Màu của những dấu vết này đã mờ nhạt, nhưng vẫn có thể nhìn ra nỗi thê lương phải chịu hình khi ấy.
Dương Tĩnh đau lòng không thôi, vừa hôn môi, vừa cúi đầu động tình nói:
“Thương Hải, Thương Hải, ta hận không thể đem máu thịt của mình chịu khổ thay ngươi, hận không thể đem những vết thương này… đều đặt lên người ta.”
Tiêu Thương Hải nắm chặt gối đầu thêu phượng đỏ, gương mặt chôn xuống thở dốc không ngừng, thỉnh thoảng lại rên rỉ:
“A, a…”
Y ở trong việc giường chiếu luôn vui vẻ hễ động tình liền kêu lên, sau khi trở về từ thảo nguyên, y lại thu liễm ngượng ngùng hơn rất nhiều, kìm nén tiếng rên rỉ thở dốc của mình như vậy, thanh âm trái lại càng tiêu hồn hơn.
Da thịt hai người tản ra nhiệt độ cùng mồ hôi, dính sát một chỗ với nhau, ngay cả tóc cũng quấn quít cùng một chỗ, nhiệt độ truyền qua cho nhau.
Dương Tĩnh đột nhiên cắn lên vai y, hàm hồ nói:
“Thật hận không thể nuốt ngươi vào.”
Tiêu Thương Hải kêu a một tiếng, hậu huyệt dưới sự cọ xát chậm rãi của Dương Tĩnh co rút lại.
Y thở dốc liên tục thấp giọng nói:
“Ký Nô, máu của ta, thịt của ta… Tất cả đều là của ngươi…”
Dương Tĩnh nghe xong lời này huyết mạch càng sôi sục.
“Thương Hải…”
Hắn cắn một ngụm lên vành tai đỏ bừng của Tiêu Thương Hải, gắt gao ôm chặt thắt lưng của y, vận động càng trở nên mạnh mẽ hơn.
“Đến, đến đây đi. Lại, lại làm ta…”
Tiểu Thương Hải cởi bỏ sự rụt rè, hai chân càng mở ra rộng hơn, vòng eo hơi nâng lên, hai khuỷu tay chống xuống giường, nghênh đón sự tiến công của Dương Tĩnh.
Tấm rèm bằng bạch ngọc treo trước giường bị y kéo lấy vang lên tiếng rào rào, giống như những hạt ngọc lớn nhỏ rơi xuống, như mưa rơi không ngừng.
Ngày tiếp theo Dương Tĩnh tỉnh lại giữa cơn mưa lất phất lúc hừng đông, chỉ cảm thấy trong trướng vẫn còn hương thơm thanh mát, dư vị tiêu hồn. Thân thể ấm áp dưới thân, mặc dù không mềm mại bằng nữ tử, nhưng mười phần co dãn, da thịt trắng mịn.
Dương Tĩnh lúc này mới phát hiện mình vẫn đang nằm phía sau Tiêu Thương Hải, hai người trần trụi ôm chặt lấy nhau cùng ngủ.
Đêm qua hai người hoan ái vô số lần, nếu không phải hắn thương tiếc thân thể của Tiêu Thương Hải, sợ rằng phải làm đến hừng đông mới có thể bỏ qua. Nửa đêm ngừng lại, Dương Tĩnh gọi thái giám trực đêm chuẩn bị nước nóng, ôm Tiêu Thương Hải đến rửa sạch phía sau, ở trong bồn tắm lại thêm một lần, cho đến khi Tiêu Thương Hải chịu không nổi nữa, mê man trong lòng hắn, lúc này mới ôm y quay lại trên giường, cảm thấy mỹ mãn đặt đầu xuống ngủ.
“Bệ hạ, nên vào triều rồi?”
Hạ Khởi nghe thấy tiếng động trong trướng, nhỏ giọng kêu.
“Đã biết, mang y phục đến đây.”
Hạ Khởi tiến đến mang hai bộ nội y sạch sẽ vào.
Dương Tĩnh mặc y phục vào. Tiêu Thương Hải ở bên cạnh giật giật, cũng tỉnh dậy.
Dương Tĩnh thấp giọng nói:
“Sắc trời còn sớm, ngươi ngủ tiếp một chút đi.”
Tiêu Thương Hải mê mang chớp mắt một cái, tỉnh táo lại, ngồi dậy nói:
“Ta đến hầu hạ bệ hạ.”
Dương Tĩnh đè y lại:
“Không cần, tối hôm qua làm ngươi mệt rồi, lại nằm thêm một chút đi.”
Tiêu Thương Hải xoa xoa thắt lưng, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy toàn thân mình đầy những dấu răng cùng mấy đốm nho nhỏ đỏ hồng, đều là vết tích hoan ái tối qua để lại, không khỏi đỏ mặt lên, nhanh chóng lấy nội sam mặc vào.
Dương Tĩnh cười nhẹ, nhịn không được ôm y, ngậm vành tai của y hôn lên.
Tiêu Thương Hải run rẩy một hồi, nhanh chóng đẩy hắn:
“Hoàng thượng, nhanh đừng náo loạn, muộn giờ thượng triều không được đâu.”
“Ai…”
Nhớ tới việc vào triều, Dương Tĩnh như bị dội một gáo nước lạnh, giống như nhớ tới chuông báo thức vào sáng sớm mỗi ngày, không, chuông báo thức không có tác dụng mấy với hắn, mỗi lần đều là bác Trần dùng danh nghĩa của anh cả ra uy hiếp, hoặc là An Sâm tự mình gọi điện thoại đến dùng giọng nói nghiêm khắc mà bén nhọn mới có thể gọi hắn dậy.
Vốn hắn cho rằng việc mỗi ngày phải dậy đi làm đã là khổ cực nhất. Thế nhưng quay về đây rồi, hắn mới biết được, làm Hoàng thượng mới là khổ cực nhất. Thật không biết đời trước sao hắn phải liều mạng như vậy?
Hắn bất đắc dĩ đứng dậy, xốc màn giường lên đi ra, Hạ Khởi mang theo một đám cung nữ thái giám không gây ra tiếng động xông đến. Hầu hạ mặc y phục, hầu hạ rửa mặt, Dương Tĩnh chỉ cần nâng tay hoặc mở miệng ra là được.
Tiêu Thương Hải cũng xuống giường, tự nhiên cũng có một đám cung nữ và thái giám của Hoàng hậu vây quanh hầu hạ.
Phu phu hai người đều tự chỉnh trang xong xuôi, Tiêu Thương Hải cùng hắn dùng đồ ăn sáng.
Dương Tĩnh nói:
“Vậy trẫm vào triều đây, ngươi nghỉ thêm một chút đi.”
Tiêu Thương Hải thấy trong điện đang đầy người mà hắn lại nói những lời này, mặt không khỏi đỏ lên, nói:
“Thần còn phải đi thỉnh an Thái hậu, không cần nghỉ ngơi.”
Dương Tĩnh thầm nghĩ Tiêu Thương Hải từ sau khi trở về từ thảo nguyên liền ngượng ngùng hơn rất nhiều, hơi một chút lại thẹn thùng, trước đây rất ít khi như vậy.
Hắn không hề biết, trước đây hắn cũng không có biểu lộ rõ ràng như vậy. Sau mười thế luân hồi quay về, một vài cử chỉ ‘phóng khoáng’ hơn nhiều, khiến vị ‘cổ nhân’ Tiêu Thương Hải có chút không chịu nổi.
Hai người dùng xong tảo thiện, một người vào triều, một người đi đến chính điện của Phượng Nghi cung.
Tiêu Thương Hải đợi chúng phi tần đến thỉnh an y, sau đó mới mang theo đám tần phi trùng trùng điệp điệp đi đến Hi Ninh cung của Thái hậu. Trong cung này chỉ có Hiền phi bởi vì là tước phi khá cao, còn là chất nữ của Thái hậu, bởi vậy không nhất định mỗi ngày phải đến thỉnh an Hoàng hậu. Mấy ngày nay nàng ta đều trực tiếp đến chỗ Thái hậu, sau đó mới kiến an Hoàng hậu.
Tiêu Thương Hải đương nhiên sẽ không tính toán việc này với nàng. Y còn mừng vì như vậy. Như thế còn người nào không biết trong hậu cung ngoại trừ Hoàng hậu, Hiền phi là lớn nhất? Cũng sẽ không còn người nói Hoàng hậu độc bá hậu cung.
Mấy ngày nay bởi vì Hoàng thượng vẫn ngủ lại ở Phượng Nghi cung, so với năm đó Hoàng hậu được độc sủng thì không khác biệt lắm, người trong cung vốn còn thì thầm trong lòng, nhưng hiện tại thấy Hoàng hậu được sủng ái không khác gì năm đó, liền dần dần khôi phục sự nhiệt tình cùng cung kính ngày trước.
Thế là hôm nay tất cả các phi tần đều đến, ngay cả Trương Hiền phi cũng đến.
Nàng ta vào chính điện, trước tiên thỉnh an Hoàng hậu.
Tiêu Thương Hải nhìn thấy nàng thì có chút ngoài ý muốn, nhưng trên mặt cũng không lộ ra vẻ gì, mỉm cười gật đầu:
“Ngồi đi.”
Trương Hiền phi ngồi xuống ngay bên dưới y, cười nói với Tiêu Uyển Nương cùng Cẩn Quý tần đã tới trước:
“Ta còn nghĩ là mình đến sớm nhất, không ngờ hai vị muội muội còn đến trước cả ta nữa.”
Nếu nói đến tuổi thì, Trương Hiền phi năm nay tròn hai mươi, đều nhỏ hơn Cẩn Quý tần cùng Tiêu Uyển Nương, nhưng cấp bậc cao, liền quen xưng hô với các tần phi dưới bậc là ‘muội muội’.
Tiêu Uyển Nương cũng thôi đi, nhưng Cẩn Quý tần là người theo Thịnh Huy đế sớm nhất, còn từng sinh được Đại Công chúa, ở trong cung này ai mà không cấp cho nàng vài phần thể diện? Ngay cả Tiêu Thương Hải cũng khách khí với nàng vài phần, có lúc còn xưng nàng là ‘tỷ tỷ’, chỉ có Trương Hiền phi, khinh thường ngạo mạn, chưa từng khách khí bao giờ.
Cẩn Quý tần trong lòng không vui, nhưng bên ngoài vẫn cười đến dịu dàng, hiền hòa nói:
“Ta ở Cẩn Thiện cung bên cạnh, cách nơi này không xa, không thể so với tỷ tỷ còn phải đi qua Minh Tú cung và Bồng Lai điện, đi vài bước đã đến, bởi vậy mới tới sớm hơn. Thục Quý nhân cũng ở gần đây, tất nhiên là nhanh hơn chúng ta.”
Nói mấy câu liền giải thích được nguyên nhân mình đến sớm, còn nói Hiền phi mượn cớ đến trễ, lại chỉ ra Tiêu Uyển Nương thực ra còn đến sớm hơn nàng.