Năm đó Tiêu Uyển Nương vừa mới nhập cung, nhất thời chưa sửa được thói quen, vẫn theo lối xưng hô cũ, gọi Tiêu Thương Hải là ‘Công tử’ mà không phải là ‘Hoàng hậu’, bị Trương Hiền phi nắm được nhược điểm náo loạn một hồi, lại được Tiêu Thương Hải biết tin đến cứu về. Sau khi trải qua việc này, Tiêu Uyển Nương ở trong cung ngày càng cẩn thận, cũng không còn để lại nhược điểm nào nữa, Trương Hiền Phi tức mấy cũng đành phải nén xuống.
Hiện tại Tiêu Thương Hải được Hoàng thượng long trọng đón về cung như vậy, chỗ dựa vững chắc đã quay về, Tiêu Uyển Nương chẳng phải là càng khó đối phó sao?
Chỉ là mục đích của Trương Hiền phi cũng không phải là Tiêu Uyển Nương, bởi vì nàng ta chỉ oán hận trừng mắt nhìn Tiêu Uyển Nương vài lần, rồi lại đi đến bên cạnh Thái hậu để lấy lòng.
Nàng nói vài câu may mắn đại loại mừng Hoàng thượng chiến thắng quay về, thấy mặt Thái hậu tràn đầy ý cười, liền nhịn không được thấp giọng nói:
“Thái hậu, cũng không phải là thiếp thân lắm miệng. Hoàng thượng cùng Hoàng hậu hồi cung tất nhiên là chuyện cực kỳ vui mừng, nhưng Hoàng hậu dù sao cũng là người thất thân, Hoàng thượng gióng trống khua chiêng đón Hoàng hậu về như vậy, còn nghe nói thứ kia… cũng được ôm về, có phải là có chút không thích hợp hay không?”
Nàng tuy là thấp giọng, nhưng giọng nói vẫn rõ ràng để mọi người trong phòng nghe thấy tất cả.
Hoàng Thái hậu nghe vậy sắc mặt quả nhiên trầm xuống.
Đúng lúc này, Cẩn Quý tần ở bên cạnh đột nhiên nói với Tiêu Uyển Nương:
“Thục Quý nhân, hôm nay Hoàng thượng hồi cung, sao ngươi không ôm Đại Hoàng tử đến đây?”
Tiêu Uyển Nương ngẩng đầu liếc nhìn nàng ta một cái, nhẹ nhàng nói:
“Vốn là muốn ôm Đại Hoàng tử đến, nhưng Thái hậu dặn dò Đại Hoàng tử tuổi còn nhỏ, đợi ở chỗ này sợ sẽ khiến ngài ấy mệt, không bằng đợi sau khi Hoàng thượng hồi cung rồi mới ôm đến, nên đã để Đại Hoàng tử lại trong phòng rồi.”
Cẩn Quý tần liền cười nói với Thái hậu:
“Cũng là Thái hậu suy nghĩ cẩn thận, mấy kẻ thô thiển như chúng nô tỳ, cũng không nghĩ được nhiều như thế.”
Thái hậu cười ha ha, nói:
“Nếu ngươi là người thô thiển, trong cung này sẽ không còn người nào cẩn thận nữa.”
Cẩn Quý tần đỏ mặt lên, không thuận theo nói:
“Thái hậu lại chê cười nô tỳ.”
Nói đến thì thân phận của Cẩn Quý tần này ở trong cung cực kỳ đặc biệt, ngay cả Hoàng hậu cũng phải nể mặt nàng vài phần. Không vì cái gì khác, chỉ vì nàng là cung nữ hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng từ nhỏ, khi triều đình còn đóng ở Kim Lăng Giang Nam thì Thái hậu đã tự mình thưởng cho Hoàng thượng.
Lúc đó Hoàng thượng chỉ có mười bốn tuổi, Cẩn Quý tần này có thể nói là nữ nhân đầu tiên của hắn. Không chỉ có như vậy, năm đó Cẩn Quý tần còn từng sinh hạ cho Hoàng thượng một nữ nhi, chính là Hoàng Trưởng nữ của Đại Thịnh. Chỉ là đáng tiếc, vị Đại Công chúa này khi được bốn tuổi thì bị bệnh chết non.
Lúc đó Thịnh Huy đế tuổi còn trẻ, chưa có cảm giác gì với việc được làm phụ thân, lại thêm đang tiến hành Bắc phạt, sau khi nghe được tin nữ nhi chết yểu tuy rằng tiếc nuối, nhưng cũng không để ở trong lòng. Nhưng đây dù sao cũng là hài tử đầu tiên của hắn, hơn nữa sau khi quan hệ của hắn và Tiêu Thương Hải tốt hơn, với phương diện nữ sắc liền lạnh nhạt hơn nhiều, khiến hậu cung không còn ai sinh sản được, Đại Công chúa trong một khoảng thời gian rất dài, vẫn là hài tử duy nhất của Thịnh Huy đế.
Bởi vậy sau khi thu hồi được quốc thổ, lập kinh đô Lạc Kinh, chuyện đầu tiên Thịnh Huy đế làm ở hậu cung chính là lập Tiêu Thương Hải làm Hoàng hậu, chuyện thứ hai là phong Cẩn Quý nhân thành Quý tần, ngay cả việc sắc phong Trương Hiền phi cũng để lại sau.
Cẩn Quý tần này không hổ với phong hào của nàng, làm việc luôn cẩn thận tỉ mỉ, thái độ làm người dịu dàng bình thản, thường ngày cũng không có hành vi tranh thủ tình cảm, cũng vô cùng cung kính với Hoàng hậu. Hơn nữa nàng là nữ nhân đầu tiên mà Thái hậu tự mình ban cho nhi tử, quan hệ với Thái hậu cũng rất gần gũi.
Thịnh Huy đế không thích nữ sắc, sau khi phục quốc liền nghĩ phẩm cấp trong hậu cung Đại Thịnh quá nhiều, Thịnh quốc trước kia bị diệt cũng liên quan đến việc phụ hoàng của hắn trầm mê trong hậu cung, liền rút kinh nghiệm xương máu, dứt khoát thu gọn chế độ của hậu cung. Phẩm cấp trong hậu cung ở dưới Hoàng hậu, chỉ lập tứ phi là Quý, Đức, Thục, Hiền, sau đó là tám Tần chín Quý nhân và mười Tiệp dư, còn mỹ nhân và tài tử sau đó, thì chưa từng hạn chế số lượng.
Thịnh Huy đế không phong hậu cung, trong tứ phi ngoại trừ Hiền phi đã được phong, thì Cẩn Quý tần có địa vị tối cao. Tần đã ở ngoài cấp bậc nữ quyến, khi gặp Thái hậu có thể tự xưng là ‘thiếp thân’, còn phía dưới đều phải tự xưng là ‘nô tỳ’. Nhưng Cẩn Quý tần thượng vị đã lâu, nhưng trước sau vẫn không đổi cách xưng hô, ở trước mặt Thái hậu vẫn tự xưng là ‘nô tỳ’, có thể nói là cực kỳ khiêm tốn.
Có một lời của Cẩn Quý tần như thế, Thái hậu cũng quên lời nói vừa rồi của Hiền phi, vừa cười vừa nói chuyện với mọi người.
Trương Hiền phi trong lòng khẽ động, liếc mắt nhìn Cẩn Quý tần, thấy sắc mặt nàng ta như thường, cũng không biết vừa rồi có phải là cố ý hay không.
Trong lòng nàng có chút nghi ngờ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nữ nhân trong hậu cung này có mấy người là thật tâm kính phục Hoàng hậu chứ? Cẩn Quý tần bình thường chẳng nói chẳng rằng, nhưng dù sao cũng từng sinh hạ cho Hoàng thượng một Đại Công chúa, lại có nhiều tình cảm, có thể nào bất chợt lại được Hoàng thượng sủng hạnh không? Chỉ cần có lòng này, chính là trời sinh đối đầu với Hoàng hậu. Hơn nữa bình thường cũng không thấy nàng ta qua lại nhiều với Tiêu Uyển Nương, nghĩ rằng chắc vừa rồi không phải là cố ý đâu.
Nàng yên lòng, liền nghĩ lại tìm cơ hội gây xích mích với Thái hậu, ai ngờ Thái hậu vừa nhắc đến tôn tử liền cười rạng rỡ, vẫn không có cơ hội để xen miệng vào.
Một lát sau thì đến thời gian dùng ngọ thiện. Phía trước lại truyền lời đến, nói Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đã hồi cung, sau khi thay đổi xiêm y và nghỉ ngơi một chút sẽ đến thỉnh an Thái hậu.
Thái hậu nghe vậy vui sướng, liền ngồi ngay ngắn ở trên chủ vị, các phi tần cũng trở nên yên lặng.
Một khắc sau, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nắm tay nhau giá lâm.
Hai người thay đổi xiêm y, đều là một thân y phục chính thức.
Đại Thịnh chú trọng màu đen, toàn bộ long bào đều là màu đen, phía trên dùng tơ vàng thêu thiên long biểu thị điềm lành. Nhưng Dương Tĩnh từ sau lần trước xuất chinh quay về, liền không thích màu đen, nghĩ rằng mặc vào quá mức trang nghiêm, dường như khiến cho người ta già đi vài tuổi, liền lệnh đem y phục đổi thành màu sắc sáng sủa hơn.
Hôm nay hắn cùng với Tiêu Thương Hải đều là một thân hoàng bào, chỉ là kiểu dáng khác nhau, một người là y phục chính thức của Hoàng thượng, một người là y phục chính thức của Hoàng hậu. Hai người nắm tay nhau đi đến, từ xa xa nhìn lại, quả nhiên là một đôi bích nhân.
Đây là hiệu quả của việc làm ra dáng vẻ tình nhân.
Vì hôm nay khải hoàn trở về, đêm qua bọn họ cố ý nghỉ ngơi ở biệt cung ngoài thành một đêm. Tiêu Thương Hải đã qua tháng kiêng cữ từ lâu, tuy rằng thân thể còn chưa tốt lên, nhưng hoạt động cũng không ngại, lúc này cũng không cảm thấy quá mức mệt mỏi rã rời.
Bọn họ đi vào Hi Ninh cung, chúng tần phi do Hiền phi dẫn đầu lập tức quỳ xuống nghênh đón.
Dương Tĩnh cùng Tiêu Thương Hải sóng vai đứng trước mặt Hoàng Thái hậu, Dương Tĩnh cười hì hì quỳ xuống hành lễ:
“Mẫu hậu, nhi tử bất hiểu đã quay về. Xin thỉnh an mẫu hậu.”
Tiêu Thương Hải cũng cung kính quỳ xuống:
“Con dâu bất hiếu Tiêu Thương Hải, nguyện mẫu hậu kim an.”
Ở trong hoàng cung này, không, là toàn bộ Đại Thịnh, có tư cách gọi Thái hậu là ‘mẫu hậu’, chỉ có hai người: một người là Hoàng đế của Đại Thịnh, người còn lại là đích thê nguyên phối của Hoàng đế —— Hoàng hậu của Đại Thịnh.
Những người khác, cho dù là Hiền phi, ở trước mặt người ngoài cũng chỉ có thể gọi Thái hậu là ‘Thái hậu’.