Trên triều nói y vượt quá quy củ ra vào ngoại cung, đến cung nhân ở bên ngoài cũng ỷ thế hiếp người, thậm chí còn lôi ra những nợ cũ trước kia, mơ hồ còn tản ra chuyện y đã từng ‘bất trung’ với Hoàng thượng.
Dương Tĩnh nghe được hồi báo từ chỗ Hắc Y Vệ, tức giận đến mức thiếu chút nữa phá nát Ngự thư phòng.
“Thật to gan! Cũng dám nói xấu Hoàng hậu một nước!”
Dương Tĩnh nheo mắt lại, cầm mấy bản tấu chương của Ngự sử giám sát lên suy ngẫm một lần, đúng là môn đồ có ở khắp nơi, rõ ràng là muốn khuấy tung vũng nước đục này lên.
Bất kể như thế nào, việc chèn ép Hoàng hậu sẽ trực tiếp có lợi cho người khác, hay chính là thế lực đối lập. Thế nhưng Vương Quý phi, Trương Hiền phi kiếp trước từng sinh hạ Hoàng tử, hiện tại một người căn bản là không tiến cung, gả cho Khang Vương Dương Việt làm chính phi tiếp theo, người còn lại thì đã sớm bị biếm vào lãnh cung nhiều năm. Hậu cung chỉ có ít ỏi vài tần phi tiến cung lúc đầu, vả lại đều nằm dưới sự áp chế của Tiêu Thương Hải, rất thành thật an ổn.
Nếu như cũng không phải nhắm vào Hoàng hậu, vậy chính là nhắm vào Tiêu gia.
Cuộc chiến tranh giành giữa sĩ tộc nam bắc, trước đây đã có. Nhưng từ trước vẫn do phương bắc áp chế phía nam, tranh quyền cũng không rõ ràng. Nhưng từ khi Đại Thịnh bị người Hồ chiếm giữ, triều đình Tây Thịnh bị diệt, chuyển đến Giang Nam thành lập nên một triều đình nhỏ, liền bắt đầu nể trọng sĩ tộc phía nam. Đến khi Dương Tĩnh tiến công về Trường Kinh, một lần nữa thống nhất Đại Thịnh, lại lập nhi tử dòng chính của sĩ tộc Tiêu gia ở phía Nam làm hậu, phía nam do Tiêu gia dẫn đầu, liền bắt đầu dần dần chiếm thế thượng phong.
Chẳng lẽ là…
Dương Tĩnh đột nhiên bật ra một ý nghĩ, kết hợp với một khả năng đã trải qua đời trước, sắc mặt không khỏi hơi biến.
Một đời trước Tiêu Thương Hải ở trong hậu cung bị chèn ép điên cuồng, cuối cùng Vương Quý phi thượng vị, đến khi Thịnh Huy đế băng hà, cuộc phân tranh của sĩ tộc nam bắc cũng dần dần lộ ra bên ngoài.
Khi Tiêu Thương Hải qua đời, Thái tử mất sớm, sĩ tộc phía nam do Tiêu gia dẫn đầu đã bị trùng kích rất lớn, đến khi nhi tử của Vương Quý phi leo lên ngôi vị Hoàng đế thì, triều đình Đại Thịnh gần như là bị sĩ tộc phương bắc một tay nắm giữ.
Dương Tĩnh từng ở chỗ mặt đá thông thế nơi cốc luân hồi nhìn thấy một đoạn lịch sử biến động sau khi mình qua đời này.
Bởi vì sĩ tộc phương bắc đè ép sĩ tộc phía nam quá ngoan tuyệt, hai mươi năm cuối cùng, sĩ tộc phía nam cuối cùng kết hợp lực lượng, khởi binh tạo phản. Tuy rằng cuối cùng cũng bị trấn áp xuống, nhưng Đại Thịnh từ đó về sau từ thịnh liền suy, đến đời chắt của Dương Tĩnh thì, cuối cùng cũng đi lên con đường phân rã, sau đó bị triều Đại Sở thay thế.
Lẽ nào phân tranh giữa sĩ tộc nam bắc, đã bắt đầu rồi?
Dương Tĩnh có chút đứng ngồi không yên.
Nếu như lần này nhắm vào Tiêu Hậu, hành động của Tiêu gia là hành động nhất trí của toàn bộ sĩ tộc phương nam, như vậy cho dù hắn là một đời đế vương nắm giữ quyền khuynh một phương, cũng không thể trực tiếp đối kháng với thế lực của nửa bên sĩ tộc còn lại của Đại Thịnh.
Hắn lập tức tuyên triệu Thừa tướng Úy Liêu tiến cung.
Từ sau khi Hoàng thượng thiết lập Nội các thì, đã rất ít khi lão Thừa tướng Úy Liêu vào triều mà chỉ đơn độc diện tấu Hoàng thượng, lần thứ hai ở trong mật thất phía sau thư phòng của Hoàng thượng đơn độc nghị sự.
Dương Tĩnh nói những chuyện mình âm thầm lo lắng nói cho Úy Liêu, sắc mặt Úy Liêu không khỏi trầm trọng, trầm ngâm nói:
“Hoàng thượng, việc này liệu có thật sự nghiêm trọng như vậy không? Cựu thần cũng luôn quan tâm đến việc này, vẫn chưa cảm thấy đây là hành động của sĩ tộc phương bắc nhằm vào sĩ tộc phía nam.”
Dương Tĩnh vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên nói:
“Có lẽ là trẫm suy nghĩ nhiều, nhưng phòng ngừa chu đáo, vẫn luôn tốt hơn. Trẫm từng nghe qua một câu nói, kẻ ngu chỉ biết nghĩ đến việc ngày hôm nay, người thông minh sẽ nghĩ đến việc ngày mai, mà người thực sự khôn ngoan, sẽ nghĩ trước mười năm, hai mươi năm, thậm chí là chuyện của trăm năm sau.”
Úy Liêu không khỏi lộ vẻ xúc động:
“Hoàng thượng anh minh!”
Dương Tĩnh khoát tay ngăn lại, cười khổ nói:
“Trẫm cũng mong muốn là trẫm nghĩ nhiều. Hiện tại không phải là lúc khen trẫm anh minh. Ái khanh à, làm sao để bóp chết được nguy cơ ngày sau từ lúc nó còn ở trong trứng chưa kịp hình thành, mới là quan trọng nhất.”
Úy Liêu trầm tư nói:
“Chuyện Hoàng thượng lo lắng cũng không phải là không có căn cứ. Hiện nay thế lực của sĩ tộc nam bắc không kém nhau là bao, nếu như chống lại, khổ chỉ có thiên hạ này. Thần cho rằng, không bằng trước tiên trấn an Vương thị dẫn đầu sĩ tộc phương bắc, cân bằng quan hệ giữa hai bên.”
Dương Tĩnh nói:
“Không thích hợp. Địa vị của Hoàng hậu và Thái tử là tuyệt đối không thể dao động, chỉ cần Hoàng hậu và Thái tử còn đang ở đây, sĩ tộc phương bắc sẽ không an tâm. Hơn nữa lòng người không thấy đủ giống như rắn nuốt voi, nếu nhượng bộ một lần, nhượng bộ hai lần, ngày sau bọn họ sẽ thực sự cho rằng Đại Thịnh nên do sĩ tộc phương bắc bọn họ làm chủ.”
Nói đến lời cuối, trong giọng nói của Dương Tĩnh có thêm một tia lãnh khốc.
Úy Liêu không khỏi lần thứ hai tỏ ra xúc động.
Bên giường không cho phép có người ngủ say, chính là bản tâm của đế vương. Mà Hoàng thượng ngày nay càng tỏ ra thành thục, độc đoán làm chủ, tâm tư cùng thủ đoạn đều là sâu không lường được. Không nói sau này, chỉ với công tích hôm nay của Thịnh Huy đế, cũng đủ để lưu danh thiên cổ, xứng danh một đời minh quân. Mà việc Thịnh Huy đế lo lắng tính toán, càng khiến cho một Thừa tướng mưu lược lão luyện hơn mười năm như ông không thể bằng được.
Úy Liêu thán phục, đứng dậy kiên định nói:
“Bệ hạ nói vậy là trong lòng đã có dự tính. Thần xin bệ hạ làm chủ, bất kể là núi đao biển lửa, một nắm xương già này của thần nguyện ý vì bệ hạ, vì Đại Thịnh, lại tiếp tục xông pha lần nữa!”
Dương Tĩnh ngưng mắt nhìn vị lão Thừa tướng đã hầu hạ hắn sắp được hai mươi năm này, không khỏi vui mừng thở dài:
“Người hiểu ta, cũng chỉ có Úy Tương.”
Quân thần hai người không khỏi nhìn nhau cười.
Úy Liêu cũng là loại người có mưu lớn dũng cảm. Năm đó khi Trường Kinh rơi vào tay giặc, ông hộ tống vài vị Hoàng tử một đường gian khổ đặt chân được đến Kim Lăng, người nhà ở Trường Kinh không thể phân tâm lo lắng, đều bị người Hồ chém giết. Khi đó ông cũng mới hơn hai mươi tuổi, từ đó về sau sống ở Giang Nam hơn hai mươi năm, lại tái giá thú nữ nhi của một sĩ tộc phía nam, sinh hạ vài người tử nữ, bởi vậy mặc dù ông xuất thân từ sĩ tộc phương bắc, nhưng lập trường lại trung lập.
Nhưng quan trọng nhất là, ông một lòng vì nước, chí công vô tư, trung thành và tận tâm với Thịnh Huy đế. Dương Tĩnh cũng bởi vậy mới đặc biệt coi trọng ông.
Không đề cập đến chuyện quân thần hai người ở trong mật thất cẩn thận mưu tính một hồi.
Lúc này ở trong Phượng Nghi cung, Tiêu Bá Nguyên đang khuyên bảo đệ đệ.
Sắc mặt Tiêu Thương Hải tái nhợt, ẩn chứa sự tức giận, lạnh như băng nói:
“Ta tuyệt không đồng ý!”
Tiêu Bá Nguyên thấp giọng nói:
“Ta biết trong lòng đệ nhất định sẽ không chịu. Thực ra ta cũng không muốn. Đệ vốn là con cháu kiệt xuất nhất của Tiêu gia chúng ta, nếu đi theo con đường làm quan, công danh nhất định là còn ở trên ta, được phong Vương cũng đều có thể. Hiện giờ đệ vào cung làm Hoàng hậu, là lựa chọn từ đầu của đệ, người làm ca ca như ta cũng không nói gì được. Nhưng cho thêm một đệ đệ nữa tiến cung, đệ nghĩ rằng trong lòng ta dễ chịu sao?”
Tiêu Thương Hải trào phúng cười lạnh nói:
“Dù không dễ chịu, huynh không phải là đang tiến cung làm thuyết khách sao? Đại ca, trong lòng huynh chỉ có Tiêu gia, chỉ có Giang Nam, có từng nghĩ cho ta cùng tứ đệ không?”
Tiêu Bá Nguyên bất đắc dĩ thở dài, nhàn nhạt nói:
“Tính cách tứ đệ ôn hòa, chưa chắc đã không đồng ý. Thương Hải, hiện tại chỉ xem đệ thôi.”
Đôi mắt đen láy của Tiêu Thương Hải băng lãnh như nước:
“Ta đã sinh ra Thái tử.”
“Vậy cũng chưa đủ.”
Tiêu Bá Nguyên lẳng lặng nhìn y:
“Đệ cho rằng địa vị của mình là rất vững chắc sao? Nhìn những chuyện xảy ra gần đây đi, lúc nào cũng có người chờ đệ làm sai, sau đó cho đệ một kích trí mạng.”
Huống chi Thái tử nhỏ tuổi thượng vị, ai cũng không thể đảm bảo Thái tử có thể thuận lợi trưởng thành, đợi được đến ngày kế vị.
Tiêu Thương Hải nâng cằm, lãnh ngạo nói:
“Ta sẽ không làm sai!”
Thanh âm của Tiêu Bá Nguyên vô cùng bình tĩnh, trong bình tĩnh thậm chí còn mang theo một tia lãnh khốc:
“Thế nhưng đệ đã bỏ lỡ một lần, gần như đã thua mất toàn bộ danh dự của đệ.”