“Là xe ngựa của Vương hậu của Nô Mã Vương, thần đã trải thảm rất dày ở bên trong, còn sai người gia cố thêm bánh xe và trục xe.”
Dương Tĩnh nhíu nhíu mày, nhìn lướt qua giường của Tiêu Thương Hải, nói:
“Tìm thêm gối mềm, tấm dựa bỏ vào đi.”
Tiêu Thương Hải nói:
“Không cần. Ta không mảnh mai như vậy.”
Dương Tĩnh không để ý đến y, nói với Trương Lữ:
“Nhanh đi chuẩn bị, sau một nén nhang nữa sẽ xuất phát.”
“Vâng.”
Trương Lữ trả lời, đưa bao quần áo ôm trong tay lên, cung kính đặt cạnh bàn trà, khom người lui ra.
Dương Tĩnh quay đầu nói với Tiêu Thương Hải:
“Đường sá xa xôi, ngựa của các tướng sĩ đi rất nhanh, tự mình cẩn thận thì tốt hơn.”
Hắn dừng lại một chút, nói:
“Ngươi có thứ gì muốn mang đi không?”
Tiêu Thương Hải lạnh nhạt nói:
“Tất cả những thứ ở đây ta đều hận không thể đốt hết. Không có thứ gì muốn mang đi.”
Dương Tĩnh cúi đầu nhìn y, mắt đen hơi lóe lên, mỉm cười, nặng nề nói:
“Được! Chúng ta đốt hết đi!”
Hắn buông tay Tiêu Thương Hải ra, nhấc cái gói trên chiếc bàn trà lên, đưa tay mở, loạt xoạt một lát, lấy y phục và phục sức bên trong ra.
Tiêu Thương Hải chậm rãi đứng dậy, ngây ngốc nhìn một thân y phục này, nhất thời thần sắc có chút hoảng hốt, phức tạp nhìn Dương Tĩnh.
Dương Tĩnh đau xót trong lòng, lặng lẽ nói:
“Thương Hải, đến, ta thay cho ngươi.”
Đó là một thân y phục của nam hậu Đại Thịnh.
Tiêu Thương Hải dùng thân nam nhi leo lên hậu vị, cũng không mặc y phục giống như nữ tử lên người. Cũng may các triều đại trước đó rất nhiều đế vương cũng có nam sủng nam phi, vì vậy trong cung có giữ lại các lễ thức dành cho nam phi.
Lúc đó Tiêu Thương Hải cho người làm theo phẩm cấp cùng triều phục của nam Quý phi tiền triều Duẫn Như Nhan, sửa rồi thăng cấp, sau khi vào cung liền tự mình thiết kế triều phục Hoàng hậu cũng với trang phục hàng ngày.
Bởi vì y xuất thân cao quý, tính cách cao ngạo, thậm chí tính tình có đôi khi còn lớn hơn Dương Tĩnh, tuyệt không thích những trang phục tay áo bay bay, hoa văn diễm lệ. Bởi vậy, những y phục này đều dựa theo tính cách của y, chỉ làm theo yêu cầu của y, đoan trang đại khí có thừa, cũng có một loại cảm giác tư thế oai hùng hiên ngang.
Sau đó y phục kiểu dáng giống của Hoàng hậu lưu hành ở kinh thành, không chỉ có đám nam sủng, một vài vương công quý tộc, đại thần các loại khi nhàn rỗi cũng thích mặc, cảm thấy lộng lẫy thoải mái, không hổ là kiểu dáng do Hoàng hậu sáng tạo ra.
Y phục mà Dương Tĩnh mang đến, chính là do Tiêu Uyển Nương tìm ra trước khi rời kinh.
Tiêu Thương Hải ngơ ngác đứng tại chỗ, Dương Tĩnh tiến lên muốn cởi y phục cho y, Tiêu Thương Hải liền nắm lấy cổ tay hắn.
Dương Tĩnh dịu dàng nói:
“Thương Hải, để ta.”
Tiêu Thương Hải nhìn ánh mắt hắn hơi lóe lên, cuối cùng cũng từ từ bình tĩnh lại, gật đầu.
Dương Tĩnh vụng về giúp Tiêu Thương Hải cởi một thân y phục của người Hồ xuống, lộ ra phần ngực gầy gò tái nhợt bên trong, cùng với phần bụng lộ ra rõ ràng.
Dương Tĩnh nhìn vết sẹo giăng khắp thân thể y, mắt không khỏi đỏ lên, vừa đau lòng vừa phẫn nộ.
Giờ khắc này, hắn thực sự rất muốn hỏi vị thần kia một chút, người đã có linh, vì sao không cho ta quay lại thời điểm tất cả mọi việc chưa xảy ra?
Hắn tức giận thở gấp, thương tiếc xoa lên dấu vết trên người Tiêu Thương Hải, trong mắt đều là hối hận cùng đau đớn.
Tiêu Thương Hải nhìn hắn, có chút trêu tức nói:
“Ngươi muốn làm ta đau chết à.”
Dương Tĩnh hơi hơi chấn động, phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng cúi đầu, giấu đi thần sắc trên mặt, lật mở y phục trong tay, giúp y thay đổi quần áo phục sức.
Tiêu Thương Hải nhìn động tác ngốc nghếch của hắn, mũi chua xót, quay đầu đi.
Có một số việc xảy ra, không thể lảng tránh. Y không thích bị người khác thương hại, cũng không muốn thấy thần sắc căm hận đan xen trên mặt ái nhân. Khổ sở của Dương Tĩnh với y mà nói, lại càng là đau đớn sâu hơn.
Dương Tĩnh giúp y mặc quần áo, ngẩng đầu lên mỉm cười.
Tiêu Thương Hải cầm tay hắn.
Quân đội Đại Thịnh quay lại như gió, chưa đến một canh giờ sau đã rút lui khỏi Vương đình của người Hồ.
Dương Tĩnh tự mình châm một ngọn lửa lớn, đốt cháy nơi này.
Tiêu Thương Hải ở trong xe ngựa, xuyên qua cửa sổ xe, nhìn nơi khiến y phải nhận hết sỉ nhục cùng dằn vặt hóa thành tro tàn. Tiếng kêu khóc la hét của lão nhược phụ nhụ (người già yếu, phụ nữ, trẻ con) người Hồ quanh quẩn bên tai, nhưng không khiến y nhẹ lòng hơn chút nào.
Dương Tĩnh phóng ngựa đến bên cạnh xe ngựa, nói:
“Thương Hải, chúng ta về nhà!”
Tiêu Thương Hải mỉm cười, buông màn xe xuống.
Lần này Dương Tĩnh đánh vào tận ổ của Nô Mã Vương, huyết tẩy Vương đình, bắt hết toàn bộ lão bà lớn nhỏ cùng quý tộc trọng thần liên quan của Nô Mã Vương đi, chỉ để lại Vương đình cùng rất nhiều người già yếu không còn đi lại được.
Dương Tĩnh tuy rằng từ đời sau trở về, có vài phần tôn trọng mạng người hơn. Nhưng ở trong thời đại này, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân. Người Hồ dã tính khó thuần, là kẻ thù truyền kiếp mấy trăm năm nay của Đại Thịnh, căn bản không thể nghị hòa. Năm đó người Hồ đánh vào vùng Trung Nguyên, đốt giết đánh cướp, khiến vô số người Thịnh nhà tan cửa nát. Bọn họ giống như cỏ dại trên thảo nguyên, lửa rừng đốt không hết, gió xuân thổi lại lên. Muốn hoàn toàn đánh gục hết sức chiến đấu của bọn họ, thì phải giết sạch thanh niên trai tráng, nữ nhân cùng hài tử của bọn họ.
Nếu là Dương Tĩnh trước đây, quyết sẽ không nhân từ nương tay. Nhưng hắn của hiện tại, chính là xuống tay lưu tình. Hắn chỉ cho giết sạch thanh niên binh sĩ trong Vương đình, bắt hết nữ tử cùng hài tử đi, cũng không giết chết ngay tại chỗ.
Mang theo những tù binh bắt về này, lại lo lắng cho thân thể của Tiêu Thương Hải, tốc độ của đại quân chậm hơn rất nhiều.
Dương Tĩnh đạp chân lên xe ngựa, Mạc Tá thị canh giữ trong xe vội vã quỳ xuống.
Dương Tĩnh khoát khoát tay, ý bảo hắn đừng có lên tiếng. Nhìn lướt qua Tiêu Thương Hải nằm nghiêng trên tháp, nhíu mày ngủ không sâu, mày của Dương Tĩnh không khỏi nhăn lại.
Hắn ra hiệu cho Mạc Tá thị đi cùng hắn ra ngoài xe ngựa.
Các tướng sĩ đang dựng trại nghỉ tạm. Trương Lữ mang theo người đi sắc thuốc cho Tiêu Thương Hải.
Dương Tỉnh không chỉ đi ra cách xe ngựa rất xa, còn ra hiệu bảo người bên cạnh lui đi vài bước, thấp giọng hỏi Mạc Tá thị:
“Thân thể Hoàng hậu rốt cuộc làm sao? Ta thấy nhiều ngày nay sắc mặt y đều vô cùng không tốt.”
Mạc Tá thị cúi thấp đầu cẩn cẩn thận thận trả lời:
“Hoàng hậu điện hạ gần đây không thích hợp đi đường, tâm trí mệt mỏi, huyết mạch suy yếu, thai khí bất ổn.”
Dương Tĩnh đã hỏi thăm rõ ràng mọi chuyện xảy ra với Tiêu Thương Hải trong Vương đình từ chỗ Trương Lữ.
Lần trước Tiêu Thương Hải bỏ thai không được, để lại bệnh căn. Hồi hồi đan tuyết liên ngàn năm tuy rằng lợi hại, nhưng phần lớn đều là thai nhi trong bụng y hấp thu hết. Tiêu Thương Hải sinh hạ Vinh nhi không lâu sau đã quay lại chiến trường, chịu thương bị bắt, sau khi bị dụng hình còn bị Nô Mã Vương… Những việc này đều khiến thân thể y bị thương tổn rất lớn. Hơn nữa thời gian mang thai cách quá gần, cũng khiến thân thể y bị tổn thương nhiều.
Dương Tĩnh nhíu mày nói:
“Ngươi cần phải chăm sóc tốt cho Hoàng hậu. Lần này xuất binh, trẫm cố ý mang theo rất nhiều dược liệu. Có thứ gì cần thì đi nói với Trương đại nhân.”
Mạc Tá thị nói:
“Vâng. Thảo dân hiểu rõ.”
Dương Tĩnh nhìn hắn một cái nói:
“Sau này không cần xưng là thảo dân nữa. Nghe nói thân sinh phụ thân của ngươi họ Hoàng, sau này ngươi khôi phục lại dòng họ người Thịnh của ngươi đi. Quay về kinh trẫm sẽ phong ngươi là ngự y nhị phẩm, ở lại trong cung chuyên trách chăm sóc Hoàng hậu cùng Hoàng tử.”
Mạc Tá thị vui mừng quá đỗi, lập tức quỳ xuống dập đầu tạ ơn, lại nói:
“Bệ hạ, thần cả gan, muốn thỉnh bệ hạ ban thưởng tên.”
Dương Tĩnh nói:
“Sao? Phụ thân thân sinh của ngươi chưa từng đặt tên cho ngươi sao?”
Mạc Tá thị buồn bã nói:
“Thần mồ côi từ trong bụng mẫu thân, năm đó gia phụ vẫn chưa biết mẫu thân đã có thần. Ngay chính mẫu thân, cũng là sau khi lưu lạc đến thảo nguyên mới phát hiện ra.”
Dương Tĩnh nghe vậy, liền nói:
“Đã như vậy, để trẫm ban cho ngươi một cái tên đi.”
Hắn ngẫm nghĩ một chút, nhìn về hướng Đại Thịnh ở xa xa, nói:
“Kêu là ‘Tử Quy’ đi. Con cháu lưu lạc tha hương, đến cuối cùng vẫn phải về quê cũ.”