Hắn nói:
“Bệ hạ, đêm khuya rét mướt, một đường dạ hành cần phải cẩn thận. Vi thần sẽ bảo bọn họ nấu chút cơm, hộ vệ ngài quay về.”
Thịnh Huy đế gật đầu, xuống khỏi thành lâu, chỉnh binh xuất phát.
Nửa đêm dạ hành quả thực bất tiện. Hơn nữa đêm nay lại không có một chút ánh sáng, đưa tay ra không nhìn thấy năm ngón, tướng sĩ hai bên nhất tề cầm theo ngọn đuốc cháy, soi đường cho Thịnh Huy đế.
Thực ra Thịnh Huy đế làm sao lại không biết điều đó chứ. Tối nay bọn họ đánh úp, vốn là lợi dụng bóng đêm để tiến đến. Hiện tại dạ hành quay về cũng là như vậy.
Khoảng sau giờ Thìn, mọi người đã nhanh chóng về được đến đại doanh.
Thịnh Huy đế ngay cả khôi giáp cũng chưa kịp cởi ra, liền vội vã chạy đến doanh trướng của Hoàng hậu.
Không biết vì sao, hắn vẫn luôn thấy bồn chồn, cảm giác như có việc gì đó phát sinh, một đường quay về vẫn nghĩ đến dáng vẻ không quá thoải mái của Tiêu Tể lúc sáng.
Trong lòng hắn có chút hối hận, không nên mang theo Tiêu Tể đang mang thai đi theo mới đúng. Chỉ là hai người làm bạn bên nhau đã có hơn mười năm, chưa từng rời xa một khắc nào. Đặc biệt là trên chiến trường, càng có thể đem phía sau giao lại cho đối phương. Nếu như xuất chinh không đi cùng với y, liền thấy có chút thiêu thiếu. Hơn nữa……lưu lại Tiêu Tể ở kinh thành, hắn xác thực cũng không quá yên tâm.
Thịnh Huy đế cùng Tiêu Tể đều là nam tử, chuyện phải lo lắng có khác biệt rất lớn với nữ tử. Nữ tử dĩ phu vi thiên, dĩ tử vi quý, cả đời truy cầu lớn nhất bất quá chỉ là bốn chữ giúp chồng dạy con mà thôi. Nếu như là có con thừa tự, càng lấy hài tử làm trọng.
Nhưng Tiêu Tể tuy rằng quý vi Hoàng hậu, nhưng hùng tâm vẫn đang bừng bừng, không cam lòng bị nhốt ở trong thâm cung. Thịnh Huy đế lại càng thích cảm giác được cùng y chinh chiến trên sa trường. Bởi vậy hai người tuy rằng biết rõ có thai không thích hợp lên đường, nhưng đều nghĩ đến không phải đại sự gì. Hơn nữa thân thể Tiêu Tể từ trước đến nay vốn rất khỏe mạnh, bất luận là y hay là chính Thịnh Huy đế, đều rất khó đem y biến thành phụ nhân có thai mà đối đãi.
Thịnh Huy đế mạnh xốc lên mành trướng, liền đụng phải một thái giám đang vội vội vàng vàng.
Vóc người của thái giám không được khỏe mạnh, Hoàng đế lại khôi giáp đầy người, lập tức bị va ngã xuống, chậu đồng trong tay rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy, nước bẩn nhiễm đầy máu tràn trên mặt đất.
Thịnh Huy đế tập trung nhìn lại, quát lớn:
“Sao lại thế này!”
Thái giám kia thấy là Hoàng thượng, sợ đến mức quỳ rạp xuống đất:
“Hoàng thượng thứ tội! Hoàng thượng thứ tội! Hoàng hậu nương nương phải sinh, nô tài……”
Lời của hắn còn chưa dứt, sắc mặt Thịnh Huy đế đã đại biến, chạy ào vào trong trướng.
“Bệ hạ, phòng sinh ô uế, ngài không thể đi vào!”
Hai ma ma trong cung đứng canh ngoài cửa, thấy Hoàng thượng một thân khôi giáp vọt đến, liền cuống quít ngăn hắn ở bên ngoài.
Thịnh Huy đế sao lại để ý đến các nàng chứ? Một tay vung lên, gạt cả hai người sang một bên.
Ô uế? Còn có thể nào ô uế hơn hắn vừa đánh hạ thành Hô Hà, giết địch vô số, toàn thân đầy máu chứ.
Thịnh Huy đế chạy vội vào nội thất trong trướng, chỉ thấy Tiêu Tể nằm ở trên tháp, hai tay nắm chặt lấy dây thừng được bện bằng khăn vải, thân thể cố dồn sức về phía sau, cái bụng cao cao nhúc nhích từng hồi, hai chân mở lớn ra ngoài, gân xanh trên trán nổi rõ, sắc mặt dữ tợn, bộ dáng vô cùng đau đớn.
Hai lão ma ma được Hoàng Thái hậu phái tới từ trong cung, một người đang dùng sức giữ hai chân của Tiểu Tể, một người ngồi xổm bên giường, hai tay nắm chặt, dùng lực thật mạnh đẩy bụng của Tiêu Tể. Thị nữ Uyển Hương của Tiêu Tể bị hai ma ma khác giữ ở một bên, sắc mặt tái nhợt, lung lay sắp ngã.
Thịnh Huy đế đã khi nào nhìn thấy tư thế như vậy? Nhất thời hai mắt mở to như muốn nứt ra, không nói lời nào phi qua, một tay đưa qua đẩy mạnh hai ma ma đỡ đẻ xuống dưới.
Khí lực của hắn cực lớn, hai lão phụ nhân kia nào phải đối thủ của hắn? Cũng không dám phản kháng, nhất thời kêu to bị ném xuống đất.
“Thương Hải!”
Thịnh Huy đế nhào qua, ôm Tiêu Tể vào lòng.
Tiêu Tể bị dằn vặt đã lâu, tuy rằng đau đớn khó nhịn, nhưng lý trí lại vô cùng rõ ràng.
Mấy ma ma này đều là người được Hoàng Thái hậu phái tới, theo cả một đường, lúc nào cũng khoa tay múa chân. Tiêu Tể nghĩ vì hài nhi trong bụng, nghĩ rằng cùng là một tấm lòng tốt của Hoàng Thái hậu, liền đều tiếp nhận cả. Nét mặt vẫn luôn ôn tồn tiếp đãi mấy người kia. Nhưng chính là ăn uống ngủ nghỉ, cũng không cho các nàng nhúng tay vào.
Chỉ là tối nay lúc sắp sinh, mấy Ngự y chỉ biết bắt mạch mà không có kinh nghiệm đỡ đẻ, mấy ma ma đỡ đẻ này liền phụng ý chỉ của Thái hậu tiếp sinh cho y.
Lúc đầu còn chưa phát hiện ra, nhưng qua nửa đêm hài tử còn chưa được sinh hạ, cũng không biết tâm tư của mấy ma ma này là như thế nào, lại vọng tưởng giúp y áp bụng đẩy thai.
Tiêu Tể từ nhỏ đã thông minh đa trí, sư phụ của y là Nga Sơn lão nhân y võ song tuyệt. Tiêu Tể từ năm bảy tuổi đã bái làm môn đệ của lão, về mặt y học cũng từng đọc qua. Hơn nữa Đại Thịnh tuy rằng đã sớm có nam tử mang thai sinh con, nhưng với y vẫn là lần đầu tiên, không có khả năng vô ý không cẩn thận, sớm đã đem những y thuật liên quan chép lại một lượt.
Y vừa nhìn thấy tư thế của mấy ma ma này, liền đã hiểu rõ được tâm tư của mấy người này là để cho hoàng tự thuận lợi sinh ra, đối với sống chết của vị Hoàng hậu là y tuyệt không có chút để ý.
Tâm Tiêu Tể lạnh toát. Hết lần này đến lần khác đêm nay Dương Tĩnh không có ở bên cạnh, y chỉ có một mình Uyển Nương là tâm phúc, nhưng không thể chống lại nổi mấy lão nhân ở trong cung kia.
Y sắp sinh được rồi, thân thể suy yếu, cũng không có cách nào phản kháng, chỉ có thể một bên chịu đựng, một bên thầm suy tính chủ ý. Cũng may Dương Tĩnh nửa đêm đã quay trở lại, bằng không y thế đơn lực bạc, làm không tốt sẽ đánh mất tính mệnh.
Trong lòng y thầm ghi hận, nét mặt lại lộ ra thần sắc đau đớn yếu đuối, nắm chặt tay Dương Tĩnh, suy yếu kêu:
“Ký Nô…”
Ký Nô chính là nhũ danh của Thịnh Huy đế.
Những năm cuối Tây Thịnh, binh đao loạn lạc, Hoàng thất cùng các đại sĩ tộc bị người Hồ Nô bức lui xuống phía nam Trường Giang, sống tạm ở Giang Nam. Năm ấy Dương Tĩnh ba tuổi, trước đó có mấy huynh trưởng đã mất, Hoàng Thái hậu muốn hắn dễ nuôi, liền theo phong tục của Giang Nam, đặt cho hắn một nhũ danh —— Ký Nô. ‘Ký’ ý không cần nói cũng biết, lúc nào cũng nhắc nhở đám người Dương Tĩnh bọn họ chỉ là ‘sống nhờ’ ở Giang Nam, một ngày nào đó phải đoạt lại được thổ địa ở phương Bắc, quay về Trường Kinh.
Dương Tĩnh nghe y kêu một tiếng như thế, tâm đều muốn nát. Lập tức ôm lấy y yêu thương nói:
“Thương Hải, ngươi chịu khổ rồi.”
Tiêu Tể lắc đầu, trên vầng trán trắng noãn là mồ hôi trong suốt, trong con ngươi tao nhã nội liễm tràn đầy đau đớn cùng ôn nhu, giọng nói khàn khàn gián đoạn:
“Vì hài tử của chúng ta….Ta có thể chịu đựng….Đám ma ma cũng là vì giữ được hài tử….đừng nên trách, trách tội các nàng….Ách —“
Dương Tĩnh nhớ tới một màn vừa nhìn thấy lúc nãy, quay đầu trừng mắt nhìn mấy ma ma trong cung, hận không thể tiến lên một kiếm giết chết các nàng.
“Uyển Nương, gọi tất cả các Ngự y vào đây cho ta! Đem cả các thân vệ của trẫm tới, để bọn họ bảo hộ bên ngoài trướng!”
Hai ma ma vốn nắm chặt Uyển Nương đã buông tay ra, quỳ trên mặt đất.
Uyển Nương vừa nghe vậy, vội vã lĩnh chỉ đi ra ngoài.
Tiêu Tể thở phào nhẹ nhõm trong lòng, biết tối nay sinh nở, sẽ không tiếp tục để ý những việc ngoài nữa. Nhưng lúc này quan trọng hơn cả, là nhanh chóng sinh hạ hài nhi trong bụng này.
Y chăm chú nắm chặt tay Dương Tĩnh, tựa ở trong lòng hắn, một bộ dáng nhu nhược đau đớn.
Dương Tĩnh thấy thế, làm sao nỡ buông tay y ra? Cho dù mấy Ngự y cùng ma ma khuyên bảo, hắn cũng không chịu rời đi.
“Các ngươi cứ việc ở trong này đỡ đẻ cho Hoàng hậu! Nếu như có chút việc ấy cũng không làm tốt, trẫm còn cần dùng các ngươi làm gì!? Đêm nay Hoàng hậu cùng Hoàng tử nếu như có chút sơ suất gì, lập tức lôi các ngươi ra ngoài xử tử! Ngay cả toàn gia già trẻ, cũng phải chôn cùng!”
Thịnh Huy đế sát khí bốn phía. Hắn vừa chinh chiến trên sa trường, áo giáp nhiễm máu chưa cởi, càng thêm vài phần khí thế.
Mấy Ngự y sợ đến mức nhanh chóng lĩnh mệnh. Đám ma ma cũng nơm nớp lo sợ, thành thành thật thật hầu hạ ở một bên, không dám động tay động chân nữa.
Nam tử sinh sản tuy rằng không thuận, nhưng Tiêu Tể bảo dưỡng rất tốt, bản thân cũng tinh thông y thuật, thai nhi trong bụng tự nhiên không có trở ngại, chỉ là lần đầu sinh sản, phải mất rất nhiều khí lực, nếm nhiều khổ sở chút mà thôi.
Khi y đau đớn đến cực hạn thì, không nhẫn nhịn nổi, kéo tay Thịnh Huy đế đến bên miệng, hung hăng cắn xuống.
Dương Tĩnh tuyệt không để ý, trái lại càng thương tiếc, không ngừng nói:
“Thương Hải, dùng sức cắn! Đau thì dùng sức cắn ta!”
Hắn ngay cả danh xưng cũng không dùng, bao thâm tình yêu thương đối với Tiêu Tể đều hoàn toàn thể hiện ra.
Vài tên Ngự y cùng cung ma sớm biết Hoàng thượng đối với Hoàng hậu sủng ái có thừa, thấy tư thế như vậy, càng không dám chậm trễ thêm, dồn sức dồn lực, so với Tiêu Tể còn sốt ruột cố gắng hơn.
Thật vất vả lăn qua lăn lại đến khi sắc trời sáng tỏ, Tiêu Tể dùng hết khí lực, cuối cùng cũng đem vật nhỏ dằn vặt trong bụng y đủ mười tháng sinh ra.
Tiếng khóc oa oa của hài tử, to rõ mà thanh thúy, báo hiệu nghênh đón người thừa kế tương lai của Đại Thịnh.
“Chúc mừng bệ hạ! Chúc mừng nương nương! Là Hoàng tử! Là một vị Hoàng tử a!”
Ôm hài tử vừa mới sinh ra, Uyển Nương kích động đến mức nước mắt rơi đầy mặt.
“Ta có con rồi! Trẫm có nhi tử rồi! Ha ha ha….Thương Hải, chúng ta có nhi tử rồi!”
Dương Tĩnh tận mắt nhìn nhi tử sinh ra, cực kỳ hưng phấn. Nếu không phải trong lòng còn ôm Tiêu Tể, liền muốn cướp hài tử qua nhìn một cái.
Cả người Tiêu Tể ướt đẫm mồ hôi, tóc đen ẩm ướt dính trên mặt, càng hiển lộ rõ dung nhan xuất sắc của y, tuyết phu cơ bạch (da thịt trắng như tuyết), còn hơn nữ tử bình thường gấp trăm lần.
“Ôm đến, cho ta xem…”
Y mặc dù cực kỳ mệt mỏi, nhưng tinh thần lại rất tốt, khẩn cấp muốn nhìn một chút nhi tử chui từ trong bụng mình ra này.
Uyển Nương cùng cung ma đem hài tử mới sinh đi cắt cuống rốn, tắm sạch rồi gói kỹ, đưa tới.
Dương Tĩnh đã cởi bỏ khôi giáp, khoác một kiện ngoại bào minh hoàng đơn giản, cùng Tiêu Tể nhìn hài tử nho nhỏ mềm mại, còn chưa lớn bằng một con mèo kia.
Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời không ai dám nhận lấy.
Dương Tĩnh luống cuống tay chân, nói:
“Thương Hải, ngươi nhanh ôm nó.”
Tiêu Thương Hải nằm ở trên tháp, thân thể hơi nghiêng, nói:
“Ta không thuận tiện….Nếu không đem nó đặt lên trên tháp đi.”
Uyển Nương thấy bộ dáng của hai người, không khỏi cười thầm trong lòng, không nghĩ tới đường đường là Hoàng thượng cùng chủ tử của nàng, lại không dám ôm hài tử thân sinh của chính mình. Khóe miệng nàng hơi nhếch, đem tiểu Hoàng tử mới sinh cẩn thận đặt ở bên gối của Tiêu Tể.
Tiêu Tể đưa tay chọc a chọc hai má đầy thịt mềm mại nộn nộn phúng phính của hài tử, nghiêng đầu nhìn một lát, hoài nghi nói:
“Này….vật nhỏ này là do ta sinh sao?”
Dương Tĩnh nói:
“Là ngươi sinh. Ta nhìn thấy tận mắt.”
Tiêu Tể nói:
“Thật nhỏ a. Chờ một chút, ta phải kiểm tra xem.”
Nói đoạn liền vén phía sau tã lót lên, đưa tay tìm kiếm hạ thể của nhi tử.
Dương Tĩnh nói:
“Như thế nào vậy? Ta cũng nhìn….”
Nói rồi cũng động thủ cùng y, muốn mở vải bọc ra.
Uyển Nương vội nói:
“Bệ hạ, nương nương, trời lạnh, hài tử mới sinh ra không thể chịu lạnh a.”
Trong trướng đã đốt noãn lô, nhiệt khí dào dạt, cũng không lạnh lẽo. Nhưng mùa đông này thực khắc nghiệt, gió bắc điên cuồng gào thét ở bên ngoài, hài tử mới sinh ra không thể chịu nổi hai vị phụ thân lăn qua lăn lại.
Dương Tĩnh cùng Tiêu Tể nghe vậy, lúc này mới hậm hực thu tay.
Tiêu Tể ghé vào bên tai Dương Tĩnh, nói nhỏ:
“Ký Nô, ta vừa mới sờ được. Tiểu kê kê của nhi tử chúng ta cũng không nhỏ đâu.”
Dương Tĩnh cúi đầu cười, nheo mắt nhìn Tiêu Tể, thấp giọng nói:
“Đó là đương nhiên. Con ta mà, tất nhiên là giống ta, ngươi đúng ra phải biết rồi chứ.”
Tiêu Tể đưa tay đánh hắn một quyền, tức giận lườm hắn một cái.
Dương Tĩnh sờ sờ toàn bộ gương mặt vẫn vô cùng tái nhợt của Tiêu Tể, ôn nhu nói:
“Mệt mỏi đi? Khổ cực cho ngươi rồi, hảo hảo nghỉ ngơi một chút.”
Tiêu Tể thực sự là rất buồn ngủ, việc sinh sản đã tiêu hao nhiều thể lực của y lắm. Y cẩn thận nhìn Dương Tĩnh một lượt, nói:
“Không bị thương chứ?”
Dương Tĩnh mỉm cười, nói:
“Không có. Ngươi yên tâm, đều là máu của địch nhân.”
Tiêu Tể cũng không có hỏi hắn đi làm cái gì, sờ sờ hài tử ngủ say bên cạnh, dặn dò một câu:
“Đừng ôm hài tử đi, để lại chỗ này cạnh ta.”
Nói xong liền trầm trầm ngủ say.
Dương Tĩnh nhìn thụy nhan của y một chút, phất tay một cái, để cho Uyển Nương ôm tiểu Hoàng tử đi.
“Đừng làm ồn y. Đem hài tử giao cho vú em đi.”
Uyển Nương gật đầu, thật cẩn thận ôm tiểu Hoàng tử xuống phía dưới.
Dương Tĩnh ngồi bên người Tiêu Tể một lát, cũng cảm thấy mệt mỏi, liền đứng dậy đi sang đại trướng bên cạnh nghỉ ngơi.