Mọi người định thần nhìn, nàng một thân trang phục tân nương hoa lệ, màu sắc đỏ au, vẻ mặt nàng không có chút huyết sắc, trên cổ tuyết trắng lưu lại dấu vết màu xanh tím thật sâu, đủ để mọi người nhận thấy, nàng đã bị ngược đãi đáng sợ đến mức nào, nhìn nàng giống như một phong giấy trắng bay ra, phảng phất như từ quỷ môn quan vừa mới trốn về, nhào vào trong lòng Thái tử khóc không thành tiếng: "Thái tử ca ca, cứu mạng! Cứu mạng!"
Tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi, cẩn thận nhìn nàng, thấy nàng như hoa lê trong mưa, cũng không giấu dung mạo tuyệt sắc, không phải Thọ Xuân công chúa thì là ai đây?
Thái tử ảo não nói: "Thọ Xuân, hôm nay là ngày đại hỉ của muội, bộ dáng muội như vậy còn ra thể thống gì! Còn không mau lau nước mắt!" Thọ Xuân công chúa khiếp sợ liếc mắt nhìn Thái tử, theo bản năng lùi lại hai bước, lúc này nhũ mẫu của công chúa từ bên ngoài tiến vào, công chúa lập tức giống một con mèo nhỏ nép vào cánh tay nhũ mẫu run run, giật giật môi, thì thào hai chữ: "Cứu mạng." Đôi mắt mở to, u oán nhìn Thái tử, buồn bã rơi lệ.
Thái tử nhìn thấy mọi người ánh mắt sáng quắc, biết không có cách nào che giấu, liền hỏi: "Kết quả đã xảy ra chuyện gì, muội cẩn thận kể lại cho rõ ràng!"
Thọ Xuân chỉ về phía tân phòng, thê lương nói: "Hắn... Hắn đột nhiên như phát điên, nhảy lên muốn bóp chết ta!"
Bùi Phàm nhìn thấy tình hình này, trong lòng giật mình, vội vàng quỳ xuống nói: "Công chúa bị sợ hãi, ta phải giáo huấn nghịch tử này!" Nói xong hắn đã bước nhanh vọt vào trong phòng, lập tức một bình phong được đem chắn trước cửa tân phòng, ngăn chặn tầm mắt mọi người.
Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng, Bùi Phàm làm như vậy, mục đích là muốn che giấu tất cả sự việc xảy ra trong tân phòng, đáng tiếc, hiện tại tất cả mọi người đã nghe thấy Thọ Xuân công chúa nói như vậy, mất bò mới lo làm chuồng thì có ích lợi gì, không biết là đã quá muộn sao?
Thọ Xuân công chúa cả người buông lỏng, đầu tóc rối tung, nhũ mẫu đỡ bên cạnh, nước mắt làm nhạt đi phấn trên gò má, vẫn còn muốn khóc, có vẻ sợ hãi đến cực điểm, lúc này, một chút cũng không để ý đến dáng vẻ công chúa.
Bùi Bật lẳng lặng đứng ở một bên, cũng không nhìn bất kỳ kẻ nào, ánh mắt chỉ dừng trên người Lí Vị Ương, vẻ mặt tựa hồ còn có một tia trào phúng. Trong những người có mặt ở đây, hắn là người đầu tiên ý thức được kết quả đã xảy ra chuyện gì, cũng là người đầu tiên có phản ứng lại, chẳng qua, hắn biết giờ phút này đã rơi vào bẫy của đối phương, càng nhiều lời sai càng nhiều, chỉ có thể tạm thời án binh bất động.
Lí Vị Ương chú ý tới ánh mắt của hắn, lại chỉ nhẹ nhàng mỉm cười với, dáng vẻ không để ý lắm.
Mọi người nghe thấy Thọ Xuân công chúa khóc sướt mướt nói: "Thái tử ca ca, người nhất định phải làm chủ cho ta!"
Thái tử nhìn Thọ Xuân công chúa, trên hai gò má tuyết trắng còn in rõ ràng năm dấu ngón tay, rốt cuộc đè nén không được lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói: "Kết quả xảy ra chuyện gì? Cung nữ bên cạnh muội đâu?"
Thọ Xuân công chúa ngón tay run run, nàng run rẩy nói: "Đều đã chết, đã chết rồi! Các nàng vọt vào đòi cứu ta, bị kia người nổi điên giết chết!"
Lời vừa nói ra, trên mặt mọi người đều là kinh hãi, như lời nói vừa rồi, bọn họ còn tưởng rằng Bùi Huy vì uống say nên mới vô lễ với công chúa, hiện tại cung nữ bên người công chúa đều bị giết, chuyện này tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là uống say rồi vô lễ như vậy! Tĩnh Vương Nguyên Anh tiến lên một bước, nắm chắc cánh tay Thọ Xuân công chúa, nói: "Thọ Xuân, muội vừa rồi nói gì? Lặp lại một lần nữa cho ta."
Thọ Xuân công chúa khóc không thành tiếng, nói: "Ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra, vừa rồi tất cả đều đang tốt đẹp, hắn lại như là uống say, nổi điên trong tân phòng, đập hết đồ đạc, lại đột nhiên nhào tới, ta thấy hắn thần sắc không đúng vội vàng chạy trốn, hắn lại không quan tâm, liền xông tới hung hăng nắm chặt cổ ta, không tin, các người nhìn xem!" Nói xong Thọ Xuân công chúa để lộ ra vết thương trên cổ. Kỳ thực nàng không có làm như vậy thì g vết thương trên cổ nàng cũng vô cùng rõ ràng, không ai có thể bỏ qua. "Sau đó các cung nữ nghe thấy tiếng động, xông vào cứu ta, kết quả lại bị hắn dùng bình rượu bằng vàng, đập bọn họ đến chết..."
Thái tử trong lòng lửa giận ngút trời, oán trách Bùi Huy đến cực điểm, đêm tân hôn say rượu đùa giỡn còn có thể, nhưng làm công chúa bị thương chính là tội lớn không thể thay đổi được, lại còn tru giết cung nữ bên người công chúa, như vậy dã chứng thực tội danh, Hoàng đế làm sao có thể bỏ qua được đây! Quả thực là to gan lớn mật! Nghĩ đến Hoàng đế ngày thường sủng ái Thọ Xuân công chúa, Thái tử hiểu rõ hiện tại phải trấn an nàng, vội vàng nói: "Thọ Xuân, hiện thời ở đây có nhiều khách nhân như vậy, muội nên lấy đại cục làm trọng, đừng khóc náo nữa, miễn cho mất mặt hoàng gia..."
Lúc này còn nói đến cái gì mặt mũi, đến tính mạng suýt còn bị mất nữa mà! Chẳng lẽ còn muốn ép nàng nén giận mà gả cho người điên này hay sao! Thọ Xuân công chúa hoàn toàn kinh hãi, nàng liên tục lắc đầu: "Không! Ta không muốn gả cho kẻ điên này, ta muốn hồi cung, hiện tại ta sẽ hồi cung!" Nói xong nàng bỏ tay Thái tử ra, khóc không còn thần sắc.
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, nhưng là chuyện của hoàng gia, ai cũng không dám nhiều lời, càng nhiều người hướng ánh mắt xem xét về phía tân phòng. Tĩnh Vương cười lạnh một tiếng, nói: "Thái tử điện hạ, ý của huynh đây là gì? Chẳng lẽ công chúa chịu nhục nhã đến mức này, Thái tử còn muốn ép buộc muội ấy gả cho Bùi Huy sao?"
Thái tử đương nhiên biết cửa hôn sự này không thành, hiện tại việc cấp bách trước mắt là muốn giảm bớt tội danh cho Bùi Huy, không đến mức liên lụy đến toàn bộ Bùi gia, cho nên hắn nhìn Nguyên Anh, bình thản nói: "Tĩnh Vương hiểu lầm rồi, ta đương nhiên là có dụng ý. Mọi người đều biết, Thọ Xuân từ nhỏ đã được phụ hoàng nuông chiều, tính tình cũng nhỏ nhẹ, chịu không nổi một chút ủy khuất, lúc này đã gả đi, chẳng qua chỉ là va chạm nho nhỏ, chẳng lẽ mới chỉ như vậy đã muốn hồi cung sao? Muội ấy xem cuộc hôn nhân này là trò đùa hay sao?"
Cường điệu Thọ Xuân công chúa là người tùy hứng, cố tình nói vậy để giảm nhẹ tội danh cho Bùi Huy, bằng không với ý đồ mưu sát công chúa, người Bùi gia quả là gánh không nổi, Thái tử là đang nghĩ cách dùng việc say rượu che giấu việc làm thất đức của hắn.
Lúc này, Tề Quốc Công lại lãnh đạm nói: "Thái tử, lời ấy sai rồi! Nếu lời Thọ Xuân công chúa nói là thật, chỉ ngại Bùi công tử là có ý đồ mưu sát công chúa, trước mắt bao người, Thái tử điện hạ đang rất thiên vị Bùi gia!"
Thái tử phi bên cạnh không vội vã, ngữ khí vững vàng, nói: "Tề Quốc Công, ngài nói lời này là có ý gì? Người ta thường nói, ninh sách mười tòa miếu, không hủy một cọc hôn! Ngài không thể bởi vì có hiềm khích với Bùi gia, mà có ý định phá hỏng hôn nhân của người ta được, Thọ Xuân công chúa tuổi nhỏ không hiểu chuyện, ngài là trưởng bối, nên làm người hoà giải mới phải, thế nào có thể nói ra lời nói nghiêm trọng như vậy?"
Bùi Bật chỉ nhìn Lí Vị Ương, bên trong đám người, khuôn mặt nàng trắng bạch như tuyết, ánh mắt trầm tĩnh, chiếc cằm nhỏ nhắn mềm mại, cánh môi hoa đào, nhìn thế nào cũng thấy là thiên kim quý tộc bình thường, không ai nghĩ được chuyện xảy ra hôm nay lại cùng nàng có quan hệ. Bùi Bật chỉ muốn biết, nàng kết quả đã ra tay thế nào?
Đối mặt với chất vấn của Thái tử phi, Tề Quốc Công nhàn nhạt cười, nói: "Ta chỉ đang suy nghĩ cho công chúa điện hạ, huống chi, hôn nhân này là do bệ hạ ban thưởng, hiện thời xảy ra chuyện, đương nhiên phải bẩm tấu bệ hạ, để bệ hạ quyết định." Nói xong hắn vung tay lên, lớn tiếng nói: "Kinh Triệu Doãn đại nhân, mời ngài lập tức mời Bùi công tử ra đây, một hai hỏi cho rõ ràng đi!"
Kinh Triệu Doãn đứng dậy, trong lòng kêu khổ không ngừng, hắn vốn đang êm đẹp tham gia tiệc cưới, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, huống chi, việc này không phải là nhỏ, lại liên lụy đến công chúa đương triều, tất cả mọi người đều dõi theo hắn, hắn không dám từ chối, vội vàng phân phó người dưới: "Vào tân phòng mời Bùi công tử ra!" Hắn nói là mời, mà không nói là áp giải, trong lời nói thật có thâm ý. Hộ vệ hiểu ý, lập tức bước lên mở cửa tân phòng, hiện tại không chút sứt mẻ.
Gõ ba tiếng, cửa tân phòng mới mở ra, Bùi Huy vẻ mặt tái nhợt bước ra ngòai, tóc ướt đẫm, hỉ phục trên người xộc xệch, lúc đi ra khỏi cửa còn lảo đảo, suýt ngã xuống đất. Phía sau hắn là Bùi Phàm, trên mặt Bùi Phàm mang theo vẻ kinh sợ, hai người cùng nhau đi vào trong đình, Bùi Phàm đột nhiên hung hăng đá một cước vào đùi Bùi Huy, Bùi Huy bị mất thăng bằng, quỳ xuống trước mặt Thọ Xuân công chúa.
Bùi Phàm lớn tiếng quát: "Uống thêm vài chén rượu cũng không được làm càn như thế, làm công chúa kinh sợ, ngươi chết muôn lần cũng khó có thể chuộc tội! Còn không dập đầu thỉnh tội với công chúa điện hạ?"
Bùi Huy sắc mặt tái nhợt, trên mặt vẫn ửng hồng, nhưng ánh mắt đã dần dần tỉnh táo lại, hắn bị Bùi Phàm nhắc nhở, lập tức nhìn công chúa, lớn tiếng nói: "Công chúa điện hạ, hôm nay đều là ta sai, mong nàng không trách tội!" Nói xong hắn dập đầu trên mặt đất ba cái, mạnh đến mức nghe rõ tiếng động.
Thọ Xuân công chúa dường như đã nhận kinh hãi rất lớn, từng bước từng bước lùi về phía sau: "Không, ngươi cách xa ta một chút, cách xa ta một chút!" Nói xong lời cuối cùng, giọng nàng gần như tiếng thét chói tai, Tĩnh Vương vội vàng đứng chắn trước mặt Thọ Xuân công chúa bảo vệ nàng, Thọ Xuân lúc này vẫn còn run run.
Mọi người nghe thấy thế, không khỏi thương hại trong lòng, một quý phu nhân đã sớm đến bên cạnh công chúa ôn nhu an ủi.
Bùi Huy cắn chặt khớp hàm, tức giận phát cuồng, hắn không biết vì sao lại xảy ra chuyện như vậy, cũng không biết vì sao bản thân lại đột nhiên không thể khống chế được, nếu lúc vừa rồi không có Bùi Phàm vọt vào ngăn chặn hành động điên cuồng của hắn, chỉ sợ ngay cả tân phòng cũng đã bị hắn phá hủy hết.
Nguyên Liệt giọng điệu linh hoạt, nói: "Nói như vậy thì Bùi công tử chính là mạo phạm, ngay cả bốn cung nữ bên người công chúa điện hạ cũng đều gị hắn giết chết? Đây là mạo phạm gây nguy hiểm đến tính mạng công chúa, chuyện này quả thực đáng sợ." Nói xong, mọi người liền nhìn vào trong phòng, tuy rằng vừa rồi Bùi Phàm đã cố gắng chuyển thi thể đi nơi khác, tránh để mọi người nhìn thấy, nhưng chuyện quá khẩn cấp, hắn không có cách nào xử lý sạch sẽ toàn bộ, trên nền đất vẫn đầy máu tươi, hiển nhiên lời Thọ Xuân công chúa nói không sai, bốn cung nữ là vì bảo vệ nàng, nên mới bị Bùi Huy đánh chết.
Mọi người nhìn thấy tình hình này, đều trợn mắt nhìn người Bùi gia, tân lang có gan làm ra việc này, cả thiên hạ cũng chỉ có duy nhất Bùi gia mà thôi. Bùi gia nếu không phải cả gan làm loạn, cũng chính là có mưu đồ phản nghịch, bằng không làm sao có thể xuống tay muốn giết chết công chúa? Càng thất đức hơn, còn chưa qua đêm tân hôn đã muốn giết tân nương!
Tĩnh Vương Nguyên Anh nhàn nhạt cười, nói: "Thái tử điện hạ, sự thật đã bày ra trước mắt, Thái tử còn nói cái gì say rượu sau làm loạn sao? Chẳng lẽ Thái tử phải tận mắt nhìn thấy Thọ Xuân hoàng muội máu tươi đầy người, mới bằng lòng bẩm báo phụ hoàng?"
Thái tử nhìn ánh mắt mọi người, trong ánh mắt bọn họ mang theo hoảng sợ cùng khiển trách, nếu hắn không bẩm báo với Hoàng đế, không để Thọ Xuân công chúa hồi cung, không thận trọng giải quyết việc này, ngược lại sẽ liên lụy đến bản thân hắn. Hắn nghĩ đến đây, nhanh chóng quyết định, nói: "Một khi đã như vậy, trước tiên mời Kinh Triệu Doãn đại nhân áp giải Bùi Huy vào thiên lao, chờ ta bẩm báo phụ hoàng, để người quyết định!"
Tĩnh Vương mỉm cười nói: "Như thế Thái tử điện hạ mới đúng là quân pháp bất thân, anh minh thần võ."
Thái tử sắc mặt chút không thay đổi, hắn thần sắc tự nhiên nói: "Có Hoàng đệ tốt như vậy, lúc nào cũng ở bên cạnh nhắc nhở ta, ta đương nhiên sẽ làm việc công bằng." Nói xong, hắn cười cười như có như không, lập tức vung tay lên nói: "Còn ở nơi này nhìn cái gì? Đều tan cuộc cả đi!" Nói xong hắn dẫn đầu đi ra ngoài.
Bùi Huy hiện tại đang giãy dụa, lại bị Bùi Phàm hung hăng đá một cước, Bùi Phàm lớn tiếng nói: "Bệ hạ đương nhiên sẽ cho ngươi một phán quyết công bằng, ngươi trước tiên cứ đi theo Kinh Triệu Doãn đại nhân!" Bùi Huy ngẩn người, lập tức nhìn về phía đại ca của mình Bùi Bật, Bùi Bật nhẹ nhàng gật đầu với hắn. Bùi Huy lúc này mới yên lòng, đi theo Kinh Triệu Doãn.
Thọ Xuân công chúa vẫn đứng tại chỗ run run, Tĩnh Vương ôn nhu an ủi, nói: "Thọ Xuân, ta sẽ đưa muội hồi cung, chúng ta đi thôi."
Trên mặt Thọ Xuân vẫn mang vẻ chấn động, thời điểm đi lướt qua người Bùi gia, bộ dáng phẫn hận của nàng làm cho người ta thật sự khó có thể quên, tận mắt nhìn thấy sự việc kinh hãi đến mức này, nàng thà chết cũng không chịu chấp nhận cửa hôn nhân này nữa.
Mọi người bàn luận ào ào, thở dài không thôi. Hôm nay xảy ra chuyện này thật sự làm cho người ta quá mức kinh ngạc, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, ai ai cũng đều sợ hãi. Hiện tại nhân vật chính đều đi cả rồi, mọi người cũng đi ra phía ngoài, Lí Vị Ương đi cuối cùng, nghe thấy bên cạnh có một người nhẹ giọng cười, nói: "Quách tiểu thư thật có năng lực, chỉ là ta rất hiếu kỳ, tiểu thư làm thế nào lại có thể động tay động chân ở tân phòng được?"
Lí Vị Ương không cần nhìn cũng biết người bên cạnh này là Bùi gia đại công tử, Bùi Bật. Giọng nàng hơi trầm xuống, có vài phần vắng lặng: "Chuyện này cũng đơn giản thôi, không cần công tử bận tâm." Đã các ngươi có thể lợi dụng Trần gia để ra tay, ta lợi dụng Bùi gia cùng Thọ Xuân công chúa thì có gì không được?
Bùi Bật cười nhẹ, trong mắt ẩn ẩn toát ra ngọn lửa, khẩu khí lại rất nhẹ: "Thấy Quách tiểu thư tin tưởng như vậy, là chắc chắn nhị đệ của ta sẽ chết sao?"
Lí Vị Ương nở nụ cười, thần sắc yên tĩnh, nói: "Việc lần này vô cùng trọng đại, bệ hạ sẽ giao cho Thái tử, Hình bộ, Kinh Triệu Doãn, ba bên cùng tra xét, Bùi đại công tử nếu có bản lĩnh, có thể thay tân lang tìm ra sơ hở trong đó, nói không chừng còn có thể có một con đường sống. Ta khuyên công tử không cần lãng phí thời gian trên người ta, công tử nên cẩn thận suy nghĩ, phải làm thế nào để cứu nhị đệ của công tử mới phải." Ngữ khí của nàng vô cùng bình thản, lại sắc bén như đao, cứ thế thẳng tắp đâm vào tim người đối điện.
Bùi Bật thở dài một hơi, nói: "Ăn ngay nói thật, ta đã đoán được tiểu thư sẽ ra tay hôm nay, cũng biết tiểu thư sẽ lợi dụng việc khách nhân kính rượu, cho nên sớm đã phòng bị... Nhưng cẩn thận mấy cũng có sai sót, vẫn để cho tiểu thư thành công. Ta thật sự thật muốn biết, tiểu thư rốt cục đã làm thế nào."
Lí Vị Ương mỉm cười nói: "Điểm này, Bùi đại công tử cứ từ từ mà nghĩ. Ta nên cáo từ." Dưới ánh trăng, ánh mắt nàng sáng rực, đuôi lông mày nhướng lên hiện ra một tia trêu tức, lập tức quay đầu bước nhanh ra phía ngoài.
Húc Vương Nguyên Liệt cười hì hì nhìn theo Bùi Bật, lúc này quay đầu liếc mắt nhìn hắn, tươi cười càng thêm ấm áp, nói: "Bùi đại công tử, thoạt nhìn tâm tình không được tốt lắm, nghe nói tiệc cưới này là một tay công tử bố trí, không biết công tử hiện tại cảm thấy như thế nào?" Giọng nói của hắn vô cùng nhẹ nhàng, lại ngầm có ý châm chọc độc ác, nếu là người khác chỉ sợ đã bị hắn làm cho tức giận hộc máu.
Bùi Bật thần sắc không thay đổi, nói: "Húc Vương điện hạ thật sự là rất thích xen vào chuyện của người khác, chuyện này không liên quan gì đến ngài." Ngày ấy trên sân tỷ võ, nếu không có hắn ra tay ngăn cản, chỉ sợ trong hai người Trần Hàn Hiên và Quách Đạo, chắc chắn sẽ có một người phải chết, đến lúc đó, Trần gia cùng Quách gia sẽ kết mối hận thù lớn.
Nguyên Liệt nhẹ nhàng cười, bên trong tươi cười mang theo trào phúng không nói hết, hắn chậm rãi nói: "Cho nên, mọi việc đều có nhân quả, nếu công tử không ra tay với Quách Đạo trước, Gia nhi làm sao phải động thủ với công tử? Chuyện này là nhân quả tuần hoàn, công tử còn phải từ từ chịu đựng."
Bùi Bật cũng không để ở trong lòng, thản nhiên nói: "Nếu quay lại thời điểm đó, ta vẫn sẽ làm như vậy, chẳng sợ bị người khác trả thù, đây vốn là vận mệnh của mỗi người, không trách được người khác. Nhưng Húc Vương điện hạ không cần cao hứng quá sớm, việc này chưa hẳn đã không có cách xoay chuyển."
Nguyên Liệt mỉm cười, không nói thêm lời nào, bước nhanh ra ngoài.
Lí Vị Ương đang ở phía trước xe ngựa Quách phủ, gió lạnh thổi qua, tay áo nàng khẽ bay, mặt mày tươi sáng, hai gò má hồng nhuận, vô cùng động lòng người. Nguyên Liệt nhìn nàng, không khỏi nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy nàng, vẻ mặt nàng vẫn lạnh nhạt như vậy, giống như bất kể chuyện gì xảy ra đều không thể đánh động được lòng nàng, ngay cả thời điểm chạm mặt kẻ thù, nàng cũng lạnh lùng như vậy, không có chút biểu cảm. Nhưng vì Quách gia, nàng đã thực sự động lòng. Trong lòng hắn vừa rung động, đã cất bước lớn tiến lên phía trước, sắc mặt ôn nhu như nước, nói: "Đang đợi ta sao?"
Lí Vị Ương ngẩng đầu nhìn hắn, cười cười, nói: "Đúng vậy, ta ở đây chờ chàng."
Vẻ mặt Nguyên Liệt hàm chứa ý cười: "Có chuyện gì cần ta giúp sao?"
Lí Vị Ương gật đầu, nói: "Ta nghe nói chàng khắp nơi đều bố trí thám tử, nói vậy, bên trong thiên lao, cũng có thể có biện pháp đi."
Nguyên Liệt dừng mắt, nhìn Lí Vị Ương nói: "Ý của nàng là..?"
Lí Vị Ương tươi cười ấm áp, giọng điệu thanh thúy uyển chuyển, nói: "Hôm nay Bùi Huy bị giam vào ngục, dựa theo lệ thường, mười ngày sau đó là ba bên tra xét, đến lúc đó, Thái tử cùng Bùi Bật dĩ nhiên sẽ tìm ra được rất nhiều dấu vết, biện pháp duy nhất, chính là chặn miệng Bùi Huy."
Nguyên Liệt nghĩ nghĩ, nói: "Nàng là nói, ở trong ngục tiên hạ thủ vi cường, giết chết Bùi Huy sao?"
Lí Vị Ương nhẹ nhàng cười, lắc đầu nói: "Giết hắn, chẳng phải là rất may mắn cho hắn sao? Huống chi, nếu hắn chết ở thiên lao, ngược lại càng làm cho người ta thêm nghi ngờ, cho nên biện pháp tốt nhất... là để chính hắn nhận tội."
Nguyên Liệt nhìn Lí Vị Ương, cười như không cười, nói: "Bùi Huy tính cách cứng cỏi, hắn làm sao có thể dễ dàng nhận tội?"
Lí Vị Ương mím môi cười, ngữ khí lành lạnh: " Cá tính cho dù cứng cỏi, cũng nhất định sẽ có nhược điểm."
Nguyên Liệt nhìn nàng, thần sắc có hơn ba phần thú vị, nói: "Ồ, nàng có thể nắm chắc như vậy sao?"
Dưới ánh trăng, Nguyên Liệt tươi cười thoạt nhìn vô cùng xán lạn, làm cho người hoa mắt, thần cũng phải mê. Lí Vị Ương cười khanh khách, nói: "Đã dám ra tay, ta dĩ nhiên là vạn phần nắm chắc." Nói xong, nàng đưa cho Nguyên Liệt một phong thư, thấp giọng nói: "Cứ theo thư này mà làm, ta cam đoan, hắn cái gì cũng sẽ nói hết."
Nguyên Liệt tiếp nhận phong thư, nhẹ nhàng nâng lên, chỉ biết bên trong là tờ giấy nhẹ bổng, không khỏi mở miệng, nói: "Ta cũng rất hiếu kỳ, hôm nay nàng làm thế nào có thể ra tay? Chẳng lẽ nàng đã động tay động chân vào trong chén rượu khách nhân mời hắn? Ta thấy Bùi Huy lúc vừa mới đi ra, vẻ mặt có chút không đúng."
Lí Vị Ương nhàn nhạt nói: "Không sai, vừa rồi lúc Bùi Huy đi ra, Bùi Phàm đã đi vào trước, chắc là nghĩ cách khiến Bùi Huy khôi phục lại như bình thường. Trên thực tế, ta đã động tay trên người Thôi công tử, hắn xưa nay thích đeo túi hương thơm ngát, loại Dạ Lai hương này một khi gặp được phấn hoa sẽ làm cho người ta sinh ra ảo giác... "
Nguyên Liệt vừa nghe thấy, sắc mặt lộ ra vài phần kinh ngạc, nói: "Thôi Thế Vận sao?"
Lí Vị Ương gật đầu, trên mặt hàm chưa một tia cười lạnh, nói: "Không sai, chính là Thôi công tử, nếu như bại lộ, muốn trách cũng là trách Thôi gia chứ không phải Quách phủ chúng ta. Chẳng lẽ trên đời này chỉ có Bùi Bật mới biết cách mượn đao giết người? Ta lại không được sao?"
Nguyên Liệt kinh ngạc nhìn nàng: "Chuyện này... Dạ Lai hương, phấn hoa là ở nơi nào?"
"Thứ này sao, sẽ đa tạ Thọ Xuân công chúa phối hợp." Lí Vị Ương nói xong, tươi cười trở nên càng sâu. Nguyên Liệt là người thông minh, lập tức hiểu ý, nhẹ giọng nói: "Thì ra là thế."
Đương nhiên, việc này nếu không có có Thọ Xuân công chúa phối hợp, sao lại trở nên đơn giả như thế? Chẳng qua, Thọ Xuân công chúa không phải trợ giúp Lí Vị Ương, mà là vì đối tượng trong lòng nàng, là Chiến Thu vô cớ bị thua kia. Tâm tư thiếu nữ, chỉ sợ Hoàng đế đều đã nhìn ra, bằng không hắn làm sao có thể để Chiến Thu tham gia tỷ thí, Lí Vị Ương chẳng qua chỉ thỉnh Huệ phi, ở trước mặt công chúa cảm thán một chút nhân sinh vô thường, thanh xuân trôi qua, nói một câu đáng tiếc, nói một câu trìu mến, tất cả tự nhiên nước chảy thành sông...Thọ Xuân công chúa tuy rằng ít nhiều cũng kiêng kị Bùi Hậu, nhưng cũng được Hoàng đế sủng ái, nếu không phải như thế, nàng tuyệt đối không làm ra chuyện bằng mặt mà không bằng lòng.
Phàm là những người có vài phần giống người kia, Hoàng đế đều sẽ không cần nghĩ ngợi mà yêu thương trìu mến, đây là tác dụng kỳ diệu của tình yêu, Thọ Xuân công chúa đồng ý làm chuyện này, cũng chỉ là vì bản thân muốn tranh thủ cuộc sống hạnh phúc mà thôi.
Nguyên Liệt nhẹ nhàng cười, xoay người lên ngựa, phất tay nói với Lí Vị Ương: "Yên tâm đi." Dưới ánh trăng, hắn tươi cười càng sâu, khuôn mặt tuấn tú, khiến Lí Vị Ương bất giác trong lòng hốt hoảng. Lúc nàng trở lại xe ngựa, lại gặp phải gương mặt kinh ngạc của Quách phu nhân.
Lí Vị Ương nhẹ nhàng cười, nói: "Mẫu thân, mẫu thân đừng trách Gia nhi, con chỉ muốn báo thù cho Ngũ ca mà thôi."
Quách phu nhân dĩ nhiên hiểu rõ ý của nàng, bà chỉ là có chút lo lắng, nói: "Mẫu thân chỉ sợ, Thái tử sẽ nghĩ cách để Bùi Huy có thể phản cung."
Trên khuôn mặt Lí Vị Ương dẫn theo ba phần trào phúng: "Mẫu thân yên tâm đi, Gia nhi cam đoan Bùi Huy sẽ tự động nhận tội."
Quách phu nhân nghe đến đó, cảm thấy vô cùng kỳ quái, bà thật sự không biết Lí Vị Ương sẽ làm như thế nào, làm sao có thể để một người như Bùi Huy chủ động nhận tội? Nhưng mặc kệ bà dò hỏi thế nào, Lí Vị Ương vẫn lắc đầu thần bí, không dễ dàng tiết lộ.
Kinh Triệu Doãn áp giải Bùi Huy về, trong lòng lo sợ, đột nhiên nghe có người báo lại: "Công công bên người Thái tử muốn gặp đại nhân."
Kinh Triệu Doãn trong lòng giật mình, vội vàng nói: "Mau mời vào."
Công công thân cận của Thái tử tên là Nguyễn Tiêu Sơn, vóc người cao gầy, dung mạo văn nhược tuấn tú, hắn bước nhanh vào thư phòng, lập tức chắp tay nói với Kinh Triệu Doãn: "Hoa đại nhân."
Kinh Triệu Doãn vội vàng đỡ hắn, nói: "Nguyễn đại nhân, không từ xa tiếp đón, mau mời ngồi."
Nguyễn Tiêu Sơn mỉm cười nói: "Ta hôm nay cố ý đến đây, là nói để Hoa đại nhân mười phần rõ ràng, ý của Thái tử... " Hắn nói còn chưa hết, Kinh Triệu Doãn đã nhanh miệng nói: "Ý củaThái tử, hạ quan đương nhiên hiểu được, chuyện này tại hạ nhất định tiến hành theo lẽ công bằng, tuyệt đối sẽ không thiên vị Thọ Xuân công chúa." Hắn nói những lời này kỳ thực là có thâm ý, không thiên vị Thọ Xuân công chúa, thì chắc chắn là thiên vị Bùi Huy, thiên vị Bùi gia tương đương thiên vị Thái tử.
Nguyễn Tiêu Sơn gật đầu nói: "Hoa đại nhân quả nhiên là người thông minh, lễ vật này là tâm ý của Thái tử, mời ngài nhận lấy." Nói xong hắn vung tay lên, trước cửa đã nâng đến hai thùng lớn nặng trịch, Kinh Triệu Doãn nhìn thấy trong lòng giật mình, lập tức nói: "Ý tốt của Thái tử điện hạ, hạ quan tâm lĩnh, nhưng thứ này, hạ quan là thật sự không dám nhận."
Nguyễn Tiêu Sơn nhẹ nhàng cười nói: "Hoa đại nhân không cần đa lễ, đây là tâm ý nho nhỏ của Thái tử, không phải vàng bạc châu bảo, chỉ là những sách cổ mà Hoa đại nhân thích, căn bản không đáng giá bao tiền. Người ngoài có nhìn thấy, cũng không thể nói Hoa đại nhân thu nhận hối lộ. Bùi công tử ở trong ngục còn mong đại nhân chiếu cố nhiều hơn mới phải, đừng để hắn phải chịu khổ sở."
Kinh Triệu Doãn vội vàng nói: "Dạ, hạ quan đã hiểu."
Thật vất vả tiễn bước Nguyễn Tiêu Sơn, Kinh Triệu Doãn lại lo lắng, nhưng hiện thời đúng là đầu sóng ngọn gió, hắn làm như thế nào cũng đều sai, mặc kệ là hoàng thất hay là Bùi gia, hắn đều đắc tội không nổi, trước mắt còn có Thái tử, chuyện này hắn làm sao bây giờ? Cho nên hắn ở trong thư phòng ngồi cả đêm, không dám chợp mắt. Nhưng lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có người nhẹ giọng cười, nói: "Kinh Triệu Doãn đại nhân thật đúng là mọi việc đều thuận lợi, nhận lễ vật của Thái tử điện hạ, quay đầu còn không biết Bùi gia phải đa tạ ngài như thế nào đây."
Ngoài cửa, một công tử tuổi còn trẻ một thân hoa phục, chậm rãi đi đến, trên khuôn mặt tuấn tú, con ngươi rạng rỡ loang loáng, trong nháy mắt phảng phất mang ánh trăng sáng ngời từ bên ngoài vào. Kinh Triệu Doãn đột nhiên cả kinh, dựa vào ghế nhảy dựng lên, thất thanh nói: "Húc Vương điện hạ!"
Húc Vương Nguyên Liệt nhìn hai thùng lớn nước sơn màu hồng, lại chỉ mỉm cười, lập tức ngồi xuống ghế dựa bên cạnh, ngữ điệu nhàn nhã, nói: "Thái tử muốn ngài đem việc lớn biến thành nhỏ, việc nhỏ biến thành không có, nhưng theo ta thấy, sợ là không dễ dàng như vậy."
Kinh Triệu Doãn thấy Húc Vương không tra hỏi về hai chiếc thùng, nét mặt già nua đỏ bừng, hỏi: "Xin thứ cho hạ quan ngu muội, không biết Húc Vương điện hạ là có ý gì?"
Ánh mắt Nguyên Liệt vô cùng thanh lãnh, lại dẫn theo ba phần trào phúng: "Thọ Xuân công chúa ái nữ của bệ hạ, hiện thời nàng đã hồi cung, nhất định sẽ cáo trạng Bùi Huy trước mặt bệ hạ. Chậc chậc, thật đáng thương, trên cổ nàng đều là dấu vết xanh xanh tím tím, nếu chúng ta đến muộn nửa bước, nói không chừng sẽ hương tiêu ngọc vẫn. Hôn sự này trước mắt nhìn là tiến hành không nổi nữa, ngài nếu bao che thiên vị Bùi Huy, nghĩ thôi cũng biết, bệ hạ sẽ nhìn ngài bằng ánh mắt gì."
Kinh Triệu Doãn sợ hãi, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng, miễn cưỡng mới định tâm lại, nói: "Điện hạ không cần đem ta ra làm trò cười, chuyện này quả thực còn có rất nhiều kỳ quái, nói không chừng cẩn thận thẩm vấn, Bùi Huy công tử thực sự là bị oan uổng?" Hắn vừa nói, vừa dè dặt cẩn trọng xem xét sắc mặt Nguyên Liệt, chuyện này cùng Húc Vương thì có quan hệ gì? Vì sao hắn quan tâm như vậy? Nhưng hắn còn chưa suy nghĩ xong, đã thấy Nguyên Liệt từ trong tay áo quăng xuống một đồ vật, nói: "Thái tử điện hạ đưa đến nhiều sách cổ như vậy, ta cũng dùng vậy này để lấy lòng đại nhân đi."
Kinh Triệu Doãn nhìn chằm chằm vào vật trên bàn kia, sau đó nửa tin nửa ngờ nhìn lên, cả người giống như bị sét đánh, lập tức choáng váng. Húc Vương Nguyên Liệt lấy ra vật này mà không phải là thứ nào khác, đúng là Kinh Triệu Doãn cách đây mười ngày đã phi ngựa ra ngoài chuộc lại kim bài, Kinh Triệu Doãn trong lòng vô cùng khiếp sợ, hắn thật không ngờ bản thân đã cố gắng giấu kỹ kim bài, nhưng lại bị rơi vào tay Húc Vương Nguyên Liệt, hắn nhớ được rõ ràng đã đem kim bài trở về, nhưng khi đến cửa phủ lại không thấy đâu nữa...Hắn cười khổ nói: "Xem ra điện hạ luôn cử người nhìn chằm chằm ta, chức quan nhỏ này ta đúng là ngồi không ổn."
Nguyên Liệt tươi cười rất ôn hòa: "Kinh Triệu Doãn chức trách trọng đại, ta dĩ nhiên sẽ thay bệ hạ dõi theo ngài."
Kinh Triệu Doãn cả người run rẩy, nhìn chằm chằm Húc Vương trước mắt, sợ tới mức nói không ra lời, nhớ đến lời đồn nói về cảm tình giữa Húc Vương cùng bệ hạ vô cùng tốt, chẳng lẽ Húc Vương Nguyên Liệt thực sự phụng ý thiên tử giám thị hắn? Hắn phịch một tiếng quỳ xuống đất: "Húc Vương tha mạng, Húc Vương tha mạng! Hôm nay mấy thứ này, là do công công bên người Thái Tử muốn để lại phủ của ta, ta thực sự không muốn nhận! Ngài yên tâm, ta nhất định sẽ dựa theo ý tứ của bệ hạ mà làm!"
Nguyên Liệt nhẹ nhàng cười, nói: "Ta cũng không biết ý của bệ hạ là gì."
Kinh Triệu Doãn mồ hôi như mưa rơi xuống, hắn nhớ tới lúc bệ hạ nổi giận là giết người không chớp mắt, so với Thái còn tàn nhẫn hơn, dù sao hắn làm quan trong triều cũng đã nhiều năm, đối với lòng người cũng có mấy phần hiểu rõ, Bùi Hoàng Hậu dĩ nhiên lợi hại, nhưng Hoàng đế bệ hạ âm trầm khó đoán càng làm hắn sợ hãi hơn. Hắn nắm chặt kim bài trong tay, nói: "Ngay cả bệ hạ không nói, hạ quan cũng đã hiểu tất cả, mọi chuyện sẽ xử trí theo ý Húc Vương điện hạ."
Nguyên Liệt cảm thấy mỹ mãn, nhấp một ngụm trà, nói: "Như vậy, ngài cho ta mượn nha môn dùng một chút."
Kinh Triệu Doãn nhìn Nguyên Liệt, lại không biết hắn nói như vậy là có ý gì, nhưng hắn còn chưa kịp hỏi, Nguyên Liệt đã đứng dậy, nói: "Đi thôi, chúng ta phải thẩm vấn Bùi công tử cho tốt."
Nguyên Liệt như dẫm lên đá cuội trên đường nhỏ chậm rãi đi tới, trên bờ vai của hắn rơi xuống vài giọt sương, trong sáng thuần khiết, chảy xuống theo mỗi bước chân hắn, thành một đường chậm chậm, giống như là đang tản bộ, ngược lại làm Kinh Triệu Doãn sợ tới mức chỉ nhắm mắt theo đuôi, không dám hé răng. Rất nhanh, bọn họ đã vào đến thiên lao, Kinh Triệu Doãn lấy can đảm tiến lên, nói: "Người đâu." Lập tức còn có nha sai tiến lên nói: "Dạ."
" Ngay lập tức mở cửa ra."
"Dạ."
Nha sai lập tức đi ra bên hông mở cửa chính, quân sĩ đứng canh gác cùng nha sai dĩ nhiên không dám ngăn trở, chỉ vâng một tiếng, hai cánh cửa lớn sơn màu đen đã mở rộng trước mắt. Kinh Triệu Doãn cung kính, tự mình mời Húc Vương Nguyên Liệt vào thiên lao. Trên thực tế lúc vừa rồi, hắn còn có chút hoài nghi, không biết Nguyên Liệt có đúng là người của Hoàng đế hay không, nhưng lúc hắn nhìn thấy bên hông Nguyên Liệt đeo một khối kim bài, thì hắn không cần phải nhiều lời nữa, biết là bệ hạ ban cho Nguyên Liệt, nhìn thấy hắn cũng giống như nhìn thấy Hoàng đế đích thân tới, một khi đã như vậy, nếu Kinh Triệu Doãn còn dám nói thêm một câu, sợ đầu sẽ rơi xuống đất.
Nguyên Liệt lười nhác mở miệng, nói: "Mau mời Bùi công tử ra đây."
Rất nhanh liền có nha sai áp giải Bùi Huy đến, Bùi Huy tuy rằng vẻ mặt tiều tụy, nhưng vẻ mặt kiêu ngạo vẫn không thay đổi, hắn nhìn thoáng qua cục diện trong phòng, cười lạnh một tiếng nói: "Nguyên Liệt, ngươi muốn dùng tư hình sao?"
Nguyên Liệt mỉm cười, ánh mắt thản nhiên, nói: "Bùi công tử thật sự rất thông minh, vấn đề khó như vậy ngươi đều có thể đoán được, thật đúng là không dễ dàng." Hắn nói xong, trong mắt hiện ra trào phúng không nói nên lời.
Bùi Huy cười lạnh, nói: "Ta không có tội."
Nguyên Liệt ung dung ngồi xuống, bên cạnh dĩ nhiên có người tới dâng trà, hắn nâng chén trà, tươi cười đầy mặt, nói: "Bùi công tử, ngươi cũng nên biết, ta không phải cố ý làm khó dễ ngươi, chỉ cần ngươi cung khai, thừa nhận ý đồ mưu sát công chúa, ta đảm bảo với ngươi, Bùi gia sẽ không liên lụy tới chuyện này."
Bùi Huy sắc mặt đột nhiên thay đổi, cả giận nói: "Vớ vẩn, ta vì sao muốn giết công chúa?" Hắn thái độ cường ngạnh, mà Nguyên Liệt tươi cười càng thêm lạnh lẽo, hắn thích nhìn Bùi Huy giãy dụa sắp chết, phảng phất như con mồi lọt vào cạm bẫy còn hồn nhiên không biết. Hắn nói: "Bùi công tử, ngươi nên suy nghĩ cho rõ ràng. Ta chẳng phải cầu xin ngươi, mà là mệnh lệnh cho ngươi! Chẳng lẽ ngươi còn nhìn không ra thế cục hiện thời đã thay đổi, còn tưởng rằng ngươi có thể dễ dàng ra khỏi thiên lao này sao?"
Bùi Huy rõ ràng không tin Nguyên Liệt, hắn lạnh lùng nói: "Ngươi chẳng qua chỉ là một Vương gia, có quyền gì mà đến thẩm vấn ta? Đừng tưởng rằng ta là kẻ ngốc! Ta sẽ không ký tên nhận tội, những chuyện phía sau cũng không cần nghĩ! Có thời gian thì ngươi nên tiếp tục bám theo nữ nhân kia đi!"
Đây là châm chọc hắn luôn chạy theo Lí Vị Ương...Nguyên Liệt cũng không tức giận, bởi vì Bùi Huy nói không sai, đúng là hắn yêu Lí Vị Ương, chạy theo nàng thì có gì không đúng, lòng tự trọng tính cái gì?! Quá mức buồn cười. Hắn chỉ cười, nói: "Ta hỏi lại một lần, ngươi vẫn không nhận tội?"
Bùi Huy nói lời chính nghĩa: "Ta vô tội, sao phải cung khai!"
Nguyên Liệt nhẹ nhàng cười, chậm rãi nói: "Một khi đã như vậy, đừng trách ta vô tình." Nói xong, hắn vung tay lên, lập tức có vài cai ngục tiến vào, đầy mặt hung ác, bước về phía Bùi Huy. Bùi Huy nhíu mày, căm tức nói: "Ta là công tử Bùi gia, ai dám còn chưa thẩm vấn mà đã động thủ với ta?!"
Cai ngục lập tức nhìn về phía Kinh Triệu Doãn, Kinh Triệu Doãn cúi đầu từ đầu tới cuối, không dám liếc nhìn Bùi Huy lấy một lần.
Nguyên Liệt thổi thổi vụn trà, nói: "Bùi gia dĩ nhiên là sáng rọi vạn trượng, làm cho người ta muốn tới gần mà gần không được, nhưng đường đường là công tử Bùi gia, trong một đêm biến thành tù nhân, chẳng lẽ lúc này ngươi còn tưởng rằng thân phận ngươi tôn quý lắm hay sao? Nơi này vốn dĩ không có công tử Bùi gia, chỉ có tội phạm có ý đồ mưu sát công chúa."
Nghe thấy Nguyên Liệt nói như vậy, cai ngục trong lòng càng thêm tin tưởng. Một tên cai ngục cầm trong tay thanh đao xương trắng, đứng trước mặt hắn, một người khác cầm một đoạn dây thừng trên tay, đầu dây thừng còn buộc thêm một cái móc sắt. Bùi Huy cho rằng bọn họ muốn mổ bụng hắn, sợ tới mức mất hồn mất vía, dùng sức giãy dụa, nhưng hắn một thân võ công ở trong này đúng là vô dụng, bị bốn ngục tốt gắt gao ngăn chặn, hắn lớn tiếng thét chói tai: "Nguyên Liệt, ngươi dám giết ta sao?!"
Ánh đao chợt lóe, chỉ thấy một cai ngục đem móc sắt đến dí vào bụng hắn, không biết động tác như thế nào, hắn chỉ cảm thấy bụng đau như bị xé rách, đối phương cười lạnh một tiếng, móc sắt xuyên thủng quần áo, chọc vào rốn hắn, loại thống khổ này thật sự làm người ta không thể chịu đựng được, hắn hét lên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng, ngục tốt đã đặt hắn nằm trên một chiếc ghế dài, mang đến một chậu nước có hạt tiêu, nhắm ngay miệng hắn hung hăng rót xuống, khiến cho hắn nước mắt giàn giụa, ho sặc sụa không thôi.
Nguyên Liệt mỉm cười, hỏi: "Bùi công tử, hôm nay cảm giác như thế nào?"
Bùi Huy nghiến răng nghiến lợi, hắn lúc này chỉ hận không thể đem Húc Vương Nguyên Liệt trước mặt ăn tươi nuốt sống để giải trừ mối hận trong lòng, tức giận nói: "Ngươi cho rằng làm như vậy thì sẽ vu oan giá hoạ được ta sao?! Không cần mơ mộng hão huyền!"
Nguyên Liệt nhìn hắn, con ngươi màu hổ phách toát ra sát khí, lại cười ha hả: "Ngươi và ta không oán không cừu, ta cũng không muốn làm khó dễ ngươi, đáng tiếc Bùi gia các ngươi luôn từng bước ép sát, khinh người quá đáng, phàm những ai chọc nàng mất hứng, ta đều không dễ dàng buông tha, cho nên đành phải làm vậy với ngươi." Nói xong hắn liếc mắt lườm Kinh Triệu Doãn, nói: "Hoa đại nhân, người của ngài chỉ làm được như vậy thôi sao?"
Kinh Triệu Doãn cả đầu lạnh toát, nuốt xuống một ngụm, lớn tiếng phân phó cai ngục, nói: "Các ngươi phải dùng hết sức lực, còn chưa ăn cơm sao?"
Những cai ngục này đều là người trong nghề, biết làm như thế nào khiến cho người ta muốn sống không được, muốn chết cũngkhông xong, thậm chí còn không để lại chút dấu vết, hơn nữa lúc này Húc Vương cùng Kinh Triệu Doãn đều đang nhìn, bọn họ chỉ có thể càng thêm ra sức.
Bùi Huy lạnh lùng nói: "Có thể chết chứ không thể chịu nhục, Nguyên Liệt, ngươi là đồ cầm thú..." Hắn còn chưa nói xong, đã bị ngục tốt đánh một cái vào mặt. Hắn lảo đảo té ngã, từ trên ghế quay cuồng ngã xuống, nôn ra một búng máu, trên mặt đất rơi xuống hai cái răng. Khuôn mặt hắn dữ tợn, nhìn chằm chằm cai ngục, nói: "Các ngươi thật to gan lớn mật..." Hắn còn chưa nói hết, đã bị cai ngục như hổ như sói xông đến, đem hai chiếc gậy gỗ lim kẹp chặt ngón tay hắn, bắt đầu ra sức kéo.
Nguyên Liệt cười nói: "Đây là cái gì vậy? Loại này hình như là để cho nữ phạm nhân dùng, thế nào lại để hắn dùng đến?"
Kinh Triệu Doãn cười làm lành, nói: "Hình phạt này dĩ nhiên có tác dụng, sau khi chịu hình, chẳng sợ bị mất ngón tay, bên ngoài cũng không có vết thương, điện hạ yên tâm." Quả nhiên, lúc dây thừng bị kéo căng, Bùi Huy lập tức phát ra từng đợt tiếng kêu thảm thiết, Nguyên Liệt cúi đầu uống trà, lông mi thật dài buông xuống, bộ dáng yên tĩnh ôn nhu làm cho người ta thật sự không thể nghĩ được hắn đang xem dùng hình. Kinh Triệu Doãn nhìn một bên khuôn mặt tuấn mỹ của Húc Vương, trong lòng toát ra mồ hôi lạnh. Hôm nay hắn giúp đỡ Húc Vương tra thẩm Bùi Huy, không biết nước cờ này đi có đúng hay không. Vào lúc này, tiếng kêu thét của Bùi Huy im bặt, hắn cả người đau đớn ngất đi.
Có một người chạy đến báo tin: "Ngón áp út, ngón trỏ, ngón út của phạm nhân đều đã bị gãy."
Nguyên Liệt không nói chuyện, mỉm cười nhìn về phía Kinh Triệu Doãn, Kinh Triệu Doãn bị ánh mắt hắn nhìn trong lòng run lên, tức giận nói: "Đi làm cho hắn tỉnh lại!"
Ngục tốt mang một chậu nước tới chỗ Bùi Huy nằm, hắt xuống, Bùi Huy mơ màng tỉnh dậy. Kinh Triệu Doãn ra lệnh một tiếng, hắn lập tức bị nhét vào trong một bao tải lớn, buộc chặt miệng bao. Lập tức có người nâng đến một khối gỗ đặt trên mặt đất, mặt trên đóng kín đinh nhỏ như kim châm hướng lên trời, bốn người bọn họ cầm lấy bốn góc bao tải, trong miệng hô vang, ném bao tải lên không trung, sau đó rơi xuống phía trên ván gỗ đã đóng đinh, Bùi Huy ở trong bao tải phát ra từng trận tiếng kêu thảm thiết, sau vài lần làm như vậy, khắp người bị chọc thủng toàn là máu tươi, ngay cả bao tải cũng biến thành màu đỏ.
Trong thiên lao không có đạo lý, không có vương pháp, thậm chí không có tình người, những sai nha này làm mục đích chính là bức cung, Bùi Huy luôn kiên định không chịu nhận tội, nhưng hắn cũng chỉ là một người bình thường, cũng biết đổ máu, cũng kêu thảm thiết, trên người hắn khắp nơi đều có dấu vết của trận tra tấn, cho dù hắn lợi hại đến mức nào, cũng không có cách chịu đựng khổ hình như vậy. Đến lúc Nguyên Liệt phân phó người đưa hắn ra khỏi bao tải, trên người hắn đã dày đặc tổn thương, chỉ hơi cử động liền thấy thống khổ, nước mắt rơi như mưa, nhưng mà châm vô cùng nhỏ, vết máu gió thổi qua liền khô ngay, nhìn trên người không thấy vết thương nào. Hắn có thể chết chứ không chịu nhận tội, cứng rắn kháng cự đến cùng, nhưng hắn không cam lòng, hắn biết chỉ cần bản thân chống đỡ được qua thời gian này, đợi đến khi Hoàng đế cùng Thái tử đích thân tra thẩm, sẽ có cơ hội phản cung, cho nên hắn cắn răng, lớn tiếng nói: "Ta nguyện ý cung khai!"
Nguyên Liệt nhẹ nhàng cười, sai người đem bút cùng giấy Tuyên Thành đến.
Bùi Huy khó khăn đứng lên, dùng ngón trỏ ôm lấy bút, từng nét từng nét viết xuống, mỗi lần cử động ngón tay đều rất đau đớn, mồ hôi lạnh ứa ra, như là sắp ngất đi. Khi dụng hình, người có thể nhịn được đau đớn không nhiều lắm, nhưng Bùi Huy cũng là người có ý chí vô cùng kiên định, sức chịu đựng đau đớn của hắn hơn người bình thường. Sở dĩ hắn đồng ý cung khai, mục đích căn bản là chờ đến lúc Thái tử tra thẩm, bản thân có thể phản cung, đến lúc đó hắn sẽ nói ra tất cả mọi chuyện, tố cáo Húc Vương dụng hình đối với hắn.
Kinh Triệu Doãn cùng Húc Vương ra khỏi thiên lao, nhẹ giọng nói: "Điện hạ, hôm nay ngài có vừa lòng không?" Hắn dùng ánh mắt giễu cợt nhìn Nguyên Liệt, thầm nghĩ Húc Vương này cũng quá ngu xuẩn, tra thẩm hôm nay, Bùi Huy tất nhiên sẽ phản cung, chẳng qua hắn cũng không có ý muốn nhắc nhở đối phương, ai bảo Húc Vương uy hiếp hắn đây. Đến lúc đó hắn chỉ cần nói Húc Vương dùng quyền thế ép buộc hắn, dĩ nhiên có thể chối bỏ sạch sẽ trách nhiệm đẩy.
Húc Vương nhìn hắn mỉm cười, dưới ánh trăng, khuôn mặt tuấn tú mang một tia trêu tức, hắn tùy ý đưa tay sang bên cạnh hái một đóa hoa mẫu đơn, nâng niu trong tay thưởng thức: "Ta nghe nói vài ngày sau Thái tử sẽ đến phúc thẩm, nếu đến lúc đó Bùi Huy phản cung, không thừa nhận mưu sát công chúa, nói không chừng còn có thể cá mặn xoay người...như vậy sẽ mang đến rất nhiều phiền toái, phiền Kinh Triệu Doãn đại nhân xem, nên giải quyết như thế nào?"
Kinh Triệu Doãn lắp bắp kinh hãi, hắn cười khổ nói: "Điện hạ không cần làm khó ta, ngài hôm nay làm như vậy, nhất định đã đoán được hắn một ngày nào đó sẽ phản cung, nếu đúng như vậy, ta cũng không có cách nào!" Ý của hắn là, ngươi không cần khó xử ta, ta không biết xử lý như thế nào, tự ngươi suy nghĩ mà làm đi.
Nguyên Liệt nhẹ nhàng bước, đóa hoa trong tay đã bị nghiền nát, hắn hòa nhã nói: "Việc này cũng không khó, chỉ cần ngài dựa theo lời ta mà làm, sẽ ổn cả thôi." Nói xong, hắn thấp giọng phân phó bên tai đối phương hai câu. Kinh Triệu Doãn nghe xong thì ngẩn ra, thầm nghĩ, thật hay cho Húc Vương điện hạ, trẻ tuổi như thế, tâm tư lại ngoan độc như vậy, nhưng trên mặt hắn không hề lộ ra chút kinh ngạc, nhanh nhảu nói: "Húc Vương, mưu kế rất hay, mưu kế rất hay!"
Nguyên Liệt giơ tay lên, cánh hoa nát theo gió mà bay, ngữ khí mềm nhẹ, nói: "Còn không mau đi làm?"
"Dạ! Dạ!" Kinh Triệu Doãn vội vàng đi.
Bảy ngày sau, Thái tử đích thân mang theo ý chỉ của Hoàng đế tiến vào thiên lao tra thẩm, đi cùng hắn còn có Hình bộ Thượng Thư cùng với mấy vị hoàng thất Hoàng đế tự mình chỉ định, bọn họ đến đương nhiên là chỉ đến ngồi một chỗ cho thêm phần công bằng. Nhưng Thái tử thật không ngờ, lúc hắn đưa Bùi Huy lên, còn chưa hỏi được cái gì, Bùi Huy lúc này thần trí thất thường, liều mạng la lớn: "Là ta làm, ta mưu sát công chúa, tất cả đều là ta làm!"
Thái tử lắp bắp kinh hãi, vội vàng cẩn thận dò xét Bùi Huy, lớn tiếng nói: "Ai cho phép các ngươi dùng hình với hắn?"
Kinh Triệu Doãn vội vàng nói: "Thái tử điện hạ, bình thường phạm nhân vào đến thiên lao đều sẽ phải chịu một chút đau đớn, hạ quan đã dựa theo phân phó của Thái tử điện hạ, không dùng đại hình với hắn, không tin, Thái tử có thể cẩn thận kiểm tra."
Trên thực tế, sau khi Nguyên Liệt trở về, bọn họ đã tỉ mỉ kiểm tra vết thương trên người Bùi Huy, châm nhỏ như sợi lông, đâm vào cơ thể chỉ có đau đớn chứ không có thương tổn, chờ đến khi máu bầm tan ra, dấu vết lại càng không có. Mà ngón tay Bùi Huy, tuy rằng lúc trước đã bị gãy, nhưng bọn hắn đã phái người băng bó xương ngón tay cho hắn, hiện tại Thái tử đi thăm dò, sẽ không tra ra được cái gì khác thường.
Thái tử tức giận liếc mắt nhìn Kinh Triệu Doãn, nói: "Bùi Huy, ngươi có oan khuất gì, còn không mau nói ra?" Nhưng mặc kệ hắn tra hỏi thế nào, Bùi Huy cũng chỉ nói ba chữ: "Ta có tội, ta có tội!"
Hình bộ Thượng Thư nhíu mày, nói: "Bùi Huy, ý của ngươi là, ngươi nhận tội sao?"
Bùi Huy nhìn như bị điên, Thái tử thấy tình hình này, chỉ biết toàn thân ngây dại, hắn thật không ngờ, Bùi Huy chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã thừa nhận mình có tội, thậm chí còn giống như... Điên rồi? Kinh Triệu Doãn đem lá đơn nhận tội mà Bùi Huy đã ký tên đặt ở trước mặt Thái tử, cung kính nói: "Thái tử, đây là lá đơn Bùi Huy tự mình viết."
Thái tử nhìn thoáng qua, trên giấy trắng mực đen viết rành mạch, hắn vì say rượu nhất thời không khống chế được, suýt chút nữa giết chết công chúa, còn có cả ký nhận Bùi Huy đã ký phía dưới. Sắc mặt Thái tử trở nên vô cùng khó coi, hắn nghĩ thế nào cũng không rõ, Bùi Huy là điên rồi sao? Hắn còn nghĩ sẽ để đối phương thuật lại những chuyện xảy ra vào đêm hôm đó, thay hắn phản cung, nhưng hiện tại hắn nên làm gì bây giờ?"
-----------------------------------------------
Editor: Maianh8895
Nguồn: wattpad.com/story/51968098
---------------------------------------------------
Trong hoa viên Quách phủ, các chủ nhân trẻ tuổi Quách gia đang ngồi trong đình hóng mát thưởng trà, phía xa xa, A Lệ công chúa bám lấy Triệu Nguyệt muốn nàng dạy kiếm pháp, tập luyện vô cùng hăng say.
Trong đình hóng mát, Quách Đạo nhìn Lí Vị Ương, khẽ cười nói: "Muội muội làm thế nào có thể chắc chắn Bùi Huy sẽ không phản cung?"
Lí Vị Ương khóe môi cong lên, lộ ra giọng điệu mỉa mai: "Ta sai người giả trang thành Ngự sử Thái tử phái đi, đến phúc thẩm Bùi Huy, Ngự sử giả nói với Bùi Huy, phụng mệnh Thái tử chi nói hắn cứ nhận hết tội trạng về mình, sau đó Thái tử sẽ có cách giải quyết, Bùi Huy đương nhiên vô cùng kích động, mấy ngày nay nhẫn nại của hắn cũng đã thuyên giảm, hơn nữa dễ tin người, hắn không chút hoài nghi, xem Thái tứ là phao cứu mạng, nắm lấy không chịu buông tay, cho nên hắn hô to oan uổng, đem chuyện đã xảy ra nói lại một lần, sau khi Ngự sử giả rời đi, Kinh Triệu Doãn liền phân phó ngục tốt sau lưng tiến vào, đem những hình phạt lúc trước thi triển trên người hắn lại một lần nữa, Bùi Huy được giáo huấn một hồi như vậy, đương nhiên sẽ trở nên dè dặt cẩn thận."
Quách Đạo nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ mặt bất khả tư nghị (vẻ mặt không thể hiểu được). Lí Vị Ương sóng mắt long lanh: "Đến ngày thứ hai, chúng ta lại phái một người giả làm sứ giả Thái tử phái đến, nói phụng mệnh Thái tử đi điều tra việc này, Bùi Huy vẫn không tỉnh ngộ, trước mặt đối phương khóc lóc nói bản thân oan uổng, sứ giả biểu hiện bộ dáng đồng tình với hắn, nhưng là lực bất tòng tâm, chờ sau khi sứ giả đi khỏi, ngục tốt lại lại tiến vào, cho hắn nhận thêm một chút tra tấn. Liên tục trong vòng ba ngày, trước sau có hơn mười người, đều là dùng thân phận cùng phương pháp khác nhau tranh thủ tín nhiệm của Bùi Huy, Bùi Huy biết rõ trong đó có gian dối, nhưng vẫn không chịu buông hi vọng, tuy rằng hắn cẩn thận nhưng cũng không khỏi tin nhầm khoảng bốn năm người. Thế nên cuối cùng bất kể là thật hay giả, mỗi khi phản cung, theo thường lệ đều phải nhận một chút hình phạt, cho nên hắn hiện tại đã thành phản xạ có điều kiện. Chỉ cần hắn vừa phản cung, sẽ gặp hình phạt, giả cũng thế mà thật cũng vậy, đến khi Thái tử thật sự đến, hắn đã bị tra tấn nổi điên, đương nhiên, ngay cả không điên, hắn cũng không có cách nào thuyết phục bản thân tin tưởng đối phương chính là Thái tử thật sự."
Quách Đạo quả thực giật mình đến cực điểm, hắn nhìn Lí Vị Ương nói: "Nói như vậy, trong số hơn mười người muội muội phái đi, còn có người giả trang Thái tử sao?"
Lí Vị Ương nhẹ nhàng cười, nói: "Việc này cũng không khó làm, tìm một người thân hình xấp xỉ, giọng nói hơi giống là được. Trong thiên lao mờ mịt, Bùi Huy đương nhiên không nhìn rõ, chỉ cần kết hợp dùng hình, tự nhiên có thể trở thành sự thật. Chuyện này chúng ta làm hư hư thực thực, thật thật giả giả, làm Bùi Huy hoa cả mắt, không phân biệt được thật giả mà thôi. Muốn trách nên trách bản thân Bùi Huy, không đủ ý chí, không đủ kiên định, nôn nóng muốn ra khỏi thiên lao nên mới thành ra như vậy."
Lí Vị Ương con ngươi đen láy mang vẻ lãnh khốc nghiêm nghị, khuôn mặt có chút sát khí, giọng nói càng nhẹ nhàng chậm rãi, từ từ mà nói, nghe được chuyện này, mọi người ở đây tất cả đều không rét mà run, chỉ thấy tâm kế đến bực này, thật sự làm người ta cảm thấy sợ hãi.
Quách Trừng cầm chén trà trong tay còn quên không uống đã trở nên nguội ngắt, thật lâu sau mới thở dài một tiếng, nói: " Bùi Huy coi như là chết có ý nghĩa."
Lí Vị Ương vẻ mặt mang ý cười, yên tĩnh trầm ổn nói: "Trên tờ đơn kia, Bùi Huy viết vì say rượu nên không khống chế được, sát hại công chúa không thành, lại giết chết bốn cung nữ, nhưng có Bùi Hậu sau lưng xoay chuyển, hắn sẽ không bị định tội chết. Chẳng qua, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống không thể thoát khỏi, hình phạt lần này hắn phải nhận, nhất định cũng không nhẹ."
Mười ngày sau, có phán quyết về việc của Bùi Huy, tội danh này đối với hoàng thất mà nói chính là đại bất kính, Bùi Hoàng Hậu vất vả lắm mới không để cho hắn mang tội chết, nhưng Hoàng đế vẫn đưa ra hình phạt như đã định, Bùi Huy bị lấy đi xương bánh chè, hơn nữa còn nhận hình phạt tàn khốc, việc này làm cho Bùi Huy rốt cuộc không có cách nào đứng lên được, hơn nữa, trên mặt sẽ bị khắc hai chữ phạm nhân, bất luận hắn đến nơi nào, cũng chính là một tên tội phạm, chuyện này đối với công tử danh môn mà nói, so với giết hắn còn khó chịu hơn.
Nghe được tin tức này, Lí Vị Ương chỉ nhàn nhạt cười, nói: "Bùi Bật, ngươi lấy đi một cánh tay Ngũ ca ta, ta lấy lại hai đùi đệ đệ ngươi, nói cho cùng ta cũng không bị thiệt." Không giết Bùi Huy, là để cho ngươi ngày ngày nhìn thấy, mỗi ngày suy nghĩ, đau đớn vô cùng, trọn đời khó an.
------ lời ngoài mặt ------
Ta cảm thấy có vấn đề này độc giả cần làm sáng tỏ, thứ nhất, tình tiết lúc vào tân phòng, con dâu bỏ chạy, trước đó đã nói là trích dẫn lại chuyện xưa, không hề tự sao chép. Thứ hai, về khéo tiên tần cục cưng, nhân vật bề ngoài miêu tả tương tự cũng được chứ sao, toàn bộ tác giả đều phải khiêu giang. Thứ ba, thứ thủ che thiên là công văn ta gửi đi, thủy mặc vũ là của ta nghĩ ra, sao không được, cám ơn. Thứ tư, cái gọi là chứng cứ liệt kê họa quốc, căn bản chỉ là tính từ, mối tác giả đều nói như vậy. Giải thích ta chỉ nói một lần, sau này những vấn đề này ta sẽ không nhắc lại lần nữa. Còn có, vị kia nơi nơi đi khác văn hạ tản đồng hài, ta mã tự thời điểm ngươi ở mở topic, lúc ta ngủ thì các người còn đang mở topic, ta xem kịch xong ngươi còn đang mở topic, bởi vì ngươi chăm chỉ, thứ nữ điểm đánh thẳng tắp bay lên, ba lần cúi đầu, ha ha ha ha.
( Đoạn này TG lảm nhảm nhiều quá, dịch không hết được, hic)