Cả một đêm, Lí Vị Ương bị trí nhớ “kiếp trước” tra tấn, chỉ hận không thể lớn tiếng khóc ra, bởi vì căn phòng quá mức nhỏ hẹp, chỉ cần hơi phát ra thanh âm sẽ bị người khác nghe thấy cho nên không thể khóc to. Nàng sợ chỉ chớp mắt mình sẽ lại biến thành người tàn tật bị thế giới vứt bỏ trong lãnh cung, sợ hãi nghe thấy tên Lí phủ, nhưng nghĩ đến hai người mà nàng căm hận lúc này có cuộc sống cẩm y ngọc thực ở Kinh đô, nàng lại hận không thể cầm dao đến đó, chém trăm nghìn nhát lên người bọn họ…
Khóc một lát đến hết nước mắt, phát tiết hết cảm xúc rồi chậm rãi bình tĩnh lại, Lí Vị Ương ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ, ánh mắt trở nên u ám tối tăm. Lúc còn sống, nàng cho rằng chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, tận tâm tận lực làm mọi thứ tốt nhất, sẽ được khổ tẫn cam lai (thời kỳ cực khổ đã qua, cuộc sống an nhàn sẽ tới), cây khô gặp được mùa xuân. Nhưng mà ai ngờ được, tất cả hoá ra chỉ là hoa trong gương trăng trong nước (những thứ mờ ảo không có thực), nàng dùng sự lương thiện cùng chờ đợi để đổi lấy sự phản bội đáng sợ. Bị phụ thân vô tình, bị phu quân cay nghiệt, còn cả người mình một lòng coi là tỷ tỷ tốt…
Tuy mình kém Lí Trường Nhạc ở mỹ mạo, nhưng toàn tâm toàn ý với Thác Bạt Chân, vì hắn mà quên sống chết, nếu không nhờ mình, Thác Bạt Chân đã sớm chết rồi, làm sao đến lượt hắn bước lên ngôi vị Hoàng đế, còn mình lại trở thành rác bị vứt vào lãnh cung.
Ông trời đã ban cho nàng cơ hội trọng sinh, Lí Vị Ương hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định, vì sao nàng còn muốn tha cho bọn họ. Một ngày nào đó, khoản nợ này, nàng sẽ đòi lại từng thứ từng thứ một từ chỗ bọn họ!
Màn đêm dần mất đi, một ngày đã qua, một ngày mới chỉ chớp mắt sẽ đến.
Mã thị hơi do dự, không biết có nên đi gọi Lí Vị Ương dậy, gà sắp gáy rồi, nếu Lí Vị Ương còn nằm ngủ, chỉ sợ sẽ bị Lưu thị quở trách.
Nàng nghĩ ngợi, do dự bước vào phòng, lại phát hiện trong phòng không có một bóng người, lập tức phát hoảng.
Vị Ương đâu rồi? Nhìn căn phòng được thu dọn sạch sẽ, nàng kinh ngạc.
Trong phòng bếp, Lí Vị Ương đi qua đi lại, đã nấu xong sữa đậu nành, rót cháo nóng vào trong bát mỗi người, chuẩn bị ít dưa ngâm màu đen, cẩn thận gắp ra đĩa, sau đó đặt nồi cháo lên bàn. Nhìn thấy Mã thị vẻ mặt kinh ngạc đang đi vào, nàng nở nụ cười: “Liên Tử tỷ, cơm ta đã làm xong hết rồi.”
Khuê danh của Mã thị là Liên Tử, chỉ có điều Vị Ương chưa từng gọi tên nàng thân thiết như vậy, từ trước đến giờ luôn có bộ dáng rụt rè nhút nhát, như thể bất cứ lúc nào cũng phát khóc.
Lí Vị Ương sao không biết trong lòng đối phương đang nghĩ gì, cuộc sống trước lúc bảy tuổi đều được người khác chăm chút, đột nhiên bị vứt đến một hộ nông thôn tự sinh tự diệt, đương nhiên là không chịu nổi, nhất là nửa năm qua Lưu thị vì không thu được tiền mà càng khắc nghiệt độc ác, mình lại càng sợ hãi hơn lúc trước, như chim non sợ cành cong.
Nhưng mà hiện giờ – trải qua sự vô tình vô nghĩa của Thác Bạt Chân, trải qua sự mài mòn của hai chân bị bẻ gãy cùng mười hai năm ở lãnh cung, Lưu thị hả? Chỉ là một chướng ngại nho nhỏ, không, ngay cả chướng ngại cũng không bằng, chỉ là một hòn đá nhỏ trên đường mà thôi, có gì mà phải sợ hãi chứ? Nghĩ đến đây, Lí Vị Ương cười nói: “Chu thẩm bọn họ sắp dậy rồi, Liên Tử tỷ nhanh chuẩn bị đi.”
Nhà này tổng cộng có năm người, gia chủ Chu Thanh trước khi thu dưỡng mình là quản sự ngoại viện của Lí Đức gia, thường ngày không ở nhà, thê tử của hắn Lưu thị, sau đó là con trai trưởng Chu Giang cùng con dâu Mã thị, cuối cùng còn một con gái nhỏ Chu Lan Tú.
Mã thị càng hoang mang nhìn nàng, nàng lại mỉm cười, xoay người đi ra ngoài.
Trong viện tồi tàn của Chu gia, cửa lớn chậm rãi mở ra, một nữ hài ước chường mười hai mười ba tuổi bưng một bồn gỗ đi ra không nhanh không chậm. Trong bồn có đầy quần áo. Nữ hài mặc bộ váy áo màu xanh, bởi vì cứ bẩn lại giặt, giặt sạch lại làm bẩn mà dần biến thành màu đen, trên lưng còn có mảnh vá. Trên đầu búi hai búi tóc nhỏ, buộc lại bằng dây thừng.
Nàng ăn mặc rách nát như thế, nhưng bộ dạng thật thanh thoát, một khuôn mặt trái xoan thanh tú, làn da đặc biệt trắng, đôi mày ngài dài mảnh, rất tương xứng với đôi mắt phượng đen trắng rõ ràng, uyển chuyển linh động kia, hơn nữa còn có cái mũi khéo léo cùng miệng nho nhỏ, một đầu tóc đen nhánh soi rõ bóng người, làm một thân y phục rách nát cũng biến thành đáng yêu. So với đại đa số nữ hài tử trong thôn, thì tiểu cô nương này không thể nghi ngờ là đẹp hơn nhiều. Cho nên trên đường nàng đi ra, dẫn theo vô số ánh mắt người xung quanh.
Lí Vị Ương mặc quần áo vải thô, không hề trang điểm, sắc mặt vẫn bình tĩnh, dường như không nhìn thấy gì hết, nàng bưng bồn gỗ trong tay, đi từng bước ra bờ sông.
Xinh đẹp thế này thế nọ, có được coi là gì đâu? Lúc trước mình cũng cảm thấy dung mạo xuất chúng, nhưng sau khi đến Kinh đô, nhìn thấy Lí Trường Nhạc, mới biết cái gì là xinh đẹp tựa thiên tiên, so sánh với nàng ấy, dung mạo của mình thật là bình thường.
Lí Vị Ương đi đến bờ sông, ngồi xổm xuống dùng sức đập chày gỗ xuống quần áo. Chày gỗ đập vào quần áo phát ra tiếng “bịch bịch”, nước bẩn không ngừng bắn lên quần áo cùng mặt nàng, mà nàng vẫn nghiêm túc làm việc, không chút ghét bỏ.
Mấy nữ hài tử giặt quần áo phát hiện nàng, đẩy tay nhau, liếc nàng qua khoé mắt, cười mỉa bàn tán, líu ríu như một đám chim sẻ.
“Cô xem cô xem, thiên kim tiểu thư kia lại đến giặt quần áo kìa.”
“Thật đáng thương, cô xem quần áo nàng ấy mặc, còn chẳng bằng chúng ta.”
“Nàng ta thật là thiên kim Thừa tướng sao? Sao không thấy có đại quan nào đến gặp nàngta nhỉ?”
“Ai da, cô không biết sao? Nàng ta sinh vào tháng hai, người ta bảo nàng khắc cha! Người ta vội vàng đuổi nàng ta ra, chính là không muốn gặp lại nàng ta đó!”
“Ôi… Làm tiểu thư như thế, còn chẳng bằng cô nương thôn quê chúng ta. Nếu là ta á, còn không tức chết ấy!”
“Chính thế! Tiểu thư như vậy, có cho ta cũng chẳng thèm làm!”
Những lời này từng câu từng chữ truyền đến tai, Lí Vị Ương nhớ tới lúc còn rất nhỏ, cũng từng ảo tưởng rằng một ngày kia mình có thể trở lại Kinh đô, cuộc sống sẽ tốt đẹp như thế nào. Nhưng mỗi lần ảo tưởng chỉ làm nàng càng thêm khắc sâu sự bi thảm của bản thân mình, cộng thêm rất nhiều sự bi thương… Bờ môi Lí Vị ương gợi lên một nụ cười, lúc còn sống vì nghị luận của những người này, nàng rớt không biết bao nhiêu nước mắt, nhưng hiện giờ sao – nàng đứng lên, bưng quần áo đi đến vùng thượng du. (đầu nguồn)
Đây chính là vải bó chân vừa thối vừa dài của Lưu thị, Lí Vị Ương cầm mảnh vải dài đánh bình bịch bình bịch, làm nước bẩn chảy xuôi xuống bồn của đám nữ hài tử, những người đó còn đang líu ríu, căn bản không phát hiện ra.
Giặt quần áo xong, Lí Vị Ương bưng bồn đầy đứng lên.
Mọi người kỳ quái nhìn nàng, cảm thấy nàng hình như không giống trước kia, mặc kệ bọn họ nói cười cái gì, nàng đều mang vẻ mặt nhàn nhạt thản nhiên, tựa như, tựa như người lớn nhìn bọn trẻ con không hiểu chuyện náo loạn…
Lúc trở lại Chu gia, sắc trời vẫn còn sớm, Lưu thị vừa mới dùng cơm xong, đang ngồi trên hành lang xỉa răng, nhìn thấy nàng, mày nhăn nhíu lại, vừa định nói gì đó, lại không biết vì sao nhịn xuống, nhấc mông lên đi vào phòng.
Mã thị đi tới, lặng lẽ đưa cho Vị Ương một cái bánh bột ngô, nhỏ giọng nói: “Công công đã trở lại.”
Chu Thanh? Lí Vị Ương nhếch mày, nhìn Mã thị.
Mã thị sửng sốt, Vị Ương đứa nhỏ này, rõ ràng tuổi còn nhỏ, mà ánh mắt này…. Dường như có loại khí thế không phù hợp với độ tuổi, thành thục mà lạnh lùng.
Trách sao Lưu thị hôm nay không cao giọng chửi bới… Trong chớp mắt, trên mặt Lí Vị Ương là nụ cười sáng lạn như hoa nở mùa xuân, nàng cảm tạ Mã thị, cúi đầu ăn bánh bột ngô nát, nuốt xuống hai ba miếng bánh bột ngô, cổ họng khô khốc đến phát đau, mà nàng lại ăn thật ngon lành, rất thơm.
Bởi vì, xử lý Lưu thị, trước mắt chính là một cơ hội cực tốt.