Tâm hồn lụi tắt, yêu hận tình si, nhân duyên tan biến, tình thâm người lẻ loi.
Yêu si mê người đoạn tuyệt, tình thâm người lẻ loi, yêu si mê người đoạn tuyệt…. Tình thâm người lẻ loi, yêu si mê người đoạn tuyệt.
Tiếng ngâm xướng trầm thấp quanh quẩn ở bên tai, thân ảnh cô độc ở trong thời không hư vô lưỡng lự.
Đó là một con đường, một bên về nhà, hoặc là con đường luân hồi.
Người áo tím không nhanh không chậm đi ở phía trước. Mái tóc thật dài chạm xuống mặt đất, trang sức vàng kim bên hông đong đưa nhẹ nhàng. Cho dù là một người đàn ông, nhưng loại phong thái tự nhiên ưu nhã này, vẫn vô cùng khiến người khác xúc động.
Lư Tỉnh Trần đi theo đằng sau, cúi đầu nghe tiếng ngâm xướng vọng lại bên tai.
Sám hối cùng khẩn cầu mười thế, chỉ mong cứu vãn một sai lầm.
Đây đã là lần thứ mười anh đến nơi này.
Trải qua mười thế luân hồi, mỗi một thế, anh sẽ nhớ đến chấp niệm cùng hối hận của đời trước. Sau đó, anh sẽ đến nơi này, cầu xin thần.
Cầu xin cho anh một cơ hội, được gặp lại Thương Hải một lần nữa.
Cầu xin cho anh một cơ hội, cữu vãn sai lầm từng mắc phải.
Cầu xin cho anh một cơ hội, bồi thường cho người anh muốn bồi thường.
Hôm nay, đã là thế thứ mười.
Người áo tím đột nhiên dừng chân lại, nhìn xa xa có bóng lưng một người quỳ gối hướng về phía trước cầu xin thần tiên, giống như chế giễu, lại như thở dài nói:
“Lại thêm một kẻ nữa.”
Lư Tỉnh Trần nhìn lại, chỉ thấy đó là bóng lưng một người đã già, tóc trắng xóa, dáng người còng xuống, thành kính quỳ gối trước mặt Phật tổ, cố chấp mà kiên định cầu xin gì đó.
Mỗi một thế đến đây, Lư Tỉnh Trần lại thấy được mấy bóng người như vậy thoáng hiện.
Có lẽ cũng giống như hắn thế này. Chỉ khi tâm có đủ thành kính, mới có thể đưa giọng nói của bọn họ đến tận nơi đây.
Người áo tím cười cười nhẹ nhàng, liếc mắt nhìn Lư Tỉnh Trần, lắc đầu cảm thán nói:
“Các ngươi…. Mấy kẻ phàm trần này a. Đã làm sai chuyện rồi còn hối hận, bỏ lỡ lại cố chấp, mất đi lại muốn đoạt lại. Là lòng tham? Là ích kỷ? Hay là không thấy đủ?”
Lư Tỉnh Trần yên lặng trong chốc lát, nhẹ giọng nói:
“Có lẽ là bởi vì chúng tôi không có vĩnh hằng, cho nên mới đặc biệt cố chấp với những gì đã qua, thậm chí bởi vậy mà bỏ qua hiện tại, cùng tương lai.”
Người áo tím suy nghĩ một chút, gật đầu:
“Có đạo lý.”
Nói xong tiếp tục đi về phía trước.
Mỗi một lần Lư Tỉnh Trần đi đến nơi này, dường như cũng không nhìn thấy dung mạo anh từng có. Bất kể là trong trí nhớ, hay là khi mặt đối mặt.
Nhưng những chuyện này… không còn quan trọng. Là một người khẩn cầu Thần cho chuộc tội, Lư Tỉnh Trần chỉ hy vọng có thể tại đây ở trên con đường luân hồi này, cho anh một cơ hội làm lại lần nữa.
Người áo tím đưa Lư Tỉnh Trần đến một không gian trống trải, vô số cột ánh sáng từ dưới nền đất vươn thẳng lên tận trời.
Lư Tỉnh Trần đi theo người áo tím lướt qua một cái cột, kinh ngạc phát hiện, mỗi một cột ánh sánh dường như đều ẩn chứa thế giới của một người, thoáng hiện lên cảnh tượng nhân loại sinh sôi phát triển, lịch sử thay đổi, thế giới đổi dời. Mà cột ánh sáng không ngừng xoay tròn về phía trước, giống như thờigian tại một điểm không ngừng tiến lên.
Người áo tím dừng chân lại trước một cột ánh sáng.
Hắn gõ gõ cằm, giống như đang thì thào tự nói:
“Để ta nghĩ xem, có đúng là cái này hay không?”
Lư Tỉnh Trần không dám chen ngang hắn.
Người áo tím suy nghĩ một hồi, nói:
“Hay là cái này. Để ta xem xem, triều Đại Thịnh Vũ Hợp năm thứ năm…”
Cột ánh sáng vẫn luôn giữ nguyên trạng thái xoay tròn xoắn ốc chậm rãi về phía trước đột nhiên dừng chuyển động, bắt đầu xoay tròn ngược lại, lịch sử bắt đầu lùi về phía sau.
Rất nhanh, thời không trên cột bắt đầu quay vòng lại.
Người áo tím điểm một đoạn trong cột, nói:
“Chính là đây. Bắt đầu của ngươi.”
Lư Tỉnh Trần khẩn trương nín thở.
Người áo tím nhìn anh, nói:
“Cầu xin một đời, đổi một năm thọ mệnh. Tương tư cùng sám hối mười năm, chỉ có thể cho ngươi mười năm thọ mệnh. Nhớ kỹ chưa?”
Lư Tỉnh Trần nặng nề gật đầu.
Người áo tím chậm rãi nói:
“Ta hỏi ngươi lại một lần cuối cùng, ngươi đã nghĩ rõ ràng?”
Lư Tỉnh Trần chỉ im lặng trong chốc lát, thấp giọng kiên định nói:
“Đúng. Tôi đã nghĩ rõ ràng rồi. Tôi… không hối hận!”
Vừa nói xong, anh lập thức thấy trời đấy xoay chuyển, cả người bị ném vào một không gian hư vô mênh mông rộng lớn không một bóng người.
Bóng tối, gió dữ, còn có một giọng nói thanh u mờ mịt:
“Nhớ kỹ, mười thế luân hồi, đổi lấy cơ hội này. Sau này đời đời kiếp kiếp, các ngươi…”
Lư Tỉnh Trần nhắm mắt lại rơi xuống.
Bên tai lại lần nữa vang lên thanh âm thần bí mà sâu thẳm.
Lời nguyền mười thế, nghiệp chướng mười thế, đơn độc luân hồi.
Tâm hồn lụi tắt, yêu hận tình si, nhân duyên tan biến, tình thâm người lẻ loi.
Yêu si mê người đoạn tuyệt, tình thâm người lẻ loi, yêu si mê người đoạn tuyệt…. Tình thâm người lẻ loi, yêu si mê người đoạn tuyệt.
Lư Tỉnh Trần chậm rãi mở hai mắt, hiện ra trước mắt, là nóc xe ngựa tinh mỹ, dưới thân lắc lư, là Ngự giá đang lăn bánh.
“Bệ hạ? Bệ hạ ngài tỉnh?”
Tiếng kêu lanh lảnh đầy vui mừng của thái giám truyền đến.
Lư Tỉnh Trần ngồi dậy, ngực một trận đau đớn.
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng sờ lên vết thương trầm trọng trước ngực, chậm rãi ngẩng đầu.
Gương mặt tròn tròn của thái giám Hạ Khởi bên cạnh nửa mừng nửa lo xuất hiện trước mắt.
“Bệ hạ, ngự y nói ngài chưa đến kinh thành thì chưa tỉnh lại đâu. Thực sự là trời cao phù hộ! Bệ hạ quả nhiên là đại cát đại lợi, hóa hiểm thành an, đã sớm tỉnh lại.”
Lư Tỉnh Trần mở miệng, thanh âm vừa xa lạ vừa quen thuộc truyền ra từ tiếng nói, trầm thấp mà tràn ngập uy nghiêm:
“Uyển Nương đâu? Bảo nàng ôm Hoàng Trưởng tử đến.”
Hạ Khởi hơi hơi sửng sốt, lập tức xoay mặt cười nói:
“Vâng. Bệ hạ, nô tài đi truyền.”
Lư Tỉnh Trần chậm rãi tựa lên gối mềm, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Hắn biết, từ một khắc khi mở mắt ra, hắn đã trở về.
Hắn không còn là Lư Tỉnh Trần của thế thứ mười, mà là Thịnh Huy đế của kiếp này — Dương Tĩnh.