Buổi trưa quay về Phượng Nghi cung, dùng xong ngọ thiện, Dương Tĩnh cùng Tiêu Thương Hải hai người nằm nghiêng trên giường nghỉ trưa. Dương Tĩnh ôm lấy thắt lưng Tiêu Thương Hải nói ra chuyện này.
Đuôi lông mày của Tiêu Thương Hải nhướng lên, con ngươi giống như mặc ngọc đảo qua một vòng, nhìn Dương Tĩnh tiếu ý không giảm nói:
“Hoàng thượng sao lại nghĩ vậy chứ? Chẳng lẽ nghĩ là ta bày mưu tính kế sao? Không nói nàng ta chỉ là một Tiệp dư nho nhỏ chẳng đáng để ta bạc đãi, nói đến phân lệ của phi tần, Nội Vụ phủ cũng đều ghi sổ sách lại, xuất ra nhập vào cái gì đều biết hết.”
Dương Tĩnh đưa tay xuống, nhéo một cái trên mông y, khóe môi nhếch lên cười nói:
“Nếu như ta nghi ngờ ngươi, còn phải nói cho ngươi biết sao? Ít giả vờ giả vịt trước mặt ta đi.”
Tiêu Thương Hải đẩy tay hắn ra:
“Đừng sờ loạn.”
Tiếp đó liền nhíu mày nói:
“Ai chẳng biết trong hậu cung này là do ta cai quản, Nội Vụ phủ nếu thực đưa cho đường muội của Hiền phi, cháu gái bên ngoại của Thái hậu – Trương Tiệp dư thì sẽ là trà mới mới đưa cho nàng ta, tra xét ra, đều là vì ta. Nàng ta mặc dù phẩm cấp không cao, nhưng cũng là một tiểu chủ, nô tài bên Nội Vụ phủ kia không biết là có vấn đề hay không. Xem ra là phải chỉnh đốn lại một chút.”
Dương Tĩnh biết rõ thủ đoạn của Tiêu Thương Hải. Cái khác không nói, những năm trước đây mặc dù hắn chỉ yêu chiều Hoàng hậu, nhưng cũng không phải là chưa từng đến những cung khác nghỉ qua. Khi đó hắn còn chưa có tri thức của đời sau, nào biết cách phải tránh khỏi kỳ thụ thai của cung phi? Vậy mà trong năm năm liền, không hề có một người nào thụ thai, có thể thấy được thủ đoạn của Tiêu Thương Hải.
Thái hậu tuy rằng cay nghiệt, nhưng dù sao cũng ở trong nội cung, không hiểu việc bên ngoài. Vả lại Tiêu Thương Hải xuất thân từ đệ nhất sĩ tộc của Giang Nam, đệ tử của Nga Sơn lão nhân, kiến thức trí tuệ cũng không biết là cao hơn Thái hậu bao nhiêu lần.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Thái hậu không muốn nhìn thấy Tiêu Thương Hải. Thú một nhi tức phụ là nam đã đủ buồn bực, nhi tức phụ này còn có thủ đoạn cao minh, không chỉ lung lạc được tâm của nhi tử, trong hậu cung này còn kiềm chế quá mức kín kẽ. Đời trước nếu không phải Tiêu Thương Hải mất đi tâm của Hoàng đế, không có chỗ dựa là Hoàng đế ở phía sau, lúc ấy mới bị đám nữ nhân trong cung đạp xuống bùn.
Dương Tĩnh nói:
“Những thứ này ta mặc kệ, tự ngươi xem thế nào đi. Sau khi ngươi hồi cung đã làm Bồ Tát một khoảng thời gian rất dài rồi, cũng nên để cho bọn họ biết uy nghi của Hoàng hậu mới đúng.”
Tiêu Thương Hải liếc mắt xem thường, than thở:
“Ta đây cũng là vì tích phúc cho Thái tử cùng Kiện nhi mà thôi. Nếu thật sự có người muốn xâm phạm đến tay ta, không thể không giết gà dọa khỉ một lần được.”
Dương Tĩnh cười cười, liền chuyện trọng tâm câu truyện không đề cập đến nữa, hai người liền nói sang chuyện khác.
Thực ra nô tài trong Nội Vụ phủ có sạch sẽ hay không, Dương Tĩnh không tin là Tiêu Thương Hải không biết. Việc của Trương Tiệp dư này, nói không chừng là y mặc cho nước chảy để tự mình đến thăm dò. Nếu là thực sự vì việc này mà sinh lòng nghi ngờ với y, chắc chắn sẽ không nhắc việc này với y. Hiện tại nếu đã nói ra rồi, vậy y cũng sẽ an tâm.
Loại việc như thế này trước đây cũng đã có vài lần. Đặc biệt là khi đó Tiêu Thương Hải nhập cung năm năm vẫn chưa sinh được nhi tử nào, không nói triều đình hậu cung, áp lực của Tiêu Thương Hải mới là lớn nhất, cho nên lo lắng Dương Tĩnh sẽ tìm cách khác, từng thử hắn vài lần. Khi đó Dương Tĩnh thờ ơ với chuyện ở hậu cung, cũng không để ở trong lòng. Nhưng hiện tại nghĩ đến, cũng có thể phát hiện.
Hắn không cảm thấy Tiêu Thương Hải làm vậy là quá phận, trái lại còn thương tiếc y lúc đó bất an trong lòng. Lần này sau khi hồi cung, Tiêu Thương Hải tuy rằng thân ở thượng vị Hoàng hậu, cai quản sự vụ trong cung, nhưng đáy lòng dù sao vẫn còn chút bất an. Dù sao nhị Hoàng tử Dương Kiện còn đang ở trong Phương Nghi cung đấy.
Dương Tĩnh tuyệt không ngại việc thử thách này. Hắn nguyện ý để Tiêu Thương Hải biết rằng mình tin tưởng y biết bao nhiêu. Huống chi Tiêu Thương Hải là một người rất có chừng mực, y làm như thế, chứng tỏ động tác của đám phi tần bên dưới càng ngày càng nhiều, quyết định tìm một cơ hội để thử trước. Chẳng những thế động tác của đám phi tần này tuy nhỏ nhưng ngày tháng dần dần tích lũy, uy lực cũng vô cùng kinh người. So với việc để mình vì vậy mà mất tín nhiệm với y, thà rằng hiện tại đâm trước một châm dự phòng.
Phải nói rằng Dương Tĩnh quả thực rất hiểu Tiêu Thương Hải. Việc này thật sự là Tiêu Thương Hải đứng một bên mắt lạnh nhìn, Trương Tiệp dư ngủ gà ngủ gật, y liền đưa một cái gối đầu qua, đó là muốn thử một chút tâm ý của Dương Tĩnh với y. Hôm nay có được lời khẳng định của Dương Tĩnh, y cuối cùng cũng yên tâm, lại nghĩ lần này mình thầm dò xét ái nhân, thật sự có chút không phải, cho nên sau đó liền thuận ý cẩn thận hầu hạ. Dương Tĩnh có vài lần yêu cầu, y cũng không phải không đồng ý, đó là một vài tư thế xấu hổ trên đông cung đồ được cất kỹ ở trong nội cung, trước đây y trăm triệu lần không chịu, hiện tại lại ỡm ờ thuận theo Dương Tĩnh.
Hai người bởi vì chuyện này, trái lại càng thêm nhu tình mật ý so với trước kia, nói là tuần trăng mật cũng không quá đáng.
Lại nói Trương Tiệp dư lén gây xích mích vài lần, thấy Hoàng thượng cũng không hề lạnh nhạt với Hoàng hậu, trái lại tình cảm của đế hậu lại càng thêm hòa thuận. Tin tức từ bên Nội Vụ phủ truyền đến, đã có vài người bị xử lý.
Trương Tiệp dư là thứ nữ, từ nhỏ đã thấu hiểu việc quan sát lời nói sắc mặt, so với đường tỷ kia của nàng thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Lâu dần như vậy, nàng cũng sáng tỏ trong lòng, Hoàng hậu ở trong tâm của Hoàng đế, là độc nhất ở trong cung này, không thể tranh được với người đó. Bởi vậy nàng liền dập tắt tâm tư cẩn mật, cũng không để ý đến hành động ám chỉ gây xích mích của Đường tỷ, một lòng một dạ hiếu kính với Hoàng hậu.
Trương Hiền phi thấy đường muội làm chậm chạp không ra tay, trái lại còn có chút ý đến nịnh nọt Hoàng hậu, không khỏi chán nản, ở chỗ của Hoàng Thái hậu oán giận vài câu.
Hoàng Thái hậu nghe xong lại không biểu hiện gì, đáy lòng nghĩ cái gì cũng không có ai biết.
Qua mấy ngày sau, Dương Kiện không hiểu sao lại sốt nhẹ, vài ngày liền không hề lui sốt.
Dương Tĩnh cực kỳ lo lắng, mỗi ngày hạ triều đều đến thăm nhị Hoàng tử.
Hoàng ngự ý nói bởi vì nhị Hoàng tử đang mọc răng, mới có thể như vậy, cũng không đáng lo, chỉ cần kê mấy vị thuốc ôn hòa bảo dưỡng là được.
Dương Kiện bởi vì bị sinh non, phát triển cũng chậm hơn hài tử khác rất nhiều, hiện giờ đã được tám chín tháng, mới bắt đầu nhú lên mấy chiếc răng sữa nho nhỏ.
Bé thấy khó chịu trong người, liền y y nha nha kêu khóc. Tiêu Thương Hải cũng rất lo lắng, nhưng y còn phải đi thỉnh an Thái hậu, còn phải để ý chuyện hậu cung, còn có một Thái tử cần phải chăm sóc, cũng không thể để tâm đến Kiện nhi quá nhiều, chỉ dặn dò Đông thị cùng đám ma ma tận tâm chăm sóc. Trái lại Dương Tĩnh thường xuyên ghé qua thăm, mỗi lần đều ôm Kiện nhi dỗ dành hơn một canh giờ, đợi bé ngủ say mới yên tâm rời đi.
Cứ tiếp tục như vậy, sự sủng ái của Hoàng thượng với nhị Hoàng tử liền truyền khắp hậu cung, đám ma ma cũng không dám lười biếng.
Dương Tĩnh rất là vui vẻ, bàn bạc với Tiêu Thương Hải:
“Cũng sắp nhập thu rồi, Kiện nhi sắp được một tuổi. Tháng tám ta muốn tổ chức săn bắn mùa thu, hiện tại hài tử còn nhỏ, chỉ sợ ngươi phải ở lại trong cung chăm sóc, đến lúc đó ngươi chuẩn bị một vài đồ vật làm lễ trảo chu cho Kiện nhi cùng với tiệc tròn một tuổi đi.”
Tiêu Thương Hải có chút ngoài ý muốn, chần chừ nói:
“Lễ trảo chu thì cũng được, nhưng tiệc tròn một tuổi… Cũng được sao?”
Dương Tĩnh thờ ơ đáp:
“Tất nhiên là không thể so với của Thái tử, nhưng người trong nhà làm một gia yến nhỏ cũng được, dù sao cũng là sinh thần đầu tiên của Kiện nhi mà.”
Tiêu Thương Hải suy nghĩ một chút, mỉm cười, nói:
“Được rồi. Vậy nghe theo lời dặn của Hoàng thượng.”
Nghĩ đi nghĩ lại y nói tiếp:
“Săn bắn mùa thu… Ngươi muốn dẫn theo phi tần nào đi?”
Dương Tĩnh Bắc phạt ba năm, một lần nữa thống nhất được lãnh thổ của Đại Thịnh, lập đô Lạc Kinh, mặc dù vẫn tiếp tục giữ quốc hiệu Đại Thịnh, nhưng cũng có thể nói là vị Hoàng đế khai quốc thứ hai sau Hoàng đế khai quốc Đại Thịnh là Thịnh Thái Tông. Hắn dùng võ lập quốc, tự nhiên là chú trọng võ lực, bởi vậy mùa thu hàng năm đều mang theo quần thần đi săn bắn mùa thu.
Năm ngoái cùng năm kia bởi vì là hai lần đại chiến với người Hồ không kịp về thành, năm nay phải đi.
Chỗ săn bắn cách Lạc Kinh không xa, đi về chỉ mất lộ trình ba ngày, nhưng mỗi lần đi cũng mất hơn nửa tháng, bên người Hoàng thượng không thể không có ai hầu hạ, tự nhiên là muốn dẫn theo vài phi tần.
Dương Tĩnh suy nghĩ một chút, nói:
“Có Thái hậu ở đó, Hiền phi tất nhiên là muốn đi theo. Cẩn tần cũng để cho nàng ta đi hít thở không khí một chút. Những người khác ngươi xem thế nào rồi tự thu xếp đi.”