Mày Lí Tiêu Nhiên lại càng nhíu chặt, Tam phòng không có hương khói, chỉ có một con nuôi duy nhất, nếu xảy ra chuyện gì, Chu thị không biết có vượt qua nổi không! Ông vừa nghĩ vừa hỏi: “Tam phu nhân biết chuyện chưa?”
Sắc mặt nhũ mẫu trở nên trắng bệch: “Vẫn chưa, nô tỳ sợ phu nhân không chịu nổi, chỉ nói lão phu nhân đón Tam thiếu gia qua đó!”
Lí Tiêu Nhiên biết Chu thị coi trọng đứa nhỏ này đến mức nào, nhanh chóng sai người đi tìm.
Khoé miệng Lí Thường Hỉ nhếch lên, nói: “Đúng vậy, nhất định phải tìm thật kỹ, nếu như trời tối không cẩn thận ngã xuống hồ thì biết làm sao bây giờ!”
Lí Tiêu Nhiên lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng ta: “Có người tỷ tỷ nào nguyền rủa Tam đệ như ngươi sao? Không thể tưởng tượng được!”
Lí Thường Hỉ nhanh nói: “Dạ, nữ nhi cũng chỉ lo lắng cho Tam đệ, cho nên mới nói sai!”
Lí Tiêu Nhiên hừ lạnh một tiếng, Đại phu nhân nhìn thoáng qua mặt hồ tĩnh lặng, nhỏ giọng nói: “Lão gia, tiểu Ngũ nói cũng không sai, mọi chuyện đều có chữ vạn nhất, năm kia con út của Tả Ngự sử không phải cũng rơi xuống hồ lúc đang chơi đùa sao? Ở đây nhiều người, ta cùng ngài đến Nam viện nghỉ tạm, chờ kết quả.”
Lí Tiêu Nhiên không ngờ chuyện không may xảy ra liên tiếp, tâm tình càng tệ hơn, chỉ gật đầu, xoay người đi về phía Nam viện. Đại phu nhân dặn dò người đi tìm: “Phải chú ý tìm kiếm bên hồ.”
Sau đó, bà nhìn thoáng qua Lí Thường Hỉ, liếc mắt, Lí Thường Hỉ hiểu ý nói: “Mẫu thân, người cứ yên tâm, nữ nhi ở lại đây, nhất định sẽ tìm được Tam đệ.”
Vì thế, Đại phu nhân cảm thấy vừa lòng dẫn người rời đi. Lí Thường Hỉ lấy lại tinh thần, vênh mặt hất hàm sai khiến: “Các ngươi, còn không mau đi kiếm tra đống cỏ lau bên kia!”
Đám vú già ào ào lao xuống, nâng đèn lồng lên chiếu, lớn tiếng gọi tên Tam thiếu gia, nhưng mà thật lâu sau, một tiếng đáp lời cũng không có.
Lúc này, đột nhiên có người la hoảng: “Giày của Tam thiếu gia!” Bà cầm chiếc giày nổi trên mặt nước, như hiến vật quý đưa cho Lí Thường Hỉ.
Lí Thường Hỉ gật đầu, nói: “Nguy rồi, Tam đệ nhất định đã rơi xuống nước, tìm kỹ lại xem!”
Trong lòng nàng nghĩ, hai ma ma kia báo lại, thi thể quăng vào trong hồ nước, đại khái là chỗ này, chắc hẳn sẽ nổi lên rất nhanh, Lí Thường Hỉ phân phó bọn họ tìm cho kỹ, những người đó lập tức tìm tòi cẩn thận.
Lí Thường Hỉ đợi thật lâu, mất kiên nhẫn đi đến mép hồ, nhìn khắp xung quanh, không biết vì sao chân bị trượt, nàng hét lên một tiếng, còn chưa kịp bám lấy tảng đã bên hồ, cả người đã chìm hẳn xuống hồ nước.
Lí Thường Hỉ lớn lên ở Kinh đô, lại là tiểu thư sống an nhàn sung sướng, căn bản không biết bơi, nàng chỉ biết liều mạng lao về phía trước, đột nhiên cảm thấy có bàn tay lạnh lẽo bắt lấy chân nàng kéo mạnh xuống phía dưới, đầu nàng trống rỗng, liều mạng hét lên, nhưng lại uống càng nhiều nước vào bụng, hoảng hốt, số bèo trong hồ sen như cánh tay người chết, quấn lấy người nàng, nàng càng liều mạng giãy dụa hơn, kết quả bèo càng quấn chặt, sắp hít thở không nổi.
Bên trong sóng nước, nàng mơ hồ nhìn thấy một gương mặt tái nhợt, nhưng chỉ chợt loé rồi biến mất, nhìn không rõ ràng, cả người đã bị kéo xuống.
“Mau! Mau! Mau cứu Ngũ tiểu thư!” Trên bờ vô số vú già không ngừng kêu, sau đó có hộ vệ từ xa chạy tới, nhưng không một ai dám nhảy xuống cứu, phải biết rằng, thân thể tiểu thư rất quý giá, nếu có nam nhân chạm vào, thân phận người đó lại không xứng với tiểu thư, thì không thể không chết.
Vất vả lắm mới có một vú già biết bơi nhảy xuống, tìm trong nước không biết bao lâu, mới tìm được Lí Thường Hỉ nằm bên trong đống bèo, nhanh chóng bơi qua, kéo lên bờ như kéo lợn chết, mọi người vây quanh xem, mắt Lí Thường Hỉ đã trợn trắng, mọi người phát hoảng, vội vàng vỗ vỗ đánh đánh nàng ta, nửa ngày sau Lí Thường Hỉ mới hô hấp lại được.
Một vú già khẽ kêu lên, mọi người tập trung nhìn kỹ, trên mặt bên trái của Lí Thường Hỉ, có thêm hai vết thương giao nhao, như bị hòn đá sắc bén làm bị thương, sâu đến mức nhìn thấy được cả xương, vẫn chưa ngừng chảy máu ra bên ngoài.
Trong lòng mọi người biết chuyện lớn rồi, lúc này bất chấp mọi chuyện, vội vàng hét lên: “Mau! Mau đưa Ngũ tiểu thư đến Nam viện!”
Bọn họ vội vàng nâng Lí Thường Hỉ lên, đưa đến Nam viện, vừa vào cửa đã nhìn thấy Lí Tiêu Nhiên ngồi trong sân, không biết vì sao sắc mặt Đại phu nhân rất kỳ quái, Thất di nương vốn đau ốm trên giường bệnh cũng ngồi bên cạnh dè dặt bưng trà rót nước.
Lí Tiêu Nhiên vừa bước vào viện, định răn dạy Lí Vị Ương, ai ngờ Lí Vị Ương không ở trong này, lúc này lại thấy Lí Thường Hỉ như con vịt nước bị hạ nhân khiêng vào, lập tức nổi giận: “Xảy ra chuyện gì!”
Vú già vội vàng nói: “Lão gia, Ngũ tiểu thư đứng yên ở mép hồ, không biết vì duyên cớ gì, đột nhiên rơi xuống nước! Nô tỳ cũng thấy rất kỳ quái!”
Lí Tiêu Nhiên bỗng dưng đứng lên, Đại phu nhân thân thiết chạy đến bên cạnh, vừa nhìn thấy mặt Lí Thường Hỉ, sợ tới mức lùi lại một bước, nói: “Ai da, đứa nhỏ số khổ của ta, mặt đang êm đẹp sao lại biến thành cái dạng này!”
Lí Tiêu Nhiên nhìn thoáng qua mặt Lí Thường Hỉ, trong lòng rơi lộp bộp, thương thế này, gương mặt đã bị huỷ!
Vú già vội vàng nói thêm: “Nô tỳ còn tìm thấy giày của Tam thiếu gia, nhưng không tìm thấy người, chỉ sợ Tam thiếu gia đã rơi xuống bỏ mình…”
Đại phu nhân đang kinh hãi vì sao Thất di nương không chết, lại thấy Lí Thường Hỉ rơi xuống nước bị huỷ dung ngoài ý muốn, bà áp chế sự bất an trong lòng, bộ dáng thương tâm cực độ: “Nhà chúng ta trước giờ luôn bình an…”
Lâm ma ma bên cạnh thuận tiện nói: “Từ lúc Tam tiểu thư trở về, vận xấu như đổ lên nhà chúng ta, lần này còn khắc chết Tam thiếu gia, chúng ta sao có thể nói lời công đạo với Tam phu nhân đây! Tam thiếu gia lại còn là người duy nhất nối dòng của Tam phòng!”
Sắc mặt Thất di nương biến thành trắng bệch, bà đột nhiên hiểu ra, đây là bẫy Đại phu nhân thiết kế, là một điều trong danh sách những người bị Vị Ương “khắc” chết, hiển nhiên là có cả bản thân mình trong đó! Đến Nam viện một chuyến, lại khắc chết mẹ đẻ, còn khắc đứa nhỏ duy nhất của Tam phòng, cho dù Lí Vị Ương vô tội, lão gia vì nói lời công đạo với Tam phòng, chắc chắn sẽ xử trí Vị Ương…
Đại phu nhân —— quá âm độc!
Thất di nương vội vàng quỳ xuống nói: “Lão gia, Vị Ương chỉ là một đứa trẻ, tất cả không quan hệ đến Vị Ương, Vị Ương —— “
Lâm ma ma lườm bà: “Thất di nương, ngài nói những lời này không đúng rồi, Tam tiểu thư không nên vi phạm mệnh lệnh của lão gia chạy đến Nam viện, Tam tiểu thư vừa mới đến gần, Tam thiếu gia đã biến mất, hiện giờ Ngũ tiểu thư cũng xảy ra chuyện, Thất di nương sao có thể nói không quan hệ đến Tam tiểu thư?”
“Phụ thân, ở đây có chuyện gì thế này?” Một giọng nói, đột nhiên vang lên ngoài viện, sau đó thấy Lí Vị Ương dẫn theo Bạch Chỉ, từ ngoài cửa thản nhiên bước vào. Trên người nàng mặc áo váy màu vàng nhạt, thoạt nhìn như nụ hoa chớm nở mùa xuân, tươi mát hợp lòng người, đôi mắt to sáng long lanh, đang tràn ngập sự nghi hoặc đi vào.
Lí Tiêu Nhiên ngẩn người, vốn đang chuẩn bị tức giận, mà không biết vì sao cơn tức không còn bùng nổ nữa.
Đại phu nhân hơi cứng người, lập tức bày ra bộ dáng của mẫu thân từ ái: “Vị Ương, bởi vì con, con trai yêu của Tam phu nhân mất đi, phủ chúng ta, chỉ sợ không thể giữ con lại được!”
Lí Vị Ương hai mắt tròn xoe, nhìn qua có vẻ hồn nhiên ngây thơ nói: “Mẫu thân, mẫu thân nói Tam đệ làm sao cơ, vừa rồi con còn thấy Tam đệ chơi trong hoa viên mà!”
Sắc mặt Đại phu nhân, bỗng chốc biến đổi ——
—— Lời ngoài truyện ——
Vị Ương, ngươi thật nham hiểm, ha ha ha ha ha............