Mục lục
Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Sâm chấn động toàn thân, không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào anh.

Lư Tỉnh Trần buông bàn tay đang áp chế cậu ra, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cậu:

“Là em, đúng không? Thương Hải, anh vẫn luôn chờ em.”

Vành mắt An Sâm bỗng nhiên đỏ bừng, nước mắt không thể kiềm chế dâng lên. Cậu nghiêng mặt qua, muốn giấu mặt ở trong sofa.

Lư Tỉnh Trần lật gương mặt cậu qua, trên mặt có loại cảm giác nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

“Thật là em.”

“Anh… Sao anh biết được?”

Đêm đó Dương Tĩnh An gọi lên tên thân mật của Lư Tỉnh Trần kiếp trước, đừng nói Lư Tỉnh Trần cả kinh đến ngây người, An Sâm thoáng cái cũng như bị sét đánh trúng, đều hoài nghi là bản thân mình nghe nhầm.

Lư Tỉnh Trần đã chứng thực được suy đoán của mình, tâm tình thoải mái và vui sướng tràn ngập toàn thân, cả người đều vui vẻ đến mức muốn bay lên. Anh bỗng nhiên cúi xuống ôm chặt lấy An Sâm, chặt đến mức gần như muốn bẻ gãy thắt lưng An Sâm.

Nhưng An Sâm lại tuyệt không cảm thấy thống khổ, trái lại cảm thấy tràn đầy hạnh phúc, ôm lại anh thật chặt.

Hai người không biết là ôm như thế bao lâu, Lư Tỉnh Trần cuối cùng cũng chậm rãi buông tay ra, trên mặt đều là vết nước mắt chưa khô, nhưng không có ai cười nhạo đối phương.

Lư Tỉnh Trần nhìn thẳng vào hai mắt An Sâm, nhẹ giọng nói:

“Ngày đó ở bệnh viện, lần đầu tiên nhìn thấy em tỉnh lại, anh đã nghĩ là em. Đừng hỏi anh vì sao, anh sẽ không ngay cả người yêu của mình cũng không nhận ra được.”

Mặt An Sâm hơi đỏ lên, đưa tay vuốt ve mặt Lư Tỉnh Trần.

Lư Tỉnh Trần thấp giọng nói:

“Em nhớ lại anh từ lúc nào?”

“Từ nhỏ đã nhớ rõ.”

Lư Tỉnh Trần kinh ngạc:

“Từ nhỏ đã nhớ rõ? Vậy em…”

“Em vẫn luôn tìm anh.”

An Sâm chậm rãi nói:

“Khi còn bé thì ý thức rất mơ hồ, chỉ loáng thoáng nghĩ mình không giống với những người khác. Năm mười bốn tuổi thì ký ức đột nhiên bắt đầu rõ ràng, đã biết người mình muốn tìm là ai. Nhưng lúc ấy em còn vị thành niên, không có cách nào tìm anh, không còn cách nào khác là phải tiến từng bước một. Cho đến khi thi đỗ đại học, tình cờ gặp được sư huynh ở trong trường…”

Cậu mỉm cười, vuốt ve gương mặt của Lư Tỉnh Trần, nói:

“Khi đó em cho rằng sư huynh là anh, bởi vì tính cách anh ấy quá giống anh kiếp trước. Nhưng sau khi tiếp cận anh ấy rồi mới phát hiện, anh ấy không phải anh. Sau đó anh đến Mỹ học tập, em cũng gặp qua anh vài lần, nhưng lúc đó anh cả ngày vội vàng tham gia đủ loại hội nhóm, sách cũng không chăm chú đọc, cả ngày toàn vẻ công tử đào hoa. Em vốn không hề cân nhắc đến anh.”

Lư Tỉnh Trần nhớ đến những tháng ngày thác loạn của mình ở đại học, không khỏi vô cùng xấu hổ, vội hỏi:

“Sau đó em và anh cả cùng về nước, là vì tìm anh?”

“Đương nhiên. Em nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ rằng khả năng anh ở trong nước là lớn nhất. Tiến vào nhà họ Lư có thế lực to lớn có thể giúp em càng dễ dàng tìm được anh hơn. Hai năm này em lén sử dụng một phần thế lực của nhà họ Lư, ai ngờ tìm tìm kiếm kiếm lâu như thế, thì ra anh ở ngay bên cạnh.”

An Sâm rất thản nhiên thừa nhận việc mình tiến vào nhà họ Lư là có mục đích. Nếu không với bản lĩnh của cậu, bất cứ công ty nào trong nước cũng sẽ vội vàng tranh giành. Cậu sở dĩ tiến vào nhà họ Lư, ngoại trừ bởi vì có giao tình với Lư Tỉnh Thế, cũng bởi vì Lư Tỉnh Thế ngầm đồng ý cho cậu lén sử dụng một ít thế lực nhà họ Lư, mà điều kiện chính là muốn cậu ở lại tập đoàn nhà họ Lư phụ tá anh ta và Lư Tỉnh Trần.

Lư Tỉnh Trần lấy làm lạ hỏi:

“Vì sao em lại nhớ rõ kiếp trước? Anh là vì bị tai nạn xe mới có thế nhớ lại.”

An Sâm mỉm cười:

“Quả nhiên anh là sau khi bị tai nạn xe mới nhớ lại, trước kia tính cách của anh không hề giống kiếp trước chút nào. Nói xem, anh còn nhớ rõ kiếp trước không?”

“Toàn bộ đều nhớ rõ.”

Lư Tỉnh Trần hôn lên khóe mắt An Sâm, dịu dàng nói:

“Chúng ta đều đã thay đổi rất nhiều. Nhưng bất kể thế nào, linh hồn của anh vẫn là một người, chỉ yêu một mình em, em thì sao?”

“Đừng nói nhảm!”

An Sâm nhịn không được trừng mắt một cái, không khách sáo nói:

“Không yêu anh, còn dùng hai mươi mấy năm, đi vòng qua nửa trái đất đến tìm anh chắc?”

Lư Tỉnh Trần thỏa mãn, ôm cậu cười khúc khích.

Bởi vì hai người sau khi chuyển thế thì gương mặt đều thay đổi rất lớn, lại vì hoàn cảnh sống khác nhau mà dưỡng nên tính cách khác nhau, vì vậy nếu không phải tâm ý hai người kiên định, có nghị lực, có duyên phận, thực sự là rất khó gặp lại.

Lư Tỉnh Trần đột nhiên thầm nghĩ:

“Vậy sau đó em làm sao mà nhận ra anh? Là buổi tối ngày hôm đó anh tâm sự trong phòng em em mới biết được?”

“Cũng không phải. Là vì trước vụ tai nạn xe, anh vẫn luôn bất an. Em nghe từ chỗ sư huynh nói buổi tối anh hay mơ thấy ác mộng, lúc đó cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng sợ trạng thái của anh ảnh hưởng đến công việc, vì vậy lâu lâu lại chú ý một chút, dần dần phát hiện ra một ít… cảm giác quen thuộc. Sau đó có lần nhị thiếu gia nhà họ Trình đến tìm anh, ở trong thang máy anh ta nhắc đến hai chữ ‘Thương Hải’, em lại càng thêm nghi ngờ. Tiếp đó…”

“Tiếp đó thì xảy ra tai nạn xe. Vì vậy lúc ấy em mới liều lĩnh lao lên bảo vệ anh?”

An Sâm cười vuốt ve mặt anh:

“Có thể là tâm linh cảm ứng. Lúc đó em còn chưa xác định có đúng là anh không, thế nhưng trong nháy mắt xảy ra tai nạn xe, em đột nhiên có một loại cảm giác khẳng định. Lúc đó em chỉ nghĩ cho dù phải hy sinh tính mạng của mình, cũng không thể khiến anh có chuyện gì. Ký Nô, em không bao giờ… muốn bị anh bỏ lại nữa.”

Lư Tỉnh Trần dùng sức ôm chặt cậu, khàn giọng nói:

“Thương Hải! Là anh khiến em phải chịu khổ rồi!”

Nghĩ đến cuộc sống cô độc hơn ba mươi năm của Tiêu Thương Hải sau khi Dương Tĩnh qua đời, trải qua việc tử nữ mất sớm, ấu tử phản bội, trưởng tôn tự sát cùng đủ loại cung biến… Những ngày cô độc, bi thương, tuyệt vọng này, Lư Tỉnh Trần chỉ cần nhớ đến, liền đau lòng vạn phần.

An Sâm cũng ôm chặt anh, lẩm bẩm nói:

“Không khổ… Hiện tại tìm được anh rồi, sẽ không khổ nữa.”

Sau đó Lư Tỉnh Trần từng hỏi cậu:

“Em nếu đã biết là anh, ngày đó anh còn đến phòng em nói ra tâm mình, em lại còn không tiếp nhận anh? Em thật sự nhẫn tâm nhìn anh ngày đêm mong nhớ em sao? Không biết lúc đó anh cũng sắp bị tâm thần phân liệt à?”

An Sâm cúi đầu cười:

“Thực ra lúc đó em cũng rất mâu thuẫn. Em muốn biết, Dương Tĩnh kiếp trước có thể yêu Tiêu Thương Hải, kiếp này anh có thể yêu An Sâm hay không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK