“Tâm bệnh…” Lí Trường Nhạc cảm thấy tay chân lạnh lẽo, “Thân thể mẫu thân luôn rất tốt, —— “
Lâm thị thở dài một hơi: “Là sơ sót của ta, không ngờ lại mất một nữ nhi vào tay nó!” Lúc này Lâm thị không biết cái chết của Ngụy Quốc phu nhân có liên quan đến Lí Vị Ương, nếu bà biết, chỉ sợ tức giận đến mức ngất xỉu!
“Ngoại tổ mẫu, người nhất định phải báo thù cho mẹ!” Mắt Lí Trường Nhạc đỏ ngầu, phẫn nộ làm nàng phát cuồng, nàng muốn Lí Vị Ương phải trả giá lớn! Nàng muốn đưa nó xuống địa ngục!
Từ lư hương vàng hoa văn phúc thọ trên bàn từng làn khói mờ ảo bay lên, khuôn mặt Lâm thị trong hương khói có vẻ trầm lắng, bà trầm mặc rất lâu, như thể không nghe thấy lời của Lí Trường Nhạc, Lí Trường Nhạc nhìn thấy cảnh này, bất giác tiến lên một bước: “Ngoại tổ mẫu, từ nhỏ người thương yêu con nhất, chẳng lẽ người không muốn làm chủ cho mẹ sao?”
Ngụy thị thấy thế, vội vàng chạy lên đỡ lấy Lí Trường Nhạc định quỳ xuống: “Hài tử ngoan! Sao con lại nói những lời đó, biết rõ ngoại tổ mẫu từ nhỏ yêu thương con nhất, không một người chị em nào so được…” Lời này là sự thật, bởi vì Tưởng gia nhiều nam hài tử, mỗi lần Lí Trường Nhạc đến đều như mặt trăng tỏa sáng giữa những vì sao, đừng nói người khác, cho dù là hai vị cữu mẫu thường ngày nói một không hai này còn phải bày ra khuôn mặt tươi cười với nàng, nhưng hiện giờ đã khác trước, Đại phu nhân chết đi, phủ Tưởng Quốc công còn để ý đến nàng như trước kia sao? Đây mới là điều Lí Trường Nhạc quan tâm nhất, cho nên mượn chuyện báo thù để thử tâm ý của phu nhân Quốc công. Vì thế nàng cố chấp nhìn Lâm thị: “Ngoại tổ mẫu, Trường Nhạc chờ lời nói của người, nếu ngay cả người cũng không quan tâm đến con, thì con cạo đầu làm ni cô còn tốt hơn ở lại Lí gia tiếp tục cuộc sống không ra người không ra quỷ qua ngày!”
Lâm thị cả người chấn động, nhưng vẫn ngồi tại chỗ không nói gì, cho tới giờ bà vẫn không rõ, rốt cuộc Lí Vị Ương lấy can đảm ở đâu mà dám chống lại toàn bộ Tưởng gia?! Buồn cười nhất là nó thật sự thành công, hại đến tính mạng nữ nhi mình!
Ngụy thị nghe xong rớt xuống vài giọt nước mắt, nói: “Hài tử ngốc, con phải nén bi thương thuận theo thời thế… Mọi người đã quá thương tâm, nếu con còn xảy ra chuyện gì thì mọi người biết làm sao bây giờ!”
Lí Trường Nhạc nghe vậy nước mắt rơi càng nhiều hơn, vừa định nói gì đó thì Lưu thị khẽ ho khan một tiếng: “Trường Nhạc, thù này chúng ta tất nhiên phải báo, chỉ có điều bây giờ chưa phải thời cơ tốt nhất.”
“Vì sao?!” Lí Trường Nhạc không dám tin, chẳng lẽ đường đường phủ Tưởng Quốc công mà không xử lý được một Lí Vị Ương sao?
Lưu thị nhìn thoáng qua phu nhân Quốc công, thản nhiên nói: “Hiện tại nếu con đối đầu với Lí Vị Ương, tương đương đối đầu với Lí gia, con không nhìn ra sao? Hiện giờ trên dưới Lí gia đều hướng về Lí Vị Ương. Hôm đó mọi người chỉ nhắc một câu mà Lí lão phu nhân thiếu chút nữa biến sắc, bà ấy còn nói Lí Vị Ương thông minh hiểu chuyện, thấu hiểu lòng người, rất hiếu thuận với mẫu thân con, đều do mẫu thân con nghĩ quẩn trong lòng, cho nên mới – ngay cả phụ thân con, hiện giờ trong mắt cũng không có con, tuy rằng mọi người đứng về phía con, nhưng dù sao cũng là người ngoài, không thể tùy tiện nhúng tay vào chuyện Lí gia.”
“Vậy đợi đến khi nào? Con thật sự không thể chịu đựng nổi nữa?!” Lí Trường Nhạc nghiến răng.
Cuối cùng Lâm thị thở dài một hơi, mặc kệ Tưởng Nhu làm sai chuyện gì, Tưởng gia đều sẽ là chỗ dựa cho con bé, nhưng cục diện hiện tại, gần như nghiêng về một phía, tất cả mọi người nhận định con bé cay nghiệt không có tình cảm, ngược đãi nữ nhi thứ xuất, còn ba lần bốn lượt hãm hại thiếp thất Lí gia, làm Lí Tiêu Nhiên chỉ có một con nối dòng, cho dù như vậy, Lí Tiêu Nhiên vẫn không bỏ vợ, đều vì nể mặt Tưởng gia, nếu hiện tại bảo ông ta trừng trị Lí Vị Ương, đấy chính là đánh vào thể diện của Lí gia, nếu là người khác, phủ Quốc công có lẽ sẽ làm được, nhưng Lí Tiêu Nhiên là Thừa tướng đương triều, quan văn gương mẫu, luôn được Hoàng đế tin cậy cùng nể trọng, so sánh sâu hơn, Tưởng Quốc công nhiều năm nay công cao hơn chủ đã sớm bị Hoàng đế kiêng kị, trở mặt ngay lập tức với Lí Tiêu Nhiên hiển nhiên không phải hành động khôn ngoan.
“Chờ Ngoại tổ phụ cùng Đại cữu cữu con trở về, mọi chuyện tất nhiên sẽ bất đồng.” Lưu thị trấn an.
“Nhưng bọn họ trấn thủ biên cương, lúc nào mới trở về?! Đại cữu mẫu đang lừa gạt con sao!”
Lâm thị đập tay lên bàn thật mạnh, ly trà rơi xuống đất vỡ tan, những người khác giật mình, khuôn mặt Lí Trường Nhạc lập tức trắng bệch, thê lương khổ sở nói: “Ngoại tổ mẫu…”
Lâm thị thấy bộ dạng này của nàng thì lửa giận đầy trong lòng không phát ra được: “Con không cần phải xen vào, mọi chuyện ta đã có tính toán!”
“Nhưng phụ thân nói, qua mười ngày nữa sẽ đưa con về am ni cô, con không muốn đâu ngoại tổ mẫu, chỗ đó là nơi quỷ quái – ” Lí Trường Nhạc vội vàng nói.
Trong mắt Ngụy thị lộ ra vài phần hèn mọn, mẫu thân chết thì không thương tâm, chỉ nhớ đến chuyện của mình, Đại tiểu thư đúng là có tấm lòng vàng.
“Con yên tâm, mọi chuyện đã có ta.” Giọng nói Lâm thị cứng ngắc như khối băng, bà quay đầu nhìn thi thể của Đại phu nhân, khuôn mặt chậm rãi trở nên lạnh lùng tàn nhẫn, “Thù của Nhu nhi, Tưởng gia nhất định sẽ báo!”
Lưu thị cùng Ngụy thị xưa nay biết cá tính lão phu nhân cứng rắn cương quyết, nghe xong, trong lòng giật thót, hoảng sợ vội vàng cúi đầu. Trong lòng hai người mờ mờ ý thức được, ngọn lửa thù hận này đã chôn sâu trong lòng phu nhân Quốc công, tương lai một ngày nào đó sẽ biến thành trận đại hỏa, thiêu đốt tất cả mọi thứ không còn lại gì…
Bận rộn cả ngày, nửa đêm Lí Vị Ương mới trở lại phòng mình, nàng tẩy trang, buông thả tóc, nửa nằm nửa dựa lên sạp, tay áo dài uốn lượn, khuôn mặt tựa lên tay áo càng thêm trắng như ngọc.
Lúc này, cửa sổ bật ra, Lí Vị Ương hơi nghiêng đầu nói: “Sao nửa đêm lại chạy tới đây?”
Một khuôn mặt tuấn tú cười hì hì nhảy từ cửa sổ vào phòng, người phía sau cũng nhảy vào rất nhanh, tay bưng một mâm ngọc, bên trên có điểm tâm đủ màu sắc, sau đó như lấy lòng đưa tới trước mặt nàng: “Hôm nay nhiều người như vậy, tỷ còn chưa kịp ăn gì, ta phân phó phòng bếp làm, nếm thử xem.”
Lí Vị Ương nhìn hắn, sau đó ngồi dậy, tiện tay lấy một miếng điểm tâm cười nói: “Ban ngày chắc cũng bề bộn nhiều việc.”
Lí Mẫn Đức mỉm cười đặt đĩa xuống: “Đều là mấy việc vặt, không vấn đề gì.”
Nữ khách nam khách hôm nay cộng lại tầm mấy trăm người, ngoại trừ khách nhân bình thường có người chuyên tiếp đãi ra, toàn bộ khách nhân cao quý đều phải do người Lí gia tự mình xã giao, Lí Vị Ương khẳng định Lí Mẫn Đức sẽ không được buông tha dễ dàng, nàng cười, nhưng không nói gì.
Lí Mẫn Đức thấy nàng như đang đăm chiêu, mở miệng nói: “Ta nghe nói, Đại bá phụ biết tin Đại ca chạy trốn, tức giận đến đập cả chén bát.”
Lí Vị Ương cười: “Tuy hắn được người Tưởng gia bí mật cứu đi, mà dù sao cũng chống lại ý định của phụ thân, giữ lại được tính mạng nhưng đồng thời mất đi phụ thân.”
Lí Mẫn Đức vẫn lo lắng: “Nhưng dù sao hắn cũng là con trai trưởng duy nhất.”
Lí Vị Ương nhếch môi: “Phụ thân còn đang ở tuổi cường thịnh, con trai tất nhiên sẽ có, đệ không biết Cửu di nương đang mang thai sao, đại phu nói, đó là song sinh thai, phụ thân vui mừng không kìm được, nếu không phải xuất thân Cửu di nương rất thấp, Kinh đô lại không có tiền lệ đưa thiếp lên làm thê, thì chỉ sợ thân phận hiện giờ của Cửu di nương đã khác rồi.”
Lí Mẫn Đức nghe xong, nhíu mày: “Nếu nàng ta sinh con trai thì cũng chỉ là thứ tử.”
Lí Vị Ương lại không nghĩ như vậy: “Đệ cho rằng Tưởng gia sẽ bỏ qua vị trí chủ mẫu sao? Vừa rồi đã có người bóng gió nói với lão phu nhân—— “
Lí Mẫn Đức giật mình, mắt mở to, thoạt nhìn như bị sặc: “Vừa rồi?” Sau đó hắn thở dài một hơi, “Bọn họ quá nóng vội.”
Lí Vị Ương lại lắc đầu, nói: “Thê tử qua đời, con trai con gái trong nhà phải giữ đạo hiếu ba năm, nhưng trượng phu lại không cần tuân thủ, một năm sau là có thể lấy người mới, thật ra chỉ cần phụ thân nguyện ý, qua bảy bảy bốn chín ngày cưới cũng không phải không thể. Nhưng người Tưởng gia sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội này, bọn họ nhất định nghĩ cách đưa người mới vào cửa.”