“Vận đen qua cơn may đến cái gì! Chỉ sợ là cây to đón gió!” Lí Vị Ương, nàng quả thật tàn nhẫn! Lúc này, hắn hít một hơi thật sâu, đấm mạnh lên tay vịn của ghế!
Hà Tĩnh nhìn vẻ mặt tàn ác, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của Thác Bạt Chân, trong lòng nhanh chóng cân nhắc, đồng thời âm thầm thở dài, chuyện này đúng là rất bất lợi với Tam Hoàng tử!
“Điện hạ đừng sốt ruột, chúng ta bàn bạc kỹ hơn, nhất định có thể chuyển nguy thành an!”
Mà bên kia, Lí Vị Ương từ Hà Hương viện trở về trong lòng cũng thấy hơi khó chịu. Nếu Lí Tiêu Nhiên không nhanh chân thì hiện tại Lí Trường Nhạc đã là một tử thi, nhổ cỏ không nhổ tận gốc, xuân sang lại sinh sôi, cho Lí Trường Nhạc một cơ hội, nàng ta sẽ lại tiếp tục gây chuyện.
Tay Lí Vị Ương tuỳ ý hái một đoá hoa mẫu đơn thưởng thức, rồi đột nhiên thấy một tia chớp loé qua, ngay sau đó là tiếng sấm. Không chỉ nàng, Bạch Chỉ cùng Mặc Trúc bên cạnh cũng bị doạ nhảy dựng, chỉ chốc lát sau, những giọt mưa nặng hạt đã rớt xuống.
Lí Vị Ương nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa tầm tã bên ngoài, trời đất trắng xoá một màu, Lí Vị Ương bất giác lại gần cửa sổ, nhìn bọt nước bắn tung toé khắp nơi mà xuất thần.
“Sao trời đột nhiên mưa lớn như vậy!” Mặc Trúc than thở một câu, vội vàng đi đóng cửa sổ.
Ngay sau đó tiếng sấm ầm ầm vang lên, mấy tiểu nha đầu ở phòng ngoài sợ tới mức ôm chặt lấy nhau, trong viện đột nhiên xuất hiện một thiếu niên đội nón rộng, chạy nhanh vào. Tâm tình Lí Vị Ương vốn không thoải mái, nhưng hiện tại nhìn thấy cảnh tượng này thì mỉm cười, quay đầu nói: “Đi chuẩn bị khăn sạch.”
Bạch Chỉ thò đầu ra nhìn, lập tức cười: “Dạ.”
Lí Mẫn Đức vào phòng, cả người ướt sũng, Bạch Chỉ cùng Mặc Trúc vội vàng chuẩn bị khăn sạch để hắn lau người, tóc hắn cũng ướt đẫm, nước chảy xuống liên tiếp, Lí Vị Ương cười nói: “Mưa to thế này, đệ còn chạy tới đây làm gì?”
Lí Mẫn Đức nhíu mày: “Lúc nửa đêm —— “
Lí Vị Ương phất tay, ý bảo nha đầu bên cạnh lui xuống hết, rồi mới nói: “Chuyện gì Triệu Nam cũng nói cho đệ biết.” Huynh muội Triệu Nam Triệu Nguyệt đều là người của Lí Mẫn Đức, bọn họ nói ra cũng không có gì kỳ quái, nhưng Lí Mẫn Đức hơi ngượng ngùng, gương mặt như bạch ngọc nhất thời đỏ lên, hắn làm vậy có vẻ như giám thị, lo lắng Lí Vị Ương sẽ hiểu lầm, vừa định giải thích thì Lí Vị Ương lắc đầu, hiển nhiên không để trong lòng: “Chuyện này, ta vốn không muốn giấu đệ.”
Lí Mẫn Đức yên tâm, nói tiếp: “Nhưng Đại bá phụ không xử lý Lí Trường Nhạc, còn phái người đưa nàng ta lên núi, hành động này lại biến thành bảo vệ.”
Lí Vị Ương nhìn mưa tầm tã bên ngoài, cười lạnh: “Ông ấy kiêng kị Tưởng gia, bằng không nữ nhi hành động bại hoại lúc tang lễ như vậy, đã sớm bị trừ khử rồi.”
Lí Mẫn Đức nhíu mày thật chặt: “Từ Ngũ Hoàng tử đổi thành Tam Hoàng tử, nhìn sao cũng thấy Lí Trường Nhạc không chịu thiệt.”
Lí Vị Ương đột nhiên cười ra tiếng: “Ngốc, nàng ta đương nhiên chịu thiệt, hơn nữa còn thiệt thòi lớn.”
Lí Mẫn Đức suy nghĩ, lập tức hiểu ra: “Đúng vậy! Ngũ Hoàng tử thích nàng ta, còn hứa lấy làm Chính phi, nàng ta lại cố tình không biết điều, Thác Bạt Duệ nhất định không buông tha nàng ta với Thác Bạt Chân! Hiện tại gây xích mích với Thác Bạt Duệ, nhận công kích luân phiên từ Ngũ Hoàng tử cùng Thất Hoàng tử, đủ để Thác Bạt Chân tha hồ thưởng thức!”
Lí Vị Ương mỉm cười: “Đó chính là nguyên nhân thứ nhất, thứ hai, dùng biện pháp như vậy để gả qua, Thác Bạt Chân sẽ hận Lí Trường Nhạc ngu xuẩn, theo tính cách của hắn, thù hận này sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần lên người nàng ta, đôi vợ chồng như vậy, không biết sẽ thú vị đến mức nào.”
Lúc nói những lời này, trong mắt hiện lên sự trào phúng vô tận, Lí Mẫn Đức lại không hề để ý, hoặc nhìn thấy rõ ràng, nhưng hắn lại chỉ coi như không thấy. Bất cứ thời điểm nào, hắn ủng hộ nàng vô điều kiện, tin tưởng nàng, nhưng mà – “Thời gian ba năm, đủ để thay đổi rất nhiều thứ, hơn nữa ta nhận được tin tức, Tưởng Húc sắp về Kinh.”
“Ồ —— Hoá ra Đại cữu cữu sắp trở về.” Lí Vị Ương bật cười, trách sao Lí Tiêu Nhiên vội vàng thay đổi chủ ý, giữ lại tính mạng Lí Trường Nhạc. “Lần này vội về chịu tang,” Liên tiếp mất đi hai muội muội, rốt cuộc không thể ngồi yên được sao? Nàng suy nghĩ, lại hỏi: “Có những người nào đi theo?”
“Tạm thời chưa rõ, người ta phái đi chỉ tra được không quá ba ngày, Tưởng Húc sẽ đến Kinh đô.”
Lí Vị Ương gật đầu, mắt nhìn mưa to ngoài cửa sổ, cười lạnh một tiếng, trận bão táp này, cuối cùng vẫn đến, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, trong cung truyền ý chỉ, Thái hậu triệu kiến Lí Vị Ương, tin tức này vừa truyền đi, tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc.
Lí Vị Ương trang điểm xong, theo thái giám tuyên chỉ vào cung. Đến cửa cung Thái hậu, nàng nhẹ nhàng đặt túi gấm đã chuẩn bị cẩn thận từ trước vào tay nữ quan, nữ quan suy nghĩ một lát, sau đó cười nói: “Huyện chủ mời.” Lúc Lí Vị Ương đi qua người nàng ta, nữ quan thấp giọng nói: “Tối hôm qua Đức phi nương nương tới đây.”
Lí Vị Ương ngẩn người, sau đó nhíu mày.
Trương Đức phi, bà ta lại định làm gì! Nữ nhân này, vì sao luôn gây phiền toái cho nàng!
Nữ quan thấy Lí Vị Ương đã hiểu ra, cười dẫn nàng đi vào. Lí Vị Ương bước vào đại điện, chỉ có điều, tâm tình của nàng lần này rất không thoải mái. Thái hậu ngồi ở vị trí trên cao kia, cách một lớp đàn hương lượn lờ, vẻ mặt của bà thoạt nhìn có vài phần nghiêm túc.
Lí Vị Ương trịnh trọng hành lễ: “Vị Ương bái kiến Thái hậu.”
Lần trước gặp mặt, Thái hậu vẫn rất hoà ái, nhưng hiện tại bà không hề có ý định cho Lí Vị Ương đứng dậy, chỉ lẳng lặng ngồi đó, nhìn nàng từ trên xuống dưới.
Sắc mặt Lí Vị Ương bình thường, qua đúng nửa khắc, tư thế của nàng thậm chí không một chút biến hoá, tư thế tuyệt đẹp từ đầu đến cuối.
Phong thái cùng dũng khí này, đến các cháu gái của mình cũng không có, Thái hậu nhớ lại lời Trương Đức phi, bất giác thở dài một hơi: “Nghe nói mẫu thân ngươi vừa mới qua đời.”
“Bẩm Thái hậu, dạ.” Thái hậu vẫn chưa ban ngồi, Lí Vị Ương chỉ có thể đứng trả lời.
Trong giọng nói của Thái hậu có thêm vài phần nghiêm túc: “Mẫu thân qua đời, nữ nhi phải giữ đạo hiếu ba năm, trong ba năm này, ngươi phải chú ý đến lời nói và hành động của mình.”
“Dạ, Vị Ương đã hiểu.” Lí Vị Ương nhớ lại, người cháu Thái hậu yêu quý nhất là Thất Hoàng tử Thác Bạt Ngọc, sắc mặt không thay đổi, cung kính đáp lời, không hề để lộ sự bất mãn. Nhưng thực ra, trong lòng nàng lại cực kỳ không vui, lần trước Trương Đức phi không thu được thắng lợi, lập tức chuyển chủ ý đến chỗ Thái hậu, muốn Thái hậu ngăn cản nàng cùng Thác Bạt Ngọc qua lại sao? Trương Đức phi này, có phải quá coi trọng con trai bà ta, những thứ bà ta coi như châu báu, Lí Vị Ương cũng không thèm! Đừng nói một Trắc phi của Hoàng tử, cho dù là Chính phi, cho dù tương lai Thác Bạt Ngọc làm Hoàng đế, hứa cho nàng ngôi vị Hoàng hậu, nàng cũng không thèm!
Sắc mặt Thái hậu chưa từng lạnh lùng như hiện giờ: “Hiểu được là tốt rồi, ngươi là đứa nhỏ có hiểu biết, hẳn biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.” Bà nói xong thì không có ý định nói tiếp, nhưng ý tứ của bà đã rất rõ ràng, tuy Lí Vị Ương thông minh hiểu chuyện, nhưng không xứng với Thác Bạt Ngọc, càng không có khả năng được chọn làm Chính phi, bởi vì nàng là nữ nhi do một nha đầu hạ lưu sinh ra, cho dù nàng thông minh, Thái hậu tán thưởng nàng, nhưng vẫn không thể để nàng ngồi lên ngôi vị Thất Hoàng tử phi.
Lí Vị Ương rõ ràng ý tứ trong lời nói Thái hậu, nàng rất hiểu Thái hậu, năm đó Thái hậu cũng từng xa cách với nàng vì thân phận thứ xuất, nàng hao phí rất nhiều tâm sức mới làm cho Thái hậu thích nàng, tiếp nhận nàng, năm đó chỉ là Thác Bạt Chân không được sủng ái còn như thế, đổi lại là tâm can bảo bối Thác Bạt Ngọc của Thái hậu, Lí Vị Ương đương nhiên hiểu được tâm tình của đối phương, mà dù sao Thái hậu cũng là người cao nhất Đại Lịch, nàng không nên chống đối thẳng mặt, như thế không có lí trí hơn nữa quá ngu xuẩn, Lí Vị Ương sẽ không làm chuyện mình không nắm chắc…
Thái hậu thản nhiên nói: “Đã vào cung thì thuận tiện giúp ai gia chép lại Kinh Phật đi.”
Lí Vị Ương cúi đầu đáp lời: “Dạ.”
Phật đường của Thái hậu ngay sau đại điện, Thái hậu đứng lên, được nữ quan nâng tay đi ra phía sau, Lí Vị Ương nhanh chân đi theo, đến Phật đường, Thái hậu bắt đầu niệm Kinh phật, nữ quan ra hiệu với Lí Vị Ương, nàng lập tức đi tới bàn sơn son khắc chữ phúc thọ bên cạnh. Trên bàn, tiểu cung nữ đã bày ra giấy và mực cùng ba bản Kinh thư thật dày.
“Ba bản Kinh thư này, mời Huyện chủ chép xong rồi mới trở về.” Nữ quan nhẹ giọng nhắn lại ý chỉ của Thái hậu.
Cách lớp rèm trùng điệp, Lí Vị Ương liếc mắt nhìn Thái hậu, cười nói: “Dạ.”
Qua bốn canh giờ, Lí Vị Ương chép lại từng chữ của Kinh thư. Chữ trong Kinh phật rất nhỏ, nhìn thời gian dài sẽ bị váng đầu hoa mắt, nếu là người khác đã sớm eo mỏi lưng đau không kiên trì được nữa, nhưng Lí Vị Ương vẫn đứng chép Kinh thư, không kêu một tiếng mệt, không xin một cái ghế, chỉ trầm mặc đứng tại chỗ, nghiêm túc chép.
Thái hậu nhìn nàng, mày nhíu chậm rãi giãn ra. Thật ra bà không hề phản cảm với Lí Vị Ương, mà ngược lại, bà có vài phần thích tiểu cô nương đủ thông minh đủ can đảm này, chỉ tiếc – thân phận mẹ ruột quá thấp, lúc trước Hoàng đế phong chức đưa nàng ta lên quá cao, nếu không để nàng ta nhận rõ thân phận mình, sợ rằng tương lai sẽ có tâm tư thấy người sang bắt quàng làm họ.
Thác Bạt Ngọc, tuyệt đối không phải là người Lí Vị Ương có thể với tới! Trong lòng Thái hậu nghĩ như vậy, Phật châu trong tay vẫn không ngừng quay vòng.
Lại hai canh giờ trôi qua, giữa chừng bỏ lỡ bữa trưa cùng bữa tối, Thái hậu đã dùng xong điểm tâm, bụng Lí Vị Ương kêu lên vì đói, nhưng nữ quan bên cạnh nhìn nàng, ngay cả tay cũng không run một lần, chậc lưỡi thấy thật kỳ lạ.
Những người này nào biết được, Lí Vị Ương từng ngây người trong lãnh cung nhiều năm, sự nhẫn nại, khả năng chịu đói đã sớm bình thường như ăn cơm, căn bản không hề để ý đến sự trừng phạt nho nhỏ này. Mà ngược lại, thời gian càng dài, tốc độ chép của nàng càng nhanh, các chữ càng ngay ngắn có lực, dần dần, đến Thái hậu cũng buông Phật châu trong tay, nhìn nàng như đăm chiêu.
Chu nữ quan bên cạnh nhắc nhở: “Thái hậu nương nương, ngài nên đi nghỉ.”
Thái hậu đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài, lúc ra đến cửa, quay đầu nhìn lại, phát hiện Lí Vị Ương ngay cả đầu cũng không ngẩng lên một lần, nghiêm túc sao chép Kinh Phật, phảng phất như không chú ý đến bà đang rời đi. Trong lòng Thái hậu, rốt cuộc có chút bội phục với sự chịu đựng kiên cường của tiểu cô nương. Đáng tiếc, nàng không có một mẫu thân xuất thân cao quý, thân phận như vậy, bất luận thế nào cũng không đủ tư cách làm Chính phi Ngọc nhi. Có lẽ, nên ban hôn phối cho Hoàng tử xuất thân không cao hoặc gia đình huân quý, như vậy sẽ không tính làm nàng ấy khổ sở. Trong lòng Thái hậu nghĩ như vậy, sau đó đi ra ngoài.
Cuối cùng, Lí Vị Ương dừng bút, lúc này, bên ngoài trời đã sắp sáng.
Lí Vị Ương nâng mắt: “Kinh Phật đã chép xong, không biết Thái hậu còn phân phó gì không?”
Chu nữ quan lập tức ra ngoài bẩm báo, một lát sau, quay lại trả lời: “Thái hậu có chỉ, Huyện chủ đặt Kinh phật đã sao chép ở trước tượng Phật là có thể ra về.”
Lí Vị Ương nghe vậy, trên mặt không chút oán hận, hai tay cầm Kinh Phật nghiêm túc đi đến trước Phật Tổ, khấu đầu, sau đó đứng dậy rời đi.
Tiểu cung nữ bên cạnh nói: “An Bình Huyện chủ này, đúng là nhẫn nại, lần trước Lục Công chúa bị Thái hậu nương nương phạt chép Kinh thư, khóc loạn hai canh giờ liền! Nàng ấy ngược lại, từ đầu đến cuối đến lông mày cũng không nhíu một lần!”
Chu nữ quan thở dài nói: “Đây là trình độ cùng phong độ, Thái hậu nương nương thể hiện rõ ràng là đang trừng phạt, nhưng thực ra là đang nhắc nhở nàng ấy, cây cao vượt rừng sẽ bị gió quật, Đức phi nương nương có thể đứng vững trong cung không bị lật đổ, không phải là may mắn nhất thời, nếu nàng ấy nghe lời, Thái hậu nương nương tự nhiên sẽ hứa cho tiền đồ tốt đẹp, nhưng nếu không tự biết lượng sức mình thấy người sang bắt quàng, vậy hậu quả — ” Mới nói một nửa nhưng không nói tiếp nữa, chỉ nhìn bóng lưng Lí Vị Ương ở xa xa, quay đầu nói, “Dù sao ta thấy nàng ấy không giống là cá trong ao, tương lai nói không chừng sẽ có phúc lớn cũng chẳng biết được.”
Tiểu cung nữ nhìn bóng lưng khuất dần của Lí Vị Ương, bất giác mở to hai mắt.
Phúc lớn? Phúc lớn cái gì! Đắc tội Đức phi nương nương, vậy chỉ còn đường chết! Tương lai sao có thể có phúc lớn, thế chẳng phải quá kỳ lạ sao?
Lí Vị Ương được cung nữ dẫn đường, chậm rãi đi ra ngoài, đến cửa cung gặp một thái giám, giọng hắn the thé nói: “Người tới là ai?!”
Cung nữ vội vàng nói: “Lưu công công, vị này là An Bình Huyện chủ.”
Lưu công công tuổi trên dưới ba mươi, mặt trắng như bóc, đôi mắt khôn khéo, ánh mắt hắn xoay quanh khuôn mặt Lí Vị Ương, bỗng nhiên cười nói: “Hoá ra là An Bình Huyện chủ – Huyện chủ đúng là có vận khí tốt, Hiền phi nương nương đang phân phó các cung nữ lấy sương sớm ở Ngự hoa viên, Huyện chủ đã đi ngang qua chỗ này, tất nhiên phải đến bái kiến một câu.”
Hiền phi nương nương? Người được gọi như thế trong cung chỉ có một mình Võ Hiền phi. Người Lí Vị Ương cứng ngắc trong chốc lát, vị Võ Hiền phi này, chính là dưỡng mẫu của Thác Bạt Chân! Vì sao bà ta muốn gặp mình?! Chỉ là vô tình gặp nhau? Không, tuyệt đối không phải trùng hợp!
—— Lời tác giả ——
Có người hỏi ta, vì sao Đức phi muốn giết Vị Ương, ta phải nói, là một người mẹ, tâm tình của bà ấy thật ra rất dễ lí giải, ha ha, Vị Ương là đứa nhỏ bần cùng nghèo nàn hai bàn tay trắng mà