Người hành nghề y tâm lương thiện. Bản tính của Hoàng Tử Quy trung hậu, chỉ sợ không làm được việc khiến hài tử này không giữ được. Bất quá Tiêu Thương Hải cũng không quá lo lắng như vậy. Hôm nay đang trên đường về nước, thai nhi bảy tháng sinh non, khẳng định vừa sinh ra đã yếu ớt, y từ lúc có thai chưa từng cẩn thận bảo dưỡng, cho dù sinh ra được, sợ rằng cũng khó sống.
Tiêu Thương Hải nhắm mắt lại.
Y có thể cảm giác được thai nhi hiện tại ở trong bụng y vẫn còn sống, còn đang nhẹ nhàng nhúc nhích, giãy dụa muốn đến thế giới này. Thế nhưng phụ thân nó đã quyết, dám không chịu phối hợp với ngự y, muốn khiến hài tử nghẹn chết ở trong bụng. Cho dù không nghẹn chết, cũng không muốn cho nó được sinh ra thuận lợi.
Tiêu Thương Hải vừa nghĩ tâm liền co rút đau đớn. Y không thấy cơn đau bụng sinh khiến y thống khổ, nhưng quyết định dứt khoát của y càng khiến y khó chịu hơn.
Y nhìn Hoàng Tử Quy, cuối cùng gật đầu.
Hoàng Tử Quy giống như thở phào nhẹ nhõm.
Có sự phối hợp của Hoàng hậu, sinh sản sẽ dễ hơn rất nhiều.
“Điện hạ…”
Hoàng Tử Quy vừa muốn nói gì đó, bỗng nhiên cửa xe mở, có một người hầu đi vào, hỏi:
“Nương nương sao rồi?”
Hoàng Tử Quy đi ra, trước tháp có đặt một tấm bình phong đơn giản xinh đẹp, có thể ngăn cách người bên trong và bên ngoài.
Hắn vòng qua bình phong, nói:
“Hài tử còn chưa sinh ra.”
Người hầu mới đi vào không dám nhìn nhiều, thấp giọng nói:
“Bệ hạ tuyên Hoàng đại nhân ra ngoài.”
Hoàng Tử Quy lập tức tức nói:
“Xin hồi bẩm bệ hạ, thần qua ngay.”
Hắn dặn dò mấy tên hầu hạ phụ giúp Hoàng hậu sinh sản ở trong xe ngựa vài câu, liền vội vã xuống xe ngựa.
Dương Tĩnh đang lo lắng chờ ở bên ngoài. Thấy hắn đi ra, vội hỏi:
“Tình hình của Hoàng hậu sao rồi?”
Hoàng Tử Quy cung kính nói:
“Hoàng hậu nương nương vẫn còn chưa sinh.”
Dương Tĩnh vội la lên:
“Đã lâu như thế rồi, sao vẫn còn chưa có tin tức gì?”
Hoàng Tử Quy đáp:
“Nương nương sinh non, sợ rằng cần có thời gian.”
“Cần thời gian?”
Dương Tĩnh nheo mắt, nhìn người trước mắt chằm chằm.
Hắn không hiểu. Hắn đã đợi hai ngày, đuổi Đồng Chấn đi, đứng bên ngoài trướng đợi hồi lâu vẫn chưa thấy động tĩnh gì, đột nhiên nhớ tới lúc ở chỗ bàn đá nhìn thấy, Tiêu Thương Hải kiếp trước cũng không muốn sinh hạ hài tử này, lúc sinh sản không chịu phối hợp, suýt chút nữa tạo thành kết cục phụ tử cùng vong.
Dương Tĩnh vừa nghĩ tới đây, không khỏi ra một thân mồ hôi lạnh.
Với tâm tính của Tiêu Thương Hải, cho dù tình hình hiện tại có thay đổi rất lớn, chỉ sợ rằng y vẫn là không muốn hài tử này.
Vì vậy Dương Tĩnh vội vã gọi Hoàng Tử Quy ra, trừng mắt truy hỏi hắn.
Hoàng Tử Quy không ngờ rằng Hoàng thượng lại nhạy cảm như thế, dường như đã phát hiện ra ý đồ của Hoàng hậu. Bất quá như vậy cũng đúng lúc, hắn có thể giải thích tình huống của Hoàng hậu một chút, để Hoàng thượng quyết định giúp hắn.
“Hoàng hậu nương nương dường như đã hao hết khí lực, không thể phối hợp sinh sản. Thần vốn đã cho nương nương dùng thuốc bổ khí trợn sản, nhưng nương nương đều nôn ra, nói là không uống được. Thần thực sự không còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là giúp Hoàng hậu xoa bụng đẩy thai. Nếu như nương nương không dùng được khí lực, thần sợ… hài tử rất khó có thể giữ lại.”
Ngoài ra, hài tử này rốt cuộc có thể giữ được hay không còn phải xem tâm tư của Hoàng hậu.
Trong lời này còn có một chút ẩn ý, thực sự là khiến người khác phải suy nghĩ sâu xa.
Dương Tĩnh nhất thời hiểu rõ. Hắn ngừng lại một chút, nói:
“Trẫm đi vào với ngươi!”
Hoàng Tử Quy kinh hãi, còn chưa kịp ngăn cản, Dương Tĩnh đã đạp lên xe ngựa, đẩy cửa xe xông vào.
Từ xưa đến nay phòng sinh đều bị coi là dính máu ô uế, nam tử không thể đi vào. Nhưng triều Đại Thịnh có bí dược, có thể khiến nam nhân mang thai, bởi vậy chỉ có nam tử sinh sản thì có thể cho đại phu đi vào.
Nhưng Dương Tĩnh thân là thiên tử, sao có thể đi vào nơi ô uế như thế này chứ?
Hoàng Tử Quy hoang mang rối loạn đi sát theo vào.
Tiêu Thương Hải không nghĩ tới Dương Tĩnh sẽ đột nhiên xuất hiện trước mắt, không khỏi lấy làm kinh hãi.
Dương Tĩnh ngồi xuống bên cạnh y, cầm tay y, dịu dàng nói:
“Có ta bên cạnh ngươi đây, đừng sợ.”
Tiêu Thương Hải không biết trong lòng là cảm giác gì. Y hơi mở miệng, lại bị Dương Tĩnh chặn ngang:
“Đừng nói nữa, giữ sức sinh hài tử ra đi. Thương Hải, đừng nghĩ gì cả, ta vẫn sẽ ở bên cạnh ngươi!”
Hắn dùng sức nắm lấy tay Tiêu Thương Hải, dường như đang nhắn nhủ điều gì đó.
Nhưng Tiêu Thương Hải không thể cảm nhận được, bởi vì từng đợt đau đớn trong bụng đang dằn vặt y.
“A —-“
Tuy rằng y không muốn lộ ra một mặt chật vật bất lực như thế trước mặt Dương Tĩnh, nhưng thực sự là quá đau.
Hài tử này rất thành thật. Từ một khắc nó bắt đầu tồn tại, cũng không khiến Tiêu Thương Hải phải gánh thêm gánh nặng gì. Thế nhưng vận mệnh của nó tuyệt đối sẽ khác với huynh trưởng của nó.
Tiêu Thương Hải không thương nó, thậm chí còn mong nó yên lặng không một tiếng động mà rớt ra. Nhưng hài tử này quá ngoan cường, nó vẫn đang còn sống. Tuy rằng yếu ớt như vậy, nhưng hắn còn đang được sinh ra liền nhắc nhở cho Tiêu Thương Hải, nó đang sống! Nó còn sống!
Vì vậy ở một khắc cuối cùng khi được sinh ra, liền bắt đầu dằn vặt Tiêu Thương Hải. Nói cho y, nó muốn được sinh ra!
Tiêu Thương Hải đau đến mức vẻ mặt dữ tợn, hô hấp dồn dập, trên người toàn là mồ hôi.
Dương Tĩnh vẫn đang nắm tay y cổ vũ y.
Có Hoàng thượng ở đây, Hoàng Tử Quy không dám động tay động chân gì. Hắn vốn cũng không có ý định động tay động chân. Thành thành thật thật đỡ đẻ giúp Hoàng hậu.
Dương Tĩnh tự mình bưng chén thuốc bổ khí trợ sản đến, nửa ôm lấy Tiêu Thương Hải, đỡ y từ từ uống hết
Uống thuốc xong, hiệu quả lập tức hiện rõ.
Đau đớn co rút trong bụng bắt đầu trở nên kịch liệt, Tiêu Thương Hải không kìm được theo sự co rút của thai nhi mà dùng sức đẩy xuống dưới.
Quần áo dưới thân y cùng với phục sức thường ngày đã được tháo hết xuống, chỉ đắp một lớp áo ngủ êm dày bằng gấm lên. Ánh mắt của Dương Tĩnh rơi xuống, không cần quan sát cẩn thận, đã có thể nhìn thấy phần bụng hở ra cũng không rõ ràng.
Mùa đông năm ngoài khi Dương Quang Vinh ra đời, bụng của Tiêu Thương Hải rất lớn, vô cùng to tròn. Lúc đó y mang thai đủ tháng, hơn nữa bảo dưỡng rất tốt, thai nhi mạnh khỏe, khi sinh ra mất không ít sức lực. Nhưng lúc này đây, Tiêu Thương Hải bảy tháng sinh non, hơn nữa lúc mang thai vẫn chịu dằn vặt, hình dáng mảnh dẻ, thai nhi cũng không được lớn, cái bụng nhìn qua lại càng thêm nhỏ.