Mục lục
Thứ nữ hữu độc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại phu nhân cố gắng vươn tay giữ lấy con trai mình, nhưng bà chỉ bắt được không khí, bà quay đầu cầu xin: “Chuyện gì đã xảy ra đều là lỗi lầm của thiếp, không liên quan đến hai hài tử, lão gia! Lão gia! Người thả hai đứa đi, hai đứa đều vô tội!”

Lí Tiêu Nhiên quay đầu sang chỗ khác, không hề nhìn Đại phu nhân. Chỉ cần liếc mắt nhìn bà một lần, ông cũng cảm thấy trái tim lạnh băng, tuy ông lớn lên ở nơi nhà cao cửa rộng, chuyện giữa mẫu thân và các tiểu thiếp, tất nhiên là hiểu rõ, cho nên lúc lựa chọn thiếp đại đa số đều theo ý của mẫu thân cùng thê tử, cố gắng thoả mãn nhu cầu của các nàng, tuy xưa nay Đại phu nhân mạnh mẽ cứng cỏi, mà ông luôn nghĩ rằng Đại phu nhân chỉ không tính là người đơn thuần dịu dàng thôi, ít nhất không phải ác độc như thế, chuyện ngày hôm nay, thật sự làm ông quá thất vọng.

Lão phu nhân ngồi trên ghế dựa, uống một ngụm trà. Bởi vì Đại phu nhân là con cháu danh môn, nàng dâu Lí gia danh chính ngôn thuận cưới về, tất nhiên không thể tuỳ tiện đánh chửi như đám nha đầu ma ma, nhưng không có nghĩa là bà không thể trừng trị nó, không cho phép nó ra khỏi phòng đã là khoan dung lớn nhất rồi.

Đại phu nhân kìm nén sự đau nhức trong ngực, quýnh lên lao về phía trước, cầm lấy ống tay áo của Lí Tiêu Nhiên, bối rối nói: “Lão gia, lão gia! Lão gia chỉ có Mẫn Phong là con trai thôi! Lão gia đã nói tương lai sẽ giao lại mọi thứ cho con, sao người có thể đưa con đến Cổn Châu! Lão gia rõ ràng muốn lấy mạng của thiếp!”

“Buông ra!” Lí Tiêu Nhiên phất tay áo, quăng Đại phu nhân ra xa. Ông lui về phía sau một bước, lạnh lùng nhìn bà, trên mặt không có biểu cảm gì, giọng nói lạnh lùng mà kiên quyết, “Tưởng thị, ngươi gây sóng gió ở Lí phủ, còn xui khiến nô tỳ hạ độc thủ với ái thiếp của ta… Ngươi nghĩ mình là người Tưởng gia thì có thể muốn gì làm nấy sao! Đừng quên, ngươi đã gả vào Lí phủ, là thê tử của ta, hiện tại ta lấy gia pháp trừng trị ngươi! Từ nay về sau, ngoan ngoãn ở lại trong viện, không có sự phân phó của ta không ai được phép đến thăm!”

Lí Mẫn Phong bị lôi ra ngoài, lão phu nhân liếc mắt ra hiệu, có ma ma bước lên kéo Lí Trường Nhạc đi.

Lí Trường Nhạc thấy tình hình này, một khi mình đến am ni cô, có khả năng cả đời này sẽ phải ở lại đấy, sao nàng có thể rời đi dễ dàng như vậy, vội vàng nhào lên, quỳ gối trước mặt Lí Tiêu Nhiên: “Phụ thân, mọi chuyện con đều không biết, phụ thân cũng biết con không làm sai chuyện gì hết, không thể vì sai lầm của mẫu thân mà trách con được…” Nàng vô cùng lo lắng hô lên: “Con không muốn đến am ni cô, con không đi, phụ thân, con không đi…”

Lí Tiêu Nhiên ngẩng đầu, lớn tiếng nói: “Lôi đi!” Ngay lập tức có bốn ma ma bước lên kéo Lí Trường Nhạc ra ngoài, Lí Trường Nhạc liều mạng khóc kêu, tóc cùng trâm cài rối loạn, lúc này nàng ta quả thật xui xẻo, hơn nữa còn chẳng hiểu ra sao bị dính xui xẻo. Thật ra nếu không phải Đỗ ma ma nói ra chuyện xưa của Đại phu nhân, nàng tuyệt đối sẽ không bị liên luỵ, nhưng hiện tại Lí Tiêu Nhiên cùng lão phu nhân đều căm giận Đại phu nhân như vậy, sao có thể tha cho nàng ta?

“Người đâu! Người đâu…” Đại phu nhân hô lên, chạy đến ngăn cản mấy ma ma kia: “Muốn kéo Trường Nhạc đi thì phải kéo ta đi trước!” Bà vừa thở gấp vừa ôm ngực, lung lay sắp đổ.

“Ngươi muốn ta làm cho ngươi mất hết thể diện trước mặt mọi người hả?” Lí Tiêu Nhiên nhìn thẳng vào bà, giọng điệu nghiêm khắc: “Ngươi gây loạn còn chưa đủ? Nhất định phải ép ta bỏ vợ, ngươi mới vừa lòng sao?”

“Không! Không! Không!” Đại phu nhân hô to thảm thiết, vội đưa tay ôm lấy Lí Trường Nhạc. Rồi quay đầu nhìn Lí Tiêu Nhiên, trong mắt tràn đầy thê lương, “Thiếp sai rồi! Có được không? Lão gia đừng mang nữ nhi của thiếp đi… Thiếp không để cho lão gia mang nữ nhi của thiếp đi…”

Nhưng đám ma ma lúc này căn bản không dám nghe lời bà, đẩy tay bà kéo Lí Trường Nhạc ra ngoài. Ba hồn bảy vía của Đại phu nhân đều bay đi mất. Mắt thấy không còn giữ được Lí Trường Nhạc, dưới tình thế cấp bách, Đại phu nhân quỳ gối trước mặt lão phu nhân, khóc lớn không ngừng. Hai tay bà ôm lấy chân lão phu nhân thật chặt, khóc hô: “Đừng mà! Đừng mà! Lão phu nhân, con dập đầu trước người, con dập đầu trước người, thả Lí Trường Nhạc đi… Con dập đầu trước người!” Bà đập đầu xuống đất vang lên tiếng “cạch cạch cạch”.

Lão phu nhân quay mặt đi, nhíu mày, căn bản không có ý định tha thứ cho Lí Trường Nhạc. Theo bà thấy, cháu gái mỹ mạo quá đáng này tương lai nhất định sẽ mang đến mối hoạ, cho dù có giữ nó lại, nó nhất định sẽ hận mọi người đối xử với mẫu thân cùng đại ca của nó như vậy, đã thế, không bằng nhất quyết đuổi đi.

Đại phu nhân thấy cầu xin vô dụng, đột nhiên túm lấy làn váy của Lí Vị Ương: “Vị Ương! Vị Ương, mẫu thân sai rồi, mẫu thân không nên hại con, mọi chuyện đều do ta làm, nhưng không liên quan đến Đại tỷ cùng Đại ca con, con tha cho hai đứa đi, con van cầu lão phu nhân tha cho hai đứa đi! Từ nay về sau ta sẽ không bao giờ đối nghịch với con nữa, không bao giờ nữa!”

Lí Vị Ương lạnh lùng nhìn, trong lòng thấy thoải mái vô cùng, nhưng trên mặt lại đầy vẻ khó xử, đưa tay đỡ Đại phu nhân đứng lên: “Mẫu thân, người như vậy Vị Ương nhận không nổi, mau đứng lên rồi nói!”

Đại phu nhân không nhúc nhích, cầm làn váy của nàng thật chặt, Lí Vị Ương chớp mắt với Triệu Nguyệt, Triệu Nguyệt lập tức bước lên, răng rắc một tiếng nhấc cổ tay Đại phu nhân ra, Đại phu nhân cả người chấn động, như rối gỗ bị Triệu Nguyệt nhấc lên.

Càng huyên náo càng kỳ cục, lão phu nhân nhíu mày: “Còn không dẫn người đi!”

Mọi người không dám trì hoãn nữa, Lí Trường Nhạc liều mạng giãy dụa nhưng vẫn bị người dưới dùng sức lôi đi.

Liên tiếp mất đi con trai con gái, Đại phu nhân ngây người, miệng bà thì thào, lẩm bẩm, không ngừng nói: “Trường Nhạc, Mẫn Phong, Trường Nhạc, Mẫn Phong, mẫu thân vô năng…” Sau đó bà bị nha đầu ma ma đưa ra khỏi phòng.

Trong khoảnh khắc, cả căn phòng tĩnh lặng lại.

Lí Vị Ương nhìn lão phu nhân, trầm ngâm: “Lão phu nhân, phủ Tưởng Quốc công bên kia —— “

Lão phu nhân cười lạnh một tiếng, nhìn thoáng qua Lí Tiêu Nhiên đang băng bó vết thương trên cánh tay: “Nó gả đến đây thì chính là con dâu nhà ta, xử trí thế nào là chuyện của chúng ta, căn bản không cần thông báo cho bọn họ.”

Ý của lão phu nhân, rõ ràng là không đính nói cho phủ Tưởng Quốc công biết chuyện này, Lí Vị Ương chớp chớp mắt: “Vậy nên giải thích chuyện mẫu thân đóng cửa không ra ngoài cùng việc Đại ca Đại tỷ không ở trong phủ với họ như thế nào?”

“Vấn đề này không khó, nói mẫu thân con tĩnh tâm dưỡng bệnh, còn Đại tỷ con, đến miếu cầu phúc cho bà ta, Đại ca con, là ta phái đi Cổn Châu giúp đỡ Nhị đệ, ta muốn nhìn xem, Tưởng gia còn có thể gây ra sóng gió gì nữa!” Lí Tiêu Nhiên oán hận nói.

Lí Vị Ương buông mắt xuống, Tưởng gia sẽ tin lý do thoái thác này sao, chỉ sợ – chưa hẳn.

Chuyện xảy ra tối hôm đó, tuy Lí Tiêu Nhiên có hạ lệnh cấm khẩu, nhưng trong đám nô tỳ lại bắt đầu có lời đồn đãi, Đại phu nhân sinh bệnh, bệnh rất nặng, hơn nữa là bị ma quỷ doạ thành bệnh. Ban đầu, chuyện ma quỷ dễ khiến cho mọi người phụ hoạ, cũng dễ bị lan truyền. Huống chi, trong phủ nhiều nha đầu ma ma như vậy, người biết chân tướng không dám nói, người không biết chuyện thì đoán mò, nhiều người nhiều miệng, ngươi một câu ta một câu, xôn xao hết lên, càng lan truyền càng mãnh liệt.

Lúc Lí Mẫn Đức kể với Lí Vị Ương thì nàng đang cho chim nhỏ ăn, nghe vậy quay đầu lại: “Cái gì? Bọn họ nói Đại phu nhân bị trúng tà?”

“Đúng vậy, bọn họ nói Đại bá mẫu hiện tại nghi thần nghi quỷ, ngày nào cũng trốn trong phòng không dám ra ngoài.” Lí Mẫn Đức dở khóc dở cười, nhìn Lí Vị Ương, “Bà ta cả ngày lầm bầm lầu bầu, nói muốn gọi đạo sĩ đến trừ tà, đại phu đến cũng không chịu khám bệnh, ta thấy bà ta chẳng mấy chốc thành điên, nếu bà ta điên thật, vừa hay đưa đi làm bạn với Ngũ tỷ.” Sau đó, hắn lại nói: “Dù sao bà ta coi như mạng lớn, hôm đó náo loạn như vậy mà không chết.”

Lí Vị Ương cười nói: “Phụ thân và lão phu nhân sẽ không để bà ta chết, nếu bà ta đột nhiên chết đi, Tưởng gia tới cửa hỏi, phụ thân biết ứng đối thế nào, cho nên bọn họ sẽ mời đại phu, để cho bà ta còn sống, uống thuốc, xem bệnh đầy đủ, chờ tới thời điểm có thể chết bà ta mới được giải thoát.”

Trong nháy mắt Lí Mẫn Đức hiểu được đạo lý trong đó, cười nói: “Tam tỷ, chỉ có tỷ hiểu biết tâm tư Đại bá phụ.”

Nếu ngươi dùng nửa đời nghiên cứu một người, ngươi sẽ hiểu biết thôi, Lí Vị Ương không nói ra lời này, nàng chẳng những hiểu biết Lí Tiêu Nhiên, nàng còn hiểu Đại phu nhân, người này tâm tính cứng cỏi, kiên cường hiếu thắng, nhưng có một nhược điểm lớn nhất, chính là dục vọng khống chế của bà ta, bà ta muốn khống chế mỗi cá nhân trong nhà, nếu người khác không phục tùng sự khống chế, bà ta sẽ không tiếc bất cứ thứ gì trừ bỏ đối phương, chính vì thế mới có quá nhiều người chết trong phủ. Thật ra Đại phu nhân thân phận cao quý, chỗ dựa vững chắc lớn mạnh, nếu bà ta ngoan ngoãn làm chủ mẫu, căn bản không rơi vào bước đường cùng như thế này, bởi vì cho dù những người khác sinh con trai cũng không thể uy hiếp đến địa vị của bà ta, mà bà ta lại cố tình độc quyền chuyên chế như vậy! Lần này Lí Tiêu Nhiên xem như đã bị Đại phu nhân đâm nát tâm can, nếu không có Tưởng gia, hiện giờ Đại phu nhân chắc chắn không còn sống.

Cho nên Lí Vị Ương chỉ cười, không nói lời nào.

Lí Mẫn Đức vừa định nói gì đó, đột nhiên Bạch Chỉ vội vàng bước vào, hành lễ: “Tiểu thư, Nguỵ Quốc phu nhân tới thăm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK