Bụng của Tiêu Thương Hải vừa to vừa tròn, nhìn qua thì to béo hơn lúc mang thai Vinh nhi và Kiện nhi rất nhiều. Dương Tĩnh thấy vậy không khỏi có chút hối hận, không nên dùng đủ loại thuốc bổ giống như đổ nước mà cho Tiêu Thương Hải ăn vào. Bổ đến mức hài tử to béo như vậy, lại còn sinh muộn hơn nửa tháng, lúc sinh chẳng phải là rất khó sao?
Tiêu Thương Hải nằm thấy khó chịu, ngồi cùng khó chịu, đi thì đi không được, đủ loại phiền não nảy sinh trong lòng.
Mấy ngày nay bầu không khí trong cung vô cùng khẩn trương, Phượng Nghi cung có chút gió thổi cỏ lay nào cũng khiến cho người ngã ngựa đổ.
Bởi vì ban đêm Tiêu Thương Hải máy thai nhiều lần, thế nên Dương Tĩnh ban đêm cũng ngủ không ngon, vì vậy một tháng trước hắn đã chuyển về thiên điện. Nhưng mấy ngày nay thực sự lo lắng trong lòng, liền sai người đặt long sàng ở gian ngay cạnh tẩm điện, chỉ cách Tiêu Thương Hải một tấm bình phong, có chuyện gì thì bản thân cũng nghe thấy được.
Đêm nay Dương Tĩnh theo thường lệ hôn môi Tiêu Thương Hải, lại hôn cái bụng lớn của y, nói chúc ngủ ngon, sau đó đến long sàng ở bên cạnh nghỉ ngơi. Nửa đêm giật mình tỉnh giấc, nghe tiếng Tiêu Thương Hải ở bên kia trằn trọc xoay người, đang thì thầm nói gì đó với Mặc Hương canh giữ ở bên cạnh.
“Thương Hải, xảy ra chuyện gì rồi? Bụng lại đau sao?”
Dương Tĩnh lo lắng đứng dậy hỏi.
Tiêu Thương Hải ngừng lại một chút, nói:
“Không có việc gì, vẫn như cũ thôi. Bệ hạ, ngày mai ngươi còn phải vào triều nữa, đi ngủ sớm một chút đi.”
Dương Tĩnh nhíu nhíu mày, muốn đến gần nhìn một chút, lại nghe thấy Tiêu Thương Hải dặn dò Mặc Hương:
“Thay hương an thần đi. Nếu không Hoàng thượng và ta đều ngủ không ngon.”
Mặc Hương lên tiếng nhận lệnh rồi đi. Dương Tĩnh thấy thế cũng thôi, quay về giường nằm xuống liền ngủ thẳng đến hừng đông.
Hắn đứng dậy thay y phục, để mấy tên thái giám hầu hạ. Xuyên qua bình phong, lờ mờ thấy Tiêu Thương Hải dường như ngủ rất yên ổn, Dương Tĩnh liền an lòng, xoay người vào triều không để tâm nữa.
Hạ triều, Hạ Khởi tiến lên đón:
“Bệ hạ, bên Phượng Nghi cung báo lại, Hoàng hậu nương nương đã phát tác.”
Dương Tĩnh nghe xong cả kinh, lập tức bước nhanh chạy về hướng Phượng Nghi cung.
Tiêu Thương Hải từ đêm trước đã ngủ không an ổn. Nhiều ngày nay y luôn hốt hoảng mơ một giấc mơ lại, trong mơ y hình như cũng không phải là Hoàng hậu, trong bụng có mang hài tử này, ở trong một góc hẻo lánh của Ngự hoa viên, bên cạnh chỉ có một người hầu hạ là Uyển Nương.
Trong mơ lòng y là một mảnh tuyệt vọng cùng phẫn nộ, lạnh lẽo thương tâm đến cực điểm, chỉ là vì hài tử ở trong bụng này, mới mong cầu được một cơ hội để sống sót. Dương Tĩnh cũng không biết đã đi nơi nào rồi, Tiêu Thương Hải càng không ngừng muốn gặp hắn. Chỉ cần nhìn thấy hắn, hắn coi trọng yêu thương hài tử này như thế, nhất định sẽ xem trọng nó.
Thế nhưng Dương Tĩnh giống như đã biến mất.
Tiêu Thương Hải bị nhốt ở một nơi giống hệt như lãnh cung, hài tử đã được khoảng bốn năm tháng, thế nhưng bởi vì thiếu hụt dinh dưỡng, bụng cũng không hở ra được bao nhiêu.
Kỳ lạ, hài tử này rõ ràng được nuôi rất mạnh khỏe, sao trong mơ lại nhỏ như vậy chứ?
Tiêu Thương Hải cực kỳ lo lắng, trong lòng dường như có thứ gì đó đang từng chút từng chút một chết đi. Thứ duy nhất y không bỏ xuống được, chính là hài tử đang ở trong bụng này.
Y muốn nhìn nó được sinh ra biết bao nhiêu. Mặc kệ là nam hay nữ, y đều mong muốn có thể để hài tử này mạnh khỏe an lành mà sống sót, đây là mong muốn cuối cùng của y trên đời này.
Y ở trong mộng quả thực tuyệt vọng cùng bất lực đến mức khiến người ta sợ hãi.
Tiêu Thương Hải giật mình tỉnh giấc từ trong mơ, nghĩ thế nào cũng không tưởng tượng được bản thân sẽ lưu lạc đến hoàn cảnh như thế.
Cơn đau bụng lại bắt đầu, hài tử khỏe mạnh ở bên trong đá mấy cái.
Trong lòng Tiêu Thương Hải liền thoải mái. Hài tử này rõ ràng đang êm đẹp ở trong bụng y, còn được nuôi khỏe mạnh như vậy, sao có thể không được sinh ra chứ? Nhất định là nó ở trong đó chậm nhiều ngày, bản thân mình liền có chút suy nghĩ miên man.
Trong bụng dâng lên một cơn đau nhức kịch liệt, so với lúc trước dường như không giống lắm.
Tiêu Thương Hải giãy dụa trở mình một cái, Mặc Hương bị giật mình tỉnh giấc, đến hầu hạ, y nói mấy câu, Hoàng thượng cũng tỉnh.
Tiêu Thương Hải sợ rằng lại là một hồi sợ bóng sợ gió, không muốn khiến Dương Tĩnh lo lắng, ngủ không ngon sáng mai vào triều sắc mặt cũng sẽ không được tốt, liền qua loa che giấu đi.
Đến nửa đêm về sáng, bụng lại đau thêm vài lần, Tiêu Thương Hải một lần lại một lần bị đau đến tỉnh, biết tám phần mười là đã sắp sinh rồi. Nhưng y biết sẽ không nhanh như vậy, liền nhẫn cho đến khi Dương Tĩnh vào triều, mới sai người truyền ngự y đến.
Lần này quả nhiên là thực sự phát tác.
Tiêu Thương Hải miễn cưỡng ăn vài thứ, liền nằm ở trên giường nghe theo sự điều khiển của các ngự y.
Cơn đau trong càng lúc càng ngắn, càng lúc càng dày, y cũng không tự chủ được bắt đầu rên rỉ theo từng cơn đau bụng sinh.
“A —“
Tiêu Thương Hải nằm nghiêng, một ma ma giúp y xoa bóp phía sau lưng, lúc cơn đau bụng sinh tới hai tay chẳng biết bắt vào đâu, liền nắm chặt chăn nệm.
Xương sống cùng thắt lưng nặng nề đến mức giống như không phải của mình, toàn bộ nửa người dưới giống như đã đứt rời ra.
Y cắn chặt răng rên rỉ, bụng trĩu xuống, phát tác tác rất nhanh, vừa rồi đã vỡ ối, chỉ là cửa sinh còn chưa hoàn toàn mở ra, thắt lưng lại co rút một hồi.
Mồ hôi lạnh của Tiêu Thương Hải tuôn ra nhễ nhại, ngũ quan tuấn mỹ đều nhăn nhúm lại cùng một chỗ, tóc cũng bị mồ hôi làm ướt đẫm.
Dương Tĩnh vội vã chạy về Phượng Nghi cung, thấy cung nhân tuy rằng bận rộn, nhưng ngự y cũng bà đỡ đều đang ở đây, ngay ngắn gọn gàng, trong lòng không khỏi cũng an ổn hơn một chút.
Hắn muốn vào nhìn, nhưng vì kiêng kỵ lại bị cung nhân cản ở ngoài cửa, không thể làm gì khác hơn là đi qua đi lại ở bên ngoài.
Thái tử và nhị Hoàng tử sau khi tan học nghe nói, cũng đều chạy đến thăm, Dương Tĩnh không có thời gian để ý đến bọn họ, nói mấy câu liền để cho bọn họ quay về.
Tiêu Thương Hải thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng kêu thấp từ bên trong, Dương Tĩnh nghe mà lo lắng, hô vào bên trong:
“Thương Hải, Thương Hải? Trẫm ở bên ngoài đây! Ngươi đừng sợ! Thương Hải!”
Tiêu Thương Hải nghe được tiếng của hắn, nghĩ hắn dường như còn khẩn trương hơn cả mình, không khỏi có chút buồn cười. Nhưng lúc này thực sự là cười không nổi.
“Điện hạ, ngài đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Hài tử sắp ra đây rồi, ngài nhanh dùng lực!”
Hoàng Tử Quy vô cùng bình tĩnh. Hắn cũng không phải là lần đầu tiên đỡ đẻ cho Hoàng hậu. Năm đó ở trên thảo nguyên thì, nhị Hoàng tử Dương Kiện bảy tháng sinh non, tình huống còn nguy cấp hơn lúc này, Hoàng hậu thế nhưng vẫn còn kiên trì được. Lần này thai nhi đủ tháng khỏe mạnh, vị trí của thai cũng không có vấn đề gì, chỉ chờ được sinh ra.
Nhưng đầu thai nhi có hơi lớn một chút, Tiêu Thương Hải dù sao cũng là nam nhân, xương chậu nhỏ hẹp, sinh sản có chút khó nhọc.
“Ách ư —“
Hai tay Tiêu Thương Hải nắm chặt lấy hai sợi dây vải rũ xuống từ đỉnh giường, nửa thân trên cố gắng dùng lực đẩy xuống, phần bụng nặng trĩu từng chút từng chút một di chuyển xuống.
Thực sự là đau quá…
Tiêu Thương Hải đã cắn rách cả môi.
Mấy năm nay y sống an nhàn sung sướng, thân thể không còn cường tráng như lúc tuổi trẻ, có chút chịu không nổi cơn đau đớn này.
Mồ hôi từng giọt từng giọt lớn chảy xuống từ trên trán y, hô hấp dồn dập giống như một con dã thú.
“A —“
Đau nhức trong bụng kéo đến từng cơn từng cơn, Tiêu Thương Hải nhịn không được rống lớn một tiếng, cơ thịt gồng lên, cả gương mặt đều biến dạng.