý kiến không thích hợp, nhưng cũng không phải là sai toàn bộ, dù sao quy củ này…”
Dương Tĩnh lớn tiếng cắt ngang:
“Quy củ là do người đặt ra! Trẫm nói, chính là quy củ! Ai còn dám vọng tưởng nhúng tay vào việc hậu cung của trẫm, chính là có lòng gây rối, dò xét truyện trong hoàng cung!”
Hai tội trạng lớn như thế, lập tức không còn ai dám cầu xin cho Lý Ngự sử.
Dương Tĩnh bãi bỏ chức quan của Lý Ngự sử này, tạm giam trong Hình Bộ, sau đó lập tức sung quân đến Thục Châu.