Tuy rằng chỉ là tạm thời, nhưng cũng cho Dương Tĩnh chút thời gian hòa hoãn, có thể càng thêm ung dung sắp xếp kế hoạch của mình, vì thế hắn không khỏi cảm thấy may mắn vì hài tử này đến kịp thời.
Song song vui mừng còn có Thái hậu.
Mấy năm qua Thái hậu một lòng hướng về Phật giáo, mỗi ngày đều cầu phúc mong Hoàng thượng thân thể bình an, có thể có thêm mấy hài tử nữa. Hôm nay Tiêu Thương Hải có mang lần thứ hai, cũng khiến Thái hậu thở phào nhẹ nhõm, cố ý sai người đưa đến không ít thứ.
Khi Tiêu Thương Hải mang thai Dương Quang Vinh thì, nôn ọe tròn ba tháng, cho đến sau khi thai khí ổn định mới chậm rãi chuyển biến tốt đẹp. Khi sinh Kiện nhi thì, Kiện nhi ở trong bụng thực ra rất ngoan ngoãn, nhưng y vì muốn sảy thai, không muốn nôn cũng cưỡng ép mình nôn hết đồ ăn ra, càng không nói đến một ít giày vò sau đó.
Lần này y vốn đã chuẩn bị tâm lý, nghĩ rằng sẽ phải khổ cực một lần, ai ngờ nằm trên giường hơn hai tháng, lại không hề có chút phản ứng khó chịu nào.
Ba tháng đầu lần lượt trôi qua, đến tháng thứ tư thì, thai khí cuối cùng cũng ổn định, Tiêu Thương Hải cũng có thể mỗi ngày đứng dậy hoạt động một hai lần.
Lúc này bụng của y đã hơi hở ra, nhưng vóc người y cao lớn, phủ y phục lên thì không nhìn ra.
Lúc này đã đến tháng tám, Tiêu Thương Hải tính tính ngày, hài tử đại khái sẽ ra ngoài vào tháng hai năm sau.
“Đều nói hài tử sinh vào mùa xuân tính tình sẽ tốt, chỉ không biết là nam hài hay nữ hài.”
Tiêu Thương Hải vuốt ve bụng mình hơi mỉm cười.
Dương Tĩnh cười nói:
“Nam hài hay nữ hài đều được, ta đều thích.”
Tiêu Thương Hải đang lột vỏ một quả quất, đầu ngón tay trắng nõn liền bị nhuộm thành màu vàng nhạt. Y lột xong liền nhét vào trong miệng Dương Tĩnh, lại lột thêm một quả cho mình.
Chân mày của Dương Tĩnh cau lại:
“Chua quá.”
Tiêu Thương Hải cười cười, thản nhiên ăn một quả, nói:
“Toan nhi lạt nữ mà.”
Dương Tĩnh cười:
“Ngươi thực sự là muốn có nhi tử đến điên rồi. Có hai tiểu tử kia còn chưa đủ sao? Ta ngược lại mong thai này là nữ nhi.”
Tiêu Thương Hải nói:
“Nữ nhi sau này có thể sinh tiếp, bây giờ là nhi tử vẫn tốt hơn.”
Dương Tĩnh hiểu rõ tâm tư của y, cười cười lắc đầu, nói:
“Đã vào thu rồi, không nên đặt bồn băng nữa, ngày mai bắt đầu bảo bọn họ dọn xuống đi.”
Tiêu Thương Hải ừ một tiếng. Toàn bộ mùa hè y gần như là nằm trên giường mà trải qua, trong cung vẫn đặt bồn băng, buổi sáng lại thông gió, không hề khiến y thấy nóng.
Dương Tĩnh đưa tay vuốt ve bụng y, có chút chờ mong nói:
“Nó đã động đậy chưa?”
Mặt mày Tiêu Thương Hải cong cong:
“Còn chưa có cảm giác gì, chắc là còn phải đợi qua mấy ngày nữa.”
Bởi vì an thai, y nằm ở trên giường hơn hai tháng, mỗi ngày được nuôi bằng đủ loại thuốc bổ dưỡng, người cũng béo thêm một vòng, gương mặt cũng trở nên nhu hòa, khí chất thoạt nhìn ôn hòa hơn trước kia rất nhiều.
Dương Tĩnh có chút động lòng, chuyển mắt đi, kiềm chế rung động đang dâng lên trong lòng, nói:
“Còn nhớ rõ Lục Trạc không? Hắn quả nhiên đã tham gia quan học, hôm nay cùng một đám sĩ tử hàn môn tập hợp lại dâng tấu chương, thông qua Nội các chuyển đến tay ta.”
Tiêu Thương Hải mỉm cười, tiếp tục ăn quất chua, nói:
“Bệ hạ muốn mượn việc của Lục Trạc để ra tay? Lục Trạc này là một nhân tài, dùng được lắm, đúng là một con dao tốt.”
Dương Tĩnh nói:
“Chính là cần hắn, mới phải mài cho thật tốt, tương lai nói không chừng, còn thay Úy Liêu trợ giúp cho Vinh nhi.”
Tiêu Thương Hải nhíu mày, bởi vì trong lời nói của Dương Tĩnh có một chút không rõ ràng. Y chuyển trọng tâm câu chuyện, nói:
“Mấy ngày nay Hoàng thượng nghỉ ở thiên điện, ở đã quen chưa?”
Tuấn mi của Dương Tĩnh nhướng lên, cười như không cười liếc nhìn y một cái, không nói gì.
Tiêu Thương Hải mỉm cười thở dài:
“Hiện tại thân thể ta bất tiện, lại khiến bệ hạ khổ cực rồi. Nếu như bệ hạ không chịu nổi, trong hậu cung này vẫn là có người.”
Dương Tĩnh khoát tay chặn lời:
“Ngươi cũng quá coi thường ta.”
Tiêu Thương Hải thầm bĩu môi, thầm nghĩ vậy vừa rồi ngươi còn liếc mắt như vậy làm cái gì?
Dương Tĩnh có chút xúc động, nói:
“Mấy ngày trước thân thể ngươi bất ổn, ta mới phải ở trong thiên điện. Hiện tại thai khí của ngươi đã ổn định, đêm nay ta liền chuyển về đây đi.”
Tiêu Thương Hải đặt tay lên bụng mình, cười nhạt nói:
“Chuyển về cũng được thôi, nhưng không cho làm chuyện xấu.”
Dương Tĩnh có chút kiêu ngạo với sự tự chủ của mình, nâng cằm lên nói:
“Ta là loại người như vậy sao? Chỉ đơn thuần ôm ngươi ngủ thôi.”
Tiêu Thương Hải thản nhiên cười, liếc mắt nhìn hắn, đôi mắt hẹp dài sáng bóng, không nói gì.
Dương Tĩnh kéo tay y, mang theo chút nịnh nọt cùng khổ não:
“Rời khỏi ngươi thực sự là một ngày cũng không ngủ ngon, trẫm cũng không dễ dàng đâu.”
Tiêu Thương Hải nghe xong vui vẻ trong lòng, lúc này mới chậm rãi uống một ngụm nước mơ, có chút từ bi mà nói:
“Vậy thì chuyển về đây đi.”
Hoàng hậu một lời ôn hòa. Đương nhiên Thịnh Huy đế vô cùng vui vẻ cuốn theo chăn nệm mà chuyển về.
Mặc Hương trải giường xong, có chút sầu lo nhìn Hoàng hậu, muốn nói lại thôi.
Nhiễm Hương kéo kéo nàng, nháy mắt, túm lấy nàng rời đi.
Tiêu Thương Hải làm như không nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Mặc Hương. Nha đầu này rất tốt, khó có được tính tình còn rất ngay thẳng, đây cũng là nguyên nhân năm đó y chọn nàng trong số cung nữ đông đúc ở trong cung.
Dương Tĩnh tắm rửa xong, vào tẩm điện, thấy màn giường đã hạ xuống, Tiêu Thương Hải nằm trên giường, liền mỉm cười, nhanh chóng cởi áo ngoài ra nằm xuống long sàng.
Hắn vừa lên giường đã gấp gáp ôm lấy người bên gối.
Tiêu Thương Hải cũng rất thành thật, nghiêng qua dựa sát lại.
Cảm nhận nhiệt độ cơ thể của nhau, hai người đều thỏa mãn mà thở dài một tiếng.
Dương Tĩnh hôn một cái lên mặt y, than thở:
“Nhớ muốn chết ta rồi.”
Tiêu Thương Hải vuốt ve phần râu trên mặt hắn, cười không nói gì.
Dương Tĩnh từ mấy năm trước đã bắt đầu để râu. Thời đại này phổ biến loại râu sơn dương, thò xuống dưới cằm, không có việc gì có thể đưa tay vuốt vuốt, ra vẻ đạo mạo, giống như có chút dáng vẻ của cao nhân. Nhưng Dương Tĩnh lại không thể chấp nhận nổi loại tạo hình này.
Bộ dáng ấy thật quá xấu!
Cuộc sống của Lư Tỉnh Trần kiếp trước là thời đại nào chứ? Mẹ hắn Trình Quảng Lâm tuổi còn trẻ đã có tiếng là ngôi sao hạng nhất của điện ảnh và truyền hình, cha hắn cũng là người đứng đầu tập đoàn anh tuấn đầy hứa hẹn, ông anh thì càng không phải nói, tuyệt đối là một mỹ nhân cực phẩm thuộc loại cấm dục, bề ngoài cũng không hơn Tiêu Thương Hải là bao. Trong gia đình toàn là người đẹp này, thưởng thức của Trình Quảng Lâm càng cao hơn. Dưới sự hun đúc của gia đình, mắt thẩm mỹ của Lư Tỉnh Trần tuyệt đối là đứng đầu.
Huống chi gia đình hắn còn có một sản nghiệp quan trọng nhất —— điện ảnh và truyền hình. Tuy rằng lúc đó hắn không làm việc đàng hoàng, chỉ làm một nhị thế tổ thuần túy, nhưng thời gian ở Anh Thiên cũng không phải là ít, chưa từng ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy. Phim cổ trang của Anh Thiên cũng có nhân viên tạo hình và trang điểm nổi tiếng, tạo ra đủ loại nhân vật nam nữ xinh đẹp, có lúc nào nhìn thấy người thích để râu sơn dương? Quả thực là khiến người ta cười đến chết.
Bởi vậy tuy rằng Dương Tĩnh bắt đầu để râu, cũng tuyệt đối không thể tiếp nhận loại tạo hình này.
Hắn chỉ để phía trên môi một phần râu mép rất dày, tu sửa ngay ngắn, anh tuấn ổn trọng, mười phần phẩm vị nam nhân, rất có phong độ của Clark Gable —— Đây mới là phong cách của hắn.
Bởi vì tạo hình này của Thịnh Huy đế, thậm chí còn dẫn đầu mở ra một phong cách để râu mới của triều Đại Thịnh.
Tiêu Thương Hải cực kỳ thích râu mép của hắn, song song cũng vô cùng ước ao. Y thân là Hoàng hậu, không thể để râu mép. Nam phi các triều trước nhập cung, cũng phải để mặt trắng trơn, nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ. Hơn nữa sau khi y sinh con thì, thể chất cũng có thay đổi nhất định, ngay cả lông tơ trên đùi cũng mất đi không ít, khiến y vô cùng phiền muộn.