Không phải nói kỹ thuật của Tiêu Thương Hải không tốt, mà là Dương Tĩnh lâu không ‘hầu hạ’, tay thừa chân thừa, thật sự là có chút không chịu được.
Xong việc Tiêu Thương Hải ân cần giúp hắn tắm rửa, quay lại giường còn thân thiết xoa bóp cho hắn, làm tốt công việc ‘Thiện hậu’ của một tiểu công tốt.
Dương Tĩnh để y hầu hạ, trong lòng thực ra có chút phức tạp.
Từ khi hai người thân mật từ mười năm trước đến giờ, số lần Tiêu Thương Hải phản công ít có thể đếm được. Không phải là Tiêu Thương Hải không muốn, mà là y nhớ đến thân phận cùng tôn nghiêm của Dương Tĩnh, cam tâm tình nguyện ở phía dưới hầu hạ.
Nhưng Tiêu Thương Hải cũng là nam nhi đường đường bảy thước, sáu tuổi đã vịnh ra câu ‘Bắc yến hàm xuân nê, kim triều lạc thùy gia’, có thể thấy được từ nhỏ đã có chí lớn. Nhân tài bậc này, nhưng vì tình yêu, lại dứt khoát buông tha tất cả, cam tâm bị vây trong hậu cung, thậm chí chịu đựng nỗi khổ lấy thân nam tử sinh con, sinh con nối dõi cho Dương Tĩnh. Chua xót ấm ức trong đó, chỉ tự bản thân mình biết.
Dương Tĩnh khổ sở cầu xin mười thế quay về, chính là vì muốn Tiêu Thương Hải có được hạnh phúc. Thế nhưng hắn không thể ném đi cái thân phận Hoàng đế này được, cho nên cũng không thể khiến Tiêu Thương Hải luôn thoải mái. Việc tuyển tú lần này, hắn đã sớm có tâm lý đề phòng, đơn giản là vì thời cơ chưa đến, nên không có ngăn cản. Nếu như ở phía dưới có thể khiến Tiêu Thương Hải vui vẻ, hắn cũng nguyện ý làm.
Hắn xoay người kéo tay Tiêu Thương Hải qua, ôm y vào vào trong ngực.
Tiêu Thương Hải nhu thuận dựa sát vào hắn, nói:
“Đi ngủ sớm một chút đi, sáng sớm ngươi còn phải vào triều đó.”
Dương Tĩnh nói:
“Ta đã nghĩ rồi, lần tuyển tú này kéo dài đến đầu xuân sang năm, nhân tiện thời gian này, ngươi chỉnh lý khuê tú các nhà đến tuyển tú thành một danh sách, sang năm ta tứ hôn cho các hoàng thất.”
Tiêu Thương Hải hơi sửng sốt, nói:
“Đây là muốn làm gì? Hơn nữa.. con cháu hoàng thất đến tuổi sợ là không có nhiều lắm đâu.”
Dương Tĩnh cười, nói:
“Trong lòng ta tự có chủ trương. Ngươi chỉ cần để ý tú nữ là được.”
Thực ra Tiêu Thương Hải biết chuyện tuyển tú này, không chỉ là việc của hoàng thất, cũng là quốc sự. Dương Tĩnh thân là vua một nước, nhưng hiện tại dưới gối chỉ có một mình Thái tử là nhi tử thân sinh, thực sự là quá mức ít ỏi. Cho dù Thái hậu không để tâm, nhưng không bao lâu sau đám triều thần cũng sẽ bắt đầu lo lắng. Y ngăn cản được một lần, không thể ngăn cản được vô số lần sau này.
Bởi vì khi sinh Dương Kiện thì thân thể y bị tổn thương, ngự y nói ít nhất cũng phải điều dưỡng trên ba năm. Nói cách khác, trong khoảng thời gian này cho dù y muốn, cũng không thể sinh con nối dõi cho Dương Tĩnh. Mà con nối dõi đối với hoàng thất mà nói, là vô cùng quan trọng.
Tiêu Thương Hải khổ sở trong lòng, trước đây cho dù Dương Tĩnh biết, cũng không thể chia sẻ với y cái gì. Nhưng hiện tại, ít nhất Dương Tĩnh cũng kéo dài việc tuyển tú đến sang năm, còn muốn đưa phần lớn tú nữ đi chỉ hôn cho hoàng thất. Thế nhưng người trong hoàng thất dù nhiều đến đâu, Dương Tĩnh cũng không thể nào đẩy hết các tú nữ đi.
Chỉ là, không thể ước muốn nhiều hơn nữa.
Tiêu Thương Hải ôn nhu vuốt vẻ mặt Dương Tĩnh, nhu thuận nói:
“Ta đã biết, không cần ngươi để tâm. Còn mệt hay không? Có muốn ta giúp ngươi xoa bóp hay không?”
Dương Tĩnh đẩy tay y ra:
“Đừng táy máy tay chân. Châm lửa lên đêm nay người đừng mong ngủ.”
Tiêu Thương Hải mỉm cười.
Y là người đã từng thất thân, thậm chí còn sinh con cho kẻ địch. Nhưng cho dù như vậy, Dương Tĩnh vẫn có thể như lúc đầu đợi y, y còn cầu gì hơn nữa? Việc duy nhất có thể làm, chính là nghĩ cho hắn nhiều một chút, phân ưu với hắn nhiều hơn nữa.
“Ký Nô, buổi tối ngày mai, ngươi đến chỗ Uyển Nương nghỉ ngơi đi.”
Dương Tĩnh vốn nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, nghe được lời này của y, không khỏi lập tức tỉnh táo lại, mở mắt ra nhìn y nói:
“Ngươi nói cái gì?”
Tiêu Thương Hải mỉm cười:
“Uyển Nương là phi tử của ngươi, thỉnh thoảng ngươi cũng nên đến chỗ nàng nghỉ ngơi một lần.”
Dương Tĩnh hơi nhíu mày, nói:
“Thương Hải, ngươi đang suy nghĩ cái gì?”
Tiêu Thương Hải hạ mắt, nói:
“Thái hậu muốn tuyển tú, đơn giản là vì muốn chia mỏng sự sủng ái của ngươi với ta, nhưng hơn thế, chính là mong muốn tử tự dưới gối ngươi đông đúc. Ta hiện tại đã làm mẫu thân, cũng có thể thông cảm với từ tâm của Thái hậu. Uyển Nương dù sao cũng là người của ta, so với việc để nữ nhân khác sinh hài tử cho ngươi, ta thà rằng là Uyển Nương.”
Dương Tĩnh cười khổ nói:
“Ngươi thật sự rất thẳng thắn.”
Tiêu Thương Hải cười nhạt nói:
“Ở trước mặt ngươi mà còn giấu diếm, chẳng phải là làm lãng phí tâm ý của ngươi đối với ta hay sao? Ký Nô, giữa ngươi và ta không cần vong vo nhiều lời, ta nghĩ như vậy, ngươi thấy thế nào? Phía Uyển Nương ngươi không cần lo lắng, ta đi nói với nàng, nàng nhất định sẽ…”
Dương Tĩnh nhẹ nhàng chạm lên môi y, nói:
“Đừng nói nữa, ta đều hiểu rõ. Thương Hải, đêm nay ta cũng thẳng thắn nói với ngươi một câu, đời này kiếp này, trừ ngươi ra, ta sẽ không để bất cứ kẻ nào sinh con cho ta!”
Tiêu Thương Hải kinh hãi.
Ham muốn chiếm hữu của y tuy rằng mạnh, không muốn chia sẻ ái nhân của mình với những nữ nhân khác, nhưng là cũng chưa từng có hy vọng xa vời là không để nữ nhân khác sinh hài tử cho Dương Tĩnh. Y là một nam nhân, xuất thân từ đại sĩ tộc, tự nhiên hiểu rõ tầm quan trọng của tử tự. Huống chi những tần phi này cho dù sinh hài tử ra, cũng không thể sánh bằng với con trưởng, chỉ cần y là Hoàng hậu, chút tự tin ấy vẫn phải có. Năm đó y độc sủng hậu cung, thực ra cũng là không hy vọng có nữ nhân nào trước y sinh hạ nhi tử cho Dương Tĩnh.
Hôm nay đã có Thái tử Dương Quang Vinh, tảng đá lớn trong lòng Tiêu Thương Hải đã nhẹ hơn, cũng khoan dung với các phi tần khác hơn một chút, lại không ngờ rằng Dương Tĩnh sẽ nói ra những lời này.
Y sửng sốt một hồi, nói:
“Thế nhưng Hoàng ngự y nói, cơ thể của ta còn phải điều dưỡng nhiều năm nữa, trong khoảng thời gian này… Chỉ sợ không thể sinh con.”
Tin tức này mặc dù y đã che giấu trong cung, nhưng không hề giấu Dương Tĩnh.
“Chúng ta không phải là đã có Vinh nhi rồi sao.”
Dương Tĩnh không bận tâm.
Con một cũng không có gì, tiền triều cũng không phải là chưa từng có liền lệ chỉ có duy nhất một Hoàng tử. Hơn nữa, Tiêu Thương Hải cũng không phải là không thể sinh, sau này nói không chừng bọn họ còn có thể có con nữa.
Dương Tĩnh còn nhớ rõ đời trước Tiêu Thương Hải chết như thế nào. Cô đơn lạnh lẽo nằm trong lãnh cung, bệnh nặng lại thêm sinh non mà xuất huyết rất nhiều, thân thể gầy gò giống như một bộ xương khô, ngay cả mái tóc đen cũng biến thành màu xám trắng…
Dương Tĩnh khẽ run lên, không dám nghĩ tiếp nữa. Hắn chăm chú ôm chặt người trong lòng, thân thể ấm áp cùng hô hấp nhẹ nhàng khiến hắn an tâm, nặng nề hôn lên đỉnh đầu đầy tóc đen nhánh của Tiêu Thương Hải.
Tiêu Thương Hải vòng tay ôm lại hắn, đầu chui vào trong ngực hắn, dán chặt trước ngực hắn.
“Thương Hải, đời này kiếp này, trừ ngươi ra ai ta cũng không muốn. Những nữ nhân này, ta đến đó đều là đi ngủ, rất ít chạm đến các nàng.”
Dương Tĩnh thì thào hôn lên mái tóc y.
Tiêu Thương Hải nắm tay thật chặt, nhẹ giọng nói:
“Ta có tài đức gì…”
Hai người đều không nhắc lại nữa, vẫn dùng tư thế như vậy ôm chặt nhau, không biết ngủ say từ lúc nào.
Sáng sớm Dương Tĩnh thức dậy, cánh tay đã tê rần, cộng thêm xương sống thắt lưng đau, đỡ thắt lưng đi vào triều.