Quách Huệ phi lắp bắp kinh hãi, cẩn thận nhìn lại Lí Vị Ương, cơ hồ không thể tin được vào tai mình, nàng vô luận thế nào cũng không có thể tin Lí Vị Ương lại nói như vậy. Đứa nhỏ này lại khuyên nàng đi gặp Tương Dương Hầu, ý là cái gì? Nếu người ta phát hiện ra, tương đương với việc đem toàn bộ Quách gia đặt lên chảo lửa. Nếu là người khác, đều sẽ không làm như vậy đi. Nàng xoay mặt, nhàn nhạt nói: "Gia nhi, ngươi còn trẻ, ngươi còn chưa hiểu rõ việc này sẽ ảnh hưởng thế nào."
Lí Vị Ương cười nhẹ nói: "Vừa rồi Thanh Bình hầu phu nhân đã nói ra hết, vật nàng ta có trong tay, cũng không phải dễ dàng Thanh Bình hầu phu nhân có được, chắc là Tương Dương Hầu đã trân quý nhiều năm, nếu hắn có ý định, sớm đã lấy ra uy hiếp nương nương, còn chờ tới bây giờ sao? Cho nên, làm ra việc này, nhất định không phải Tương Dương Hầu."
Quách Huệ phi nghe vậy, trong lòng căng thẳng, không khỏi nói: "Không sai, tất nhiên không phải hắn gây nên, theo ta thấy, chỉ sợ là có quan hệ với Du Khánh Phong."
Lí Vị Ương gật gật đầu nói: "Nương nương nói không sai, Du Khánh Phong dù sao cũng là nghĩa tử Tương Dương Hầu, cùng hắn thập phần thân cận, những chuyện xưa chắc cũng đã nghe qua. Bất quá việc này được giấu kín, Tương Dương Hầu chắc sẽ không đối hắn nói được mười phân rõ ràng, hắn tin những đồn đại vỉa hè, hoặc có người cố ý châm ngòi, tự nhiên sẽ đối nương nương tràn ngập hận ý. Ngày đó trên yến hội có thể nhìn ra, hắn vì nghĩa phụ mà làm. Cái gọi là chứng cứ trong tay Thanh Bình hầu phu nhân cũng do hắn cung cấp, hắn dù sao cũng là nghĩa tử Tương Dương Hầu, muốn lấy mấy thứ này cũng không có gì khó. Muốn hóa giải việc này, nhất định phải từ bản thân người thắt nút."
Quách Huệ phi nhìn Lí Vị Ương liếc mắt một cái, nói: "Ngay cả như thế, cũng không cần khuyên ta đi gặp Tương Dương Hầu."
Lí Vị Ương cười cười nói: "Nương nương hiểu lầm rồi, việc hắn oán hận nương nương chỉ là do Tương Dương Hầu hiện thời bệnh nặng mà nương nương không chịu đi thăm, nếu nương nương đổi lại chủ ý, việc này sẽ không khó giải quyết, đến lúc đó, mặc kệ là Thanh Bình hầu phu nhân, hay là Lâm An công chúa, đều không có cách nào dùng chuyện này uy hiếp. Chuyện này nhất định sẽ an bài thập phần thỏa đáng, nương nương yên tâm, ta sẽ không để bất luận kẻ nào biết đến, kể phụ thân mẫu thân cũng thỉnh nương nương giữ bí mật."
Lí Vị Ương nói những lời này kỳ thực có hàm nghĩa, đã nàng có thể đối mọi người Quách gia giữ bí mật, như vậy Quách Huệ phi nhất định cũng không được nói với Tĩnh Vương. Tĩnh Vương dù sao cũng là con của Hoàng đế, hắn sẽ không vui với nhìn thấy mẫu thân đi gặp tình nhân cũ, đây không quan trọng ở chỗ rộng lượng hay không, mà ở chỗ nhân tâm, nếu hắn dốc hết sức ngăn cản, như vậy chuyện này chỉ sợ không được tốt.
Quách Huệ phi nghe đến đó, thở dài một tiếng nói: "Hảo, hết thảy đều để ngươi an bày đi, Thanh Bình hầu phu nhân này, nên xử trí như thế nào."
Lí Vị Ương hờ hững nói: "Nàng hôm nay bất quá chỉ vì có nhược điểm nhất thời rơi vào tay ta, chờ nàng tỉnh lại, ý thức được sẽ thấy chứng cứ trong tay ta không xác thực, nhất định sẽ lật lọng, cứ như vậy, giữ lại người này, thật sự không ổn làm, nhưng nếu chúng ta xử trí, chung quy cũng không sạch sẽ."
Quách Huệ phi nghe vậy, không khỏi hếch mày nói: "Ngươi nói lời này ý là..."
Lí Vị Ương nhẹ nhàng cười, kia tươi cười thập phần ấm áp, làm cho người ta vui vẻ thoải mái, nhưng giọng nói của nàng lại lãnh đạm: "Đem nàng trói buộc lại, trực tiếp đưa đến phủ Lâm An công chúa phủ thôi."
Quách Huệ phi nghe vậy tim đập nhanh hơn: "Đưa cho Lâm An công chúa, nàng rõ ràng cùng Lâm An công chúa cấu kết, ngươi đưa nàng đến đó, chẳng phải là đúng tâm ý của nàng?"
Lí Vị Ương mỉm cười nói: "Nương nương, Lâm An công chúa lòng dạ hẹp hòi, lần này nàng để Thanh Bình hầu phu nhân đến uy hiếp ngươi không những không thành mà còn bị tiết lộ bí mật, ngươi nghĩ, nàng sẽ tha thứ cho đối phương sao, chỉ sợ, Thanh Bình hầu phu nhân sẽ bị lột da, ngươi chờ đó coi đi."
Quách Huệ phi nghe vậy, lại có chút không tin. Lí Vị Ương nhướng mày, phân phó Lương nữ quan: "Lương nữ quan, ngươi chuẩn bị giấy và bút mực, ta muốn viết một phong thư."
Lương nữ quan nhìn Quách Huệ phi liếc mắt một cái, nương nương gật đầu, liền nhẹ nhàng bước đi, không bao lâu, liền mang tới giấy và bút mực. Lí Vị Ương giãn ra giấy Tuyên Thành, chấm mực, trầm tư một lát rồi viết, sau đó cẩn thận gấp đứng lên, để vào phong thư, ôn nhu nói: "Nương nương, chỉ cần cho người mang theo phong thư này, dắt Thanh Bình hầu phu nhân cùng đi, như vậy Lâm An công chúa nhất định sẽ làm theo lời ta nói."
Quách Huệ phi không biết Lí Vị Ương viết gì, nhưng nàng tín nhiệm đối phương, liền gật gật đầu, nói: "Hảo, hết thảy làm theo lời ngươi."
Lí Vị Ương xoay người rời đi, ngay tại lúc bước ra ngưỡng cửa, nàng đột nhiên quay đầu nói: "Nương nương, tối nay giờ tý là thời cơ gặp mặt tốt nhất, thỉnh nương nương không cần do dự, nhanh nhanh chuẩn bị một chút đi."
Quách Huệ chỉ về nhà được hai ngày, cho nên lần này gặp mặt thập phần vội vàng, Lí Vị Ương vì sợ vạn nhất, nhờ Húc Vương Nguyên Liệt giao cho nàng một đám hộ vệ, âm thầm an bày hết thảy. Cũng may, Du Khánh Phong cũng không phải đồ ngốc, nghe được tin tức Lí Vị Ương truyền qua, nhất thời cải biến chủ ý, đáp ứng an bày xong hết thảy, để lần gặp mặt này không cần lo lắng. Lí Vị Ương sớm dự liệu đến điểm này, trên thực tế, Du Khánh Phong quá oán hận cũng chỉ vì Quách Huệ phi cho đến bây giờ vẫn không chịu gặp nghĩa phụ hắn. Hắn sợ nghĩa phụ ôm nỗi hận mà chết, hắn không muốn hối hắn nên tự nhiên sẽ giúp hoàn thành lần gặp mặt này.
Đêm khuya, một chiếc xe ngựa đứng ở cửa sau Tương Dương Hầu Phủ, sau đó, nữ tử mặc áo choàng, dùng mũ trùm đầu che khuất gương mặt xuống xe ngựa. Du Khánh Phong đã ở phía sau cửa chờ đợi, hắn nhìn thấy, thấp giọng nói: "Trong phủ ta đã an bày xong, tuyệt sẽ không có ngoại nhân, thỉnh nương nương vào phủ." Nói xong, hắn đưa tay ra, liền có người dẫn Quách Huệ phi đi vào. Mắt thấy nàng đi vào, Du Khánh Phong quay đầu nhìn Lí Vị Ương nói: "Không thể tưởng tượng được Quách tiểu thư nhưng lại dốc hết sức làm việc này."
Lí Vị Ương cười nhẹ nói: "Nương nương sở dĩ không chịu gặp mặt Tương Dương Hầu, đó là sợ liên lụy người nhà, tai họa đến cửu tộc, chứ chẳng phải hoàn toàn lãnh khốc vô tình. Mong Du công tử không hiểu lầm."
Du Khánh Phong hơi hơi ngưng mắt, nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, tựa hồ có vài phần không tin. Lí Vị Ương mỉm cười, hiển nhiên cũng không thèm để ý, ở nàng xem ra, Du Khánh Phong tin hay không tin, cũng không quan trọng, mấu chốt là, việc này có thể viên mãn kết thúc.
Ở trong phòng khách, Du Khánh Phong sai người phụng trà, rồi lẳng lặng ngồi một bên, ánh mắt lãnh đạm nhìn Lí Vị Ương, Lí Vị Ương cũng không để ý tới hắn, chỉ cúi đầu suy nghĩ. Du Khánh Phong đột nhiên mở miệng: "Quách tiểu thư, có hứng thú ra phía sau đi dạo một chút chứ?"
Lí Vị Ương nhìn hắn một cái, cũng là tựa tiếu phi tiếu, từ chối cho ý kiến. Du Khánh Phong lại im lặng ngồi cùng nàng, rồi hắn đột nhiên đứng lên, cất bước đi ra ngoài. Lí Vị Ương nói: "Du công tử, hiện tại đi quấy rầy Tương Dương Hầu cùng Huệ Phi nương nương, sợ là không ổn."
Du Khánh Phong dừng lại bước chân, quay đầu nói: "Ta là muốn đi coi trộm một chút, nương nương nếu nói gì đó kích thích nghĩa phụ ta, sợ hắn sẽ không chịu nổi." Lúc hắn nói chuyện, ánh mắt tựa hồ còn có một tia hàn mang. Lí Vị Ương mỉm cười, ý nghĩ của Du Khánh Phong cũng không khó lý giải, hắn không tin Thanh Bình hầu phu nhân, cũng không tin Quách Huệ phi. Sở dĩ hắn đưa ra vật chứng, thứ nhất là vì thử Quách Huệ phi, thứ hai là muốn trả thù nàng một chút. Hắn sớm đoán trước được Thanh Bình hầu phu nhân sẽ làm ra việc bất lợi cho Quách gia, nhưng hắn lại không quan tâm. Trên thực tế, sự tình bại lộ ra ngoài, đối với nghĩa phụ Tương Dương Hầu của hắn cũng chẳng tốt đẹp gì, chẳng qua, Tương Dương Hầu là người sắp chết, cho nên, Du Khánh Phong mới dám làm như thế.
Lí Vị Ương đứng lên nói: "Nương nương là loại người nào, ta sớm đã biết, nhưng Du công tử tựa hồ đối chúng ta tràn ngập hiểu lầm, nếu ngươi muốn nghe, ta không ngại liền cùng ngươi cùng đi." Nói xong, nàng cùng Du Khánh Phong hướng ra phía ngoài, Triệu Nguyệt vội đuổi theo, sợ Du Khánh Phong làm ra hành động gì bất lợi với Lí Vị Ương.
Du Khánh Phong lạnh lùng cười, bước nhanh ra đại sảnh. Bọn họ tới một tòa thư phòng lịch sự tao nhã, trên tường treo đầy tranh chữ danh nhân, còn có một chút cuồng thảo. Lí Vị Ương nhìn, ánh mắt bên trong lộ ra một tia kinh dị. Lại nghe Du Khánh Phong mỉm cười nói: "Nghĩa phụ xưa nay thích thư pháp, chẳng qua, hắn bị bệnh lâu như vậy, sớm đã buông lỏng, gian thư phòng này đã để lại cho ta." Nói xong, hắn nhẹ nhàng chuyển động một cái ngọc bát trên giá sách, liền nhìn thấy vách tường phía trên lộ ra một loạt lỗ nhỏ, vừa đúng có thể thấy phòng đối diện. Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng nói: "Du công tử sớm dự đoán được Huệ Phi nương nương hôm nay sẽ đến gặp Tương Dương Hầu, còn cố ý chuẩn bị phòng này để nhìn trộm."
Du Khánh Phong mỉm cười, không thèm để ý lời Lí Vị Ương. Vô luận thế nào, hắn cũng là lo lắng cho nghĩa phụ cùng kia nữ nhân ở chung, vạn nhất nàng lại nói gì đó làm nghĩa phụ không vui, hắn lập tức sẽ đuổi nàng ra. Hắn mặc kệ đối phương có phải là "Nương nương" hay không, tại Tương Dương Hầu Phủ thượng này chỉ có phụ tử hắn, hai người sống nương tựa lẫn nhau, hắn đã sớm coi Tương Dương Hầu là phụ thân thân sinh rồi, đối với thân nhân duy nhất này, mặc kệ kẻ khác có thân phận địa vị gì, hắn tuyệt sẽ không bỏ qua.
Lúc này, hắn đã nhìn qua lỗ nhỏ nhìn phòng đối diện. Lí Vị Ương nhìn hắn mỉm cười, trên thực tế nàng cũng có thể nhìn thấy những gì diễn ra ở phòng đổi diện. Tuy rằng lỗ cũng không lớn nhưng góc độ lại vừa vặn, có thể thấy băng ghế, trên đó là một người nam tử trung niên. Nhìn thấy dáng người mảnh dẻ đó, Lí Vị Ương không khỏi nghi hoặc, năm đó Tương Dương Hầu lại có danh xưng Đại Đô đệ nhất mỹ nam tử, chẳng những có vẻ đẹp như Phan An Tống Ngọc, lại còn văn võ song toàn, được phần đông khuê tú tuổi trẻ truy phủng và ưu ái. Vô luận là dung mạo, hay văn võ toàn tài, nếu không có đương kim bệ hạ, nếu không phải ngoài ý muốn, chỉ sợ, hiện thời hắn đã sớm cùng Quách Huệ phi trở thành một đôi bích nhân, chứ không đến mức lạc cho tới tình trạng này.
Nàng nhìn Du Khánh Phong liếc mắt một cái, lại nghe đối phương lạnh lùng nói: "Ngươi không cần lo lắng, chúng ta nói chuyện ở trong này, phòng đối diện không nghe thấy, nhưng bọn họ nói chuyện, chúng ta lại nghe rõ ràng." Lí Vị Ương gật gật đầu, lại nghe hắn tiếp tục nói: "Nghĩa phụ năm đó tướng mạo thập phần tuấn mỹ, nhưng những năm gần đây, cũng do lo lắng quá mức, bệnh tật quấn thân, đã gầy đến mức da bọc xương. Nói vậy chắc giờ ngươi thật vọng lắm, sẽ cảm thấy hắn không xứng với quý phi nương nương kia." Lí Vị Ương mỉm cười, cũng không trả lời.
Giờ phút này, đột nhiên nghe được thấy nam tử khinh nghệ ra tiếng, Lí Vị Ương nghe được Quách Huệ phi thở dài, thanh âm thanh lãnh mà bi thương, làm Lí Vị Ương cảm thấy tâm thần thở dài, nhịn không được chú ý lắng nghe.
Quách Huệ phi nhàn nhạt nói: "Mấy năm nay, ngươi có sao không?"
Nam tử ngẩng đầu lên, tựa hồ vừa mới nhìn thấy Quách Huệ phi, trên mặt giật mình, hắn đúng là Tương Dương Hầu Du Túc, thật lâu sau, hắn mới nói được ra lời: "Đa tạ nương nương quan tâm, ta không thể nói tốt, cũng không thể nói không tốt, chỉ có thể bình tĩnh sống qua ngày. Nghe nói nương nương ở trong cung được bệ hạ ân sủng, trong lòng ta cũng thay ngươi cảm thấy cao hứng."
Quách Huệ phi thanh âm tựa hồ rất thấp: "Thế nhân đều biết, ở trong hậu cung dung mạo ta cũng không được xem là đẹp nhất, tì khí cũng không tốt, bệ hạ ân sủng ta, bất quá là coi trọng Quách gia ta mà thôi, ngươi cần phải giễu cợt ta?"
Du Túc nhàn nhạt nói: "Đây đâu có trào phúng." Nghe hắn khẩu khí điềm đạm như thế, Quách Huệ phi một lúc không biết nên nói gì, toàn bộ căn phòng lâm vào một mảnh trầm tĩnh.
Lí Vị Ương nhìn sang Du Khánh Phong, đã thấy ánh mắt hắn chuyên chú nhìn đối diện, cẩn thận, phòng bị, nghi kỵ. Lí Vị Ương bật cười nói: "Du công tử không cần khẩn trương như thế, bọn họ bất quá là cố nhân gặp mặt, muốn ôn chuyện mà thôi."
Du Khánh Phong cười lạnh nói: "Nếu nàng thật có lòng, nghĩa phụ bị bệnh đã lâu như vậy sao chưa bao giờ thấy nàng nói đến một câu, ta phái người đi vào cung cầu kiến nàng, nàng cũng không lưu tình mà cự tuyệt, nếu nàng nhớ đến tình xưa, sao lại như thế?"
Lí Vị Ương mỉm cười nói: "Huệ Phi nương nương thân ở trong cung, tình cảnh gian nan, bên người lại có nhiều tai mắt, có một số việc, nàng ngay cả muốn làm, cũng là hữu tâm vô lực. Nếu nàng thật sự đối việc này thờ ơ, vì sao sớm không thăm viếng, trễ không thăm viếng, cố tình lại đang lúc này, có thể thấy được trong lòng nàng, kỳ thực vẫn nghĩ muốn gặp Tương Dương Hầu."
Du Khánh Phong ngẩn ra, nghĩ nghĩ, không thể không thừa nhận Lí Vị Ương nói có ý. Này hai mươi năm qua, Quách Huệ phi tổng cộng chỉ ra cung ba lần, mỗi một lần đều cũng có lý do đặc thù, nếu không phải vì Tương Dương Hầu, hắn thật nghĩ không ra đối phương vì sao lại lựa chọn lúc này để ra cung. Nhưng trong lòng hắn dù sao cũng chất chứa oán hận đã lâu, đã sâu, khó có thể dễ dàng hóa giải. Trầm mặc một lát, lại nghe thấy Quách Huệ phi nói: "Thân thể của ngươi không tốt lắm, hãy bảo trọng."
Du Túc thở dài nói: "Thân thể của ta luôn luôn liền thế này, vẫn có thể sống thêm vài năm, ngươi đừng nghe đứa nhỏ Khánh Phong nói bậy, nói rằng mạng ta chẳng còn bao lâu, không nghiêm trọng như vậy đâu." Hắn ói xong, đột nhiên mãnh liệt ho khan, Quách Huệ phi tim đập nhanh hơn, cơ hồ muốn tiến lên nâng hắn, nhưng cuối cùng lại đứng ở tại chỗ không hề động đậy.
Lí Vị Ương nhìn thấy, không khỏi thở dài. Nếu nói Quách Huệ phi đối người này vô tình, vô luận thế nào nàng cũng không thể tin. Theo tính cách Quách Huệ phi, nếu nàng không thích Tương Dương Hầu sẽ không thắc thỏm vì hắn, làm sao có thể mạo hiểm như vậy tới gặp hắn. Mỗi một cá nhân Quách gia đều trọng tình trọng nghĩa, nhất là đối với người trong lòng, vô luận thế nào cũng không thể quên. Nhưng giữa trách nhiệm đối với gia tộc và tình cảm cá nhân, họ luôn lựa chọn gia tộc, tựa như nhị ca.
Lại nghe Du Túc chậm rãi nói: "Nàng tình cảnh gian nan, vô luận như thế nào cũng không nên tới." Hắn thở dài một tiếng, khẩu khí càng trầm xuống: "Ta biết, nàng kỳ thực không coi trọng quyền thế danh lợi, cũng. Chẳng qua, ở trong thâm cung, muốn thoát thân tuyệt đối không có khả năng. Tuy rằng Quách gia có thực lực nhất định, nhưng người ôm hận vẫn là nàng, nhất định còn có rất nhiều. Nghe nói Tĩnh Vương Nguyên Anh văn võ song toàn, thập phần trí tuệ, cứ như vậy, hắn sẽ bị ghen ghét càng nhiều, nàng mấy năm nay qua sống cũng không dễ dàng, ta không giúp được nàng nhiều lắm." Thái độ hắn không giống như là đối đãi với tình nhân cũ, mà như đối đãi với một bằng hữu bình thường.
Quách Huệ phi lại mỉm cười: "Ngươi không cần thay ta lo lắng. Lúc tiến cung ngươi an bày những người đó, hiện tại họ vẫn còn trung thành và tận tâm ở bên người ta. Hơn nữa, ta đối vinh hoa phú quý cũng không có dã tâm, không cần thiết hao tâm lo lắng, chỉ cần an tâm an phận thủ thường là có thể an hưởng phú quý, như vậy ta đã thập phần thỏa mãn."
Du Túc lại nở nụ cười, hiển nhiên không tin lời Quách Huệ phi, những năm gần đây, hắn lại không biết Quách Huệ phi sống thế nào ư. Bùi Hoàng Hậu thế lớn, quyền lực khuynh áp trong cung, Quách Huệ phi dù sao cũng phải đau khổ giãy dụa, sớm đã sức cùng lực kiệt, nếu không như thế, nàng cũng sẽ không thể không tới gặp hắn.
Quách Huệ phi nhìn hắn tấn gian thanh sương, ngữ khí không tự chủ được nghẹn ngào: "Hiện thời ta không có gì vướng bận, chỉ cảm thấy thực xin lỗi là ngươi, cho nên lần này ta ra cung, muốn đến gặp ngươi một lần. Ngươi còn hận ta sao?"
Du Khánh Phong cùng Lí Vị Ương nghe đến đó nói không nên lời, hai người liếc nhau. Giờ phút này, Du Khánh Phong không bao giờ có thể nói Quách Huệ phi đối nghĩa phụ là không hề cảm tình, bởi vì bản thân hắn cũng có mắt, có thể nhìn ra biểu cảm Huệ phi, bộ dáng đau khổ đến tận tâm can, là hắn vô luận như thế nào cũng có thể nhìn ra, không thể phủ nhận. Nhưng thế thì sao đâu? Nếu không vì Quách Huệ phi, nghĩa phụ sao phải lưu lạc đến tận đây?
Du Túc thanh âm bình thản, hắn đáp: "Ta cho tới bây giờ cũng chưa từng hận nàng, lúc chúng ta chia tay cũng đã nói rõ ràng, kiếp này căn bản không có khả năng ở cùng nhau, đây là nàng lựa chọn, chỉ cần nàng không hối hận, ta sao có thể chỉ trích nàng. Những năm gần đây, ta thủy chung chờ để có cơ hội gặp lại nàng, nàng đừng cười ta, có đôi khi ta nằm mơ, thấy hình ảnh nàng, nghĩ đến nàng năm đó nói với ta, nàng vô luận như thế nào cũng không thể vứt bỏ gia tộc, vứt bỏ cha mẹ huynh trưởng để ở cùng ta. Khi đó, ta có lẽ đã oán hận nàng, nhưng hiện tại, ta đã hiểu rõ tâm tình của nàng. Kỳ thực, mặc kệ dù đã qua bao nhiêu năm, ta hỏi nàng một câu, nàng có hối hận không, nàng trả lời ta ba chữ không hối hận. Nàng là người Quách gia, ta đã sớm biết, nàng sẽ lựa chọn như vậy. Trong lòng ra vốn không nên ôm hy vọng xa vời như vậy."
Quách Huệ phi nghe Du Túc nói như vậy, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ hoài niệm mê mang, thật lâu sau mới thở dài nói: "Ngươi nói không sai, không có gì phải oán hận, hết thảy đều do số mệnh mà thôi, là số của ta, cũng là mệnh của ngươi. Ngươi đã không oán hận ta, vậy thì phải hảo hảo chữa bệnh. Ngươi tuổi cũng không lớn, tương lai còn có thể tìm được một ý chung nhân, ở bên cạnh ngươi, để nàng chiếu cố ngươi, ta ở trong cung cũng cảm thấy an lòng."
Du Túc lại nở nụ cười, tiếng cười hắn không bi thương, nhưng lúc này lại yên tĩnh làm cho Lí Vị Ương cảm thấy trong lòng chấn động. Du Túc thanh âm thật nhẹ: "Nhiều năm đã qua, ta đã từng đáp ứng ngươi, mở lòng để sống, nhưng không cưới một nữ nhân nào. Ngươi không cần hiểu lầm, ta nói những lời này, chẳng phải trách ngươi, chính là ăn ngay nói thật, nếu ta cưới người khác, lại không thể dùng đối đãi ngươi chi tâm đãi nàng, chẳng phải là hại người khác, đây mới là ta cả đời không cưới nguyên nhân, đều không phải là vì ngươi, chỉ là vì ta bản thân, ngươi khả minh bạch chưa."
Trong nháy mắt này, Lí Vị Ương chỉ cảm thấy trong lòng chấn động, nàng thật không ngờ, trên đời còn có người si tình như Tương Dương Hầu, bị đối phương phản bội, vẫn luôn nhớ nhung, thậm chí cả đời không kết hôn. Dù đối phương lại xuất hiện trước mặt hắn, hắn cũng không có chút oán hận, lại dùng ngữ khí nhẹ như vậy. Quách Huệ phi thật lâu sau không nói gì, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng ho khan của Du Túc, phảng phất tê tâm liệt phế. Quách Huệ phi bất chấp tất cả, tiến lên đỡ hắn: "Ta nghe Du công tử nói, ngươi bệnh thật sự trọng."
Du Túc cười nhẹ nói: "Sinh tử có mệnh, phú quý ở trời, bệnh ta ta rất rõ, không có trở ngại, ngươi đi đi, không cần ở trong này lâu, gặp ngươi một lần, ta đã thật mãn nguyện."
Quách Huệ phi lại giữ cổ tay hắn nói: "Ngươi nói dối, ngươi muốn ta rời đi để rồi bản thân lại im lặng đi tìm chết, có phải hay không!"
Du Túc nửa ngày không nói gì, rồi lại một trận ho khan kịch liệt.
Hắn gục đầu xuống nói: "Ta không lừa nàng, thật sự không có việc gì."
Quách Huệ phi lại đột nhiên nở nụ cười, chậm rãi nói: "Tính cách ngươi thế nào, ta còn không biết sao. Dù bao nhiêu năm, dù đã xảy ra chuyện gì, đều ở chỗ này chờ ta. Nhưng vừa rồi, ngươi đã bảo ta an tâm hồi cung, ý là không cần phải nhớ tới ngươi, nếu ngươi thân thể khoẻ mạnh, hoặc có hi vọng phục hồi, ngươi là tuyệt sẽ không như vậy, không phải sao."
Lí Vị Ương nghe vậy, nhìn Du Khánh Phong liếc mắt một cái, đã thấy ánh mắt hắn toát ra vẻ bi thống, Lí Vị Ương không khỏi nhẹ giọng hỏi: "Phụ thân ngươi hắn..."
Du Khánh Phong hạ ánh mắt, khuôn mặt tuấn mỹ dưới ánh nến phát ra tia bi thương: "Thái y đã nói, phụ thân sống lâu cũng chỉ được một hai năm, nên ta mới nóng lòng muốn Quách Huệ phi tới gặp phụ thân. Vô luận thế nào, ta muốn người thành toàn tâm nguyện cuối cùng."
Quách Huệ phi không tự chủ được nước mắt chảy dài, Du Túc ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt ánh ánh nến càng lưu quang dật thải, hoàn toàn không ảm đạm giống người sắp chết, hắn chậm rãi nói: "Năm đó ta gặp nàng, nàng còn là một tiểu cô nương, hoạt bát sáng sủa, lại thẹn thùng, không thích cầm kỳ thư họa, mỗi ngày thích múa đao lộng thương, nàng còn dùng kiếm chỉa vào ta nói, một ngày nào đó, muốn đem cao thủ ta đánh bại. Chỉ tiếc, nhiều năm trôi qua, kiếm thuật ta cũng yếu rồi, đến đứng dậy cũng chẳng được nữa."
Quách Huệ phi nước mắt không ngừng, một câu cũng không nói lên lời, Du Túc đột nhiên đề cao âm lượng: "Khánh Phong, ngươi không cần tránh né, xuất hiện đi." Bên này vách tường Lí Vị Ương cùng Du Khánh Phong đều cả kinh, Du Túc không khỏi cười nói: "Tốt lắm, xuất hiện đi." Hắn nói một tiếng này, Du Khánh Phong bất đắc dĩ chuyển giật cơ quan, chỉ thấy vách tường chậm rãi mở ra, hai gian phòng đã là một. Hắn cất bước đi đến, quỳ gối trước băng ghế, thấp giọng nói: "Phụ thân, thỉnh người tha thứ cho con."
Du Túc nhẹ nhàng mà thở dài nói: "Ngươi, hài tử ngốc này, ta sớm đã nói với ngươi, không cần vì ta đi làm việc này, ngươi đem Huệ Phi nương nương bức đến nơi này, chắc là đã dùng thủ đoạn không đứng đắn. Còn không mau hướng nàng bồi tội!"
Du Khánh Phong cắn răng, ánh mắt như ngấn lệ, hắn cúi đầu, hướng Quách Huệ phi khấu đầu nói: "Du Khánh Phong vô lễ, thỉnh nương nương thứ tội."
Quách Huệ phi nhìn một màn này, thật lâu sau không nói gì, cuối cùng nàng thở dài một tiếng nói: "Cũng thế, ngươi đứng lên đi." Trên thực tế, nàng có thể thể hiểu được tâm tình đối phương, nếu là nàng, thân nhân bị người ta hại thành như vậy, nàng cũng sẽ không tiếc gì hướng kẻ đó báo thù. Huống chi, Du Khánh Phong nói cũng là sự thật, nàng cùng Tương Dương Hầu năm đó có một đoạn chuyện xưa, vô luận như thế nào cũng không tránh được.
Lí Vị Ương đi tới, hơi hơi mỉm cười, hướng Du Túc hành lễ nói: "Quách Gia gặp qua Tương Dương Hầu."
Tương Dương Hầu nâng đôi mắt nhìn nàng, không khỏi hơi hơi cười nói: "Đã sớm nghe nói Quách huynh tìm thấy nữ nhi thất lạc nhiều năm, hảo, quả nhiên là một cô nương tốt." Hắn nói xong câu đó, liền quay đầu đi, nhìn Du Khánh Phong nói: "Ta muốn ngươi thề, sau khi ta chết, tuyệt đối không thể làm ra chuyện gì bất lợi đối Huệ Phi nương nương, bằng không ta ở dưới cửu tuyền, cũng sẽ không thể An Ninh."
Du Khánh Phong ánh mắt bi thống, hắn giơ bàn tay lên, cất cao giọng nói: "Ta Du Khánh Phong tại đây thề, nếu là sau này đối Huệ Phi nương nương làm ra chuyện bất lợi, sẽ bị thiên đao vạn quả, vạn kiếm xuyên tim, không được chết tử tế."
Du Túc gật gật đầu, nói: "Ngươi đứa nhỏ này, oán hận quá nặng, ta sớm đã nói qua..." Hắn nói còn chưa nói hoàn, lại kịch liệt ho khan.
Du Khánh Phong sốt ruột tiến lên nói: "Phụ thân, đều là tại con, người không cần tức giận. Thái y đã dặn qua, người không thể tức giận." Nhưng mà giờ phút này, Du Túc hơi thở đã trở nên mỏng manh, hắn cũng không thể kéo dài, thản nhiên nói: "Đại nạn giáng xuống... Những lời cần nói đều có thể nói rõ ràng thì ta đã an tâm rồi. Khánh Phong, có một số việc, ta muốn nhờ ngươi."
Du Khánh Phong thấp giọng nói: "Dạ, phụ thân phân phó."
Du Túc nhìn Huệ phi liếc mắt một cái, nhàn nhạt nói: "Nương nương, ngươi phải trở về, phụ tử chúng ta còn có chuyện muốn nói." Hiển nhiên, là đã hạ lệnh đuổi khách.
Quách Huệ phi nhìn hắn một cái, trong mắt lệ quang đã dần dần biến mất: "Hảo, ta phải đi, ngươi dưỡng bệnh cho tốt, ngày khác ta lại đến thăm ngươi." Lúc nàng nói ngày khác lại đến thăm hắn, Lí Vị Ương cảm thấy trong lòng tràn qua một trận tiếc hận. Nàng biết, ngày khác này sẽ không bao giờ nữa đến. Một khi hồi cung, Quách Huệ phi sẽ không còn có ngày nhìn thấy Tương Dương Hầu, huống chi, bệnh hắn đã nguy kịch, cũng chẳng biết còn được mấy ngày. Quách Huệ phi cùng Lí Vị Ương ra khỏi phòng, vẫn đứng ở bậc thềm, không rời đi.
Trong phòng Du Túc hướng Du Khánh Phong thấp giọng nói: "Ta cả đời này gặp phải sóng gió, nhưng tất cả đều là gieo gió gặt bão, cũng hết cách. Con là nghĩa tử của ta, hi vọng sau khi ta chết, con có thể đem ta hài cốt đốt hóa thành tro, một nửa mang về cố hương, nhưng ta không mai táng được ở mộ phần tổ tiên Du thị, con hay đem ta chôn ở trên lăng mộ sơn lĩnh, nơi có thể trông thấy tiên phụ, để ta ở dưới cửu tuyền có thể bồi tội bất trung bất hiếu."
Lí Vị Ương đứng ở bên ngoài, nghe được người bên trong nói vậy, không khỏi thở dài một tiếng, nàng có thể hiểu Du Túc vì sao nói vậy, bởi hắn cả đời chưa lập gia đình, không có con nối dòng. Với quý tộc Đại Đô mà nói, tuyệt tử tuyệt tôn là tội nặng, nên hắn mới có thể nói bản thân bất trung bất hiếu.
Du Khánh Phong thanh âm không lớn, đè nén nức nở nói: "Con không dám không tòng mệnh, nhưng mà còn một nửa tro cốt thì sao?"
Du Túc mỉm cười nói: "Ta còn có một tâm nguyện chưa hoàn thành, con hãy thay ta làm một việc. Ta đã đáp ứng cả đời bên nàng nhưng đã không làm được. Con hãy thay ta đem một nửa tro cốt chôn ở phía trên triền núi, nơi có thể trông thấy cửa cung..." Hắn thanh âm dần dần thấp đến mức không thể nghe thấy, Quách Huệ phi xoay người đi xuống bậc thềm, không muốn nghe đối phương nói gì nữa.
Gió thổi bay bay áo choàng trên người Huệ phi, Lí Vị Ương nhìn nàng, thấy nàng lặng im phảng phất cảm thấy vẻ bi thương khó lòng đè nén. Giờ phút này, một mảnh tối đen, chỉ có ánh nến bên trong thư phòng, tản mát ra ánh sáng mờ mờ, nhàn nhạt chiếu ra hết thảy đình viện. Quách Huệ phi cứ đứng ở nơi đó, gió lạnh, không nói chuyện. Trong nháy mắt, Lí Vị Ương cơ hồ cho rằng Huệ phi đang khóc, nhưng chăm chú nhìn lên, trên mặt của nàng, lại không có nước mắt. Quách Huệ phi quay đầu, nhìn gian phòng kia, phảng phất muốn đem kia hết thảy khắc sâu trong lòng mình.
"Nương nương, trở về đi." Lí Vị Ương nhẹ giọng khuyên.
Hôm nay, thứ nhất có thể cởi bỏ khúc mắc trong lòng Huệ phi, thứ hai là đoạn nghiệt duyên này. Nếu là lần này không đến, trong lòng Quách Huệ phi đem vĩnh viễn lưu trữ một cái u ác tính. Sau này chỉ sợ là càng nghiêm trọng, tương lai bị người ta bắt được nhược điểm, sợ nàng sẽ áy náy mà thừa nhận.
"Gia nhi, ta từng không rõ, ông trời vì sao muốn chia rẽ một đôi tình lữ, vì sao biết rõ ta cùng với hắn tình đầu ý hợp, lại ép ta tiến cung, nhưng là hiện tại, ta đã hiểu được." Quách Huệ phi thanh âm, phảng phất giống như nói mê.
"Nương nương..." Lí Vị Ương không khỏi nhẹ giọng nói.
"Vừa rồi hắn nói không sai, đây là mạng của hắn, cũng là mệnh của ta, trừ bỏ mệnh, ta thật không biết nên nói cái gì." Nghe được Quách Huệ phi nói như vậy, Lí Vị Ương nhìn đối phương, lúc này cũng là không nói.
Nếu nói một người mệnh số thật sự có thể bức đến tình trạng này, vậy vì sao không thể đánh vỡ nó, chẳng lẽ thiên mệnh thật sự không thể thay đổi sao? Không, nếu thiên mệnh không thể sửa đổi, nàng Lí Vị Ương sớm là đã bồi hoàng thổ. Chẳng qua, nàng cùng Quách Huệ phi không giống nhau, nàng vô khiên vô quải, không kiêng kị, càng thêm không có ràng buộc, không có người có thể ngăn cản nàng báo thù. Nhưng Quách Huệ phi thì sao? Nàng có gia tộc, có trách nhiệm, không thể vùng thoát khỏi đó, nó khắc sâu trong lòng nàng, không thể xóa nhòa. Mặc dù lúc trước nàng lựa chọn cùng Tương Dương Hầu bỏ trốn, hiện thời chắc sẽ hối hận, bởi vì nếu thế, nàng sẽ liên lụy toàn bộ Quách gia. Nàng thật sự có thể sống hạnh phúc vui vẻ sao, nhất định sẽ không phải thế.
Quách Huệ phi đột nhiên xoay người lại, nhìn nàng, mỉm cười nói: "Đi thôi, mặc kệ thế nào, có một buổi tối này, ta rất khoái nhạc, thật sự, hết thảy đều đã buông xuống." Gió thổi bay áo choàng đen cùng tóc dài đen dài của nàng, lạnh run rung động, ở giờ khắc này, da thịt nàng tựa như bạch ngọc.
Xe ngựa lại một lần nữa chạy đến, chẳng qua mới vừa đi đến ngã tư đã bị người ngăn cản, một đám hộ vệ vọt lại, vây quanh xe ngựa. Có người quát lớn nói: "Người nào, còn không nhanh xuống xe!"
Xa phu kinh hoảng nói; "Các ngươi làm cái gì vậy?!"
Đối phương cười lạnh một tiếng nói: "Các ngươi va chạm loan giá công chúa, còn không mau cút xuống dưới, hướng công chúa xin lỗi!"
Bên này mã xa phu lập tức phát hiện chiếc xe ngựa đối diện đó là xa giá Lâm An công chúa phủ. Hắn liền phát hoảng, cấp tốc nhảy xuống xe ngựa, thấp giọng nói: "Công chúa điện hạ, gia chủ ta không cố ý va chạm xa giá của ngày, thỉnh ngài thứ tội."
Xe ngựa hoa lệ nhấc mành lên, lộ ra gương mặt xinh đẹp của Lâm An công chúa, nàng cười lạnh một tiếng nói: "Phải không, vậy để ta nhìn một cái, ngồi bên trong xe ngựa này là người phương nào, vì sao đêm hôm khuya khoắc, từ Tương Dương Hầu Phủ chạy ra đâu." Nàng vừa nói, vừa ra hiệu cho hộ vệ, kia hộ vệ phi thân đi lên, một cước đá văng ra xa phu, không chút do dự nhảy lên xe. Lâm An công chúa cười lạnh, Lí Vị Ương, lúc này còn không bắt được nhược điểm của ngươi sao?!
Trong xe ngựa là một ông già râu tóc bạc phơ, hắn bên người còn có một đồng tử, đồng tử kia nhìn thấy đối phương không nói hai lời liền xốc màn xe, không khỏi cả giận nói: "Các ngươi vô duyên vô cớ đến vén mành, này là ý gì!"
Lâm An công chúa sắc mặt hơi đổi, nàng không khỏi tức giận nói: "Các ngươi rốt cục là loại người nào, vì sao từ Tương Dương Hầu Phủ xuất ra!" Tại sao có thể như vậy? Trong lòng nàng không khỏi nghi hoặc, nguyên bản nàng luôn luôn phái người theo dõi Quách phủ, sớm chắc chắn Quách Huệ phi nhất định sẽ đi gặp Tương Dương Hầu, không ngờ, chờ nàng chặn xe ngựa, trong xe ngựa lại không phải Quách Huệ phi cũng không phải Quách Gia, mà là một người nàng không hề biết. Giờ phút này, nàng sao lại không phẫn nộ đây?
Ông già râu tóc bạc phơ xuống xe ngựa, run lẩy bẩy, cung kính hành lễ nói: "Công chúa điện hạ, hạ quan là thái y trong thái y viện, đêm khuya ra chẩn bệnh, lại không cẩn thận kinh động loan giá công chúa, thỉnh công chúa thứ lỗi."
Lâm An công chúa mi tâm ẩn ẩn nhảy dựng: "Ngươi là thái y?"
Lão thái y trong lòng buồn bực, không khỏi nói: "Đúng vậy công chúa, ta không là thái y, thì là ai?"
Lâm An công chúa hừ lạnh một tiếng, quăng mành xuỗng nói: "Hồi phủ!"
Lão thái y mạc danh kỳ diệu nhìn một đám người đột nhiên xông đến, rồi lại không chút lưu luyến rời đi, không khỏi quay đầu hướng đồng tử nói: "Ngươi xem, đây là có chuyện gì?"
Kia đồng tử càng là buồn bực, ôm hòm thuốc, một mặt không hiểu bộ dáng: "Sư phụ, Lâm An công chúa quá bá đạo, chúng ta bất quá chỉ đến Tương Dương Hầu Phủ xem chẩn bệnh, nàng lại làm như muốn ăn thịt người, giống như bắt nhược điểm chí mạng."
Lão thái y vuốt chòm râu thở dài nói: " Lâm An công chúa a, chúng ta chịu trách nhiệm không nổi, vẫn là nhanh trở về thôi." Nói xong, hắn xoay người lên xe ngựa, bảo xa phu rời đi.
Cách đó không xa, một nam tử mặc hoa phục từ trong bóng tối đi ra, hắn nhẹ giọng cười, nói: "Vị Ương, nàng xem, Lâm An công chúa luôn luôn theo dõi nàng kìa."
Lí Vị Ương lúc này cũng từ trong ngõ nhỏ đi ra, thở dài một tiếng nói: "Đúng vậy, chỉ không biết khi nàng hồi phủ nhìn thấy Thanh Bình hầu phu nhân sẽ cảm thấy thế nào."
Nguyên Liệt mỉm cười nói: "Nàng ta nhọc lòng xúi giục Thanh Bình hầu phu nhân đến đòi tánh mạng nàng, hiện thời thất bại trong gang tấc không nói, đêm nay còn tay không trở về, về đến phủ lại nhìn thấy kẻ đầu sỏ gây chuyện kia, còn phải nói nữa sao. Nàng làm như vậy cũng không sai, miễn cho ô uế tay mình."
Lí Vị Ương ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Thấy lão bằng hữu, Lâm An công chúa nên cao hứng mới là a."
Nguyên Liệt ngưng mắt nhìn Lí Vị Ương, không khỏi nở nụ cười, Lí Vị Ương nghĩ nghĩ, lại thở dài một tiếng nói: "Du Khánh Phong cũng không phải người tốt, nếu không như thế Lâm An công chúa làm sao có thể đột nhiên xuất hiện trước của phủ này, chắc do hắn mật báo, muốn cấp Quách Huệ phi một cái giáo huấn."
Nguyên Liệt hừ lạnh một tiếng nói: "Không chỉ là giáo huấn đơn giản như vậy, bị người ta phát hiện Huệ Phi nương nương đêm hôm khuya khoắc đi đến phủ thượng một thần tử, chỉ sợ, vị trí Huệ phi khó giữ được không nói, còn liên lụy đến toàn bộ Quách gia, tiểu tử họ Du này, lòng dạ thật là hẹp hòi, sao với cha hắn hoàn toàn là hai loại người a."
Lí Vị Ương mỉm cười nói: "Nếu phụ thân ta tâm tâm niệm niệm, vì một nữ tử, biến thành hình tiêu mảnh dẻ, mạng chẳng còn bao lâu, ta cũng sẽ nghĩ cách trả thù nàng. Thật ra Quách gia thấy thẹn đối với người, cho nên lúc trước Du Khánh Phong làm ra chuyện như vậy, ta cũng không trách hắn. Nhưng Quách Huệ phi có thể làm gì cũng đã làm, nếu hắn vừa rồi nếu thực sự ăn năn thì nên nói với ta, Lâm An công chúa đang chờ ở bên ngoài. Lại còn tự thề độc nữa, quả thực là bịt tai trộm chuông, vẽ vời thêm chuyện. Hiện tại xem, ngoài mặt là Lâm An công chúa lợi dụng hắn, trên thực tế, còn không biết là ai lợi dụng ai." Nàng nói xong, mỉm cười, đôi mắt ở trong bóng tối tản mát ra âm lãnh hơi thở.
Nàng không khỏi quay đầu, nhìn về phía đèn lồng Tương Dương Hầu Phủ, xem ra không riêng gì Lâm An công chúa, tiểu Hầu gia cũng không thể để lại...