Thư phòng phủ Thái tử
Thái tử cùng Thác Bạt Chân thương lượng xong chính vụ, vỗ vỗ vai hắn: “Tam đệ, đệ nên lấy Chính phi đi thôi.”
Thác Bạt Chân mỉm cười: “Hiện giờ đệ bận rộn chính sự, nào có tâm tình nghĩ đến chuyện đó?”
Thái tử lắc đầu nói: “Mẫu hậu nói, Chu Thái phó từng nói với người, hy vọng có thể gả tiểu nữ nhi của ông ấy cho đệ, danh tiếng cô nương ấy chắc đệ đã nghe qua, nàng ấy xinh đẹp thông minh, dịu dàng hiền lành, là tài nữ nổi danh Kinh đô, rất xứng đôi với đệ…”
Thác Bạt Chân đương nhiên biết vị Chu tiểu thư am hiểu thư pháp này, từng là nhân tuyển hắn cân nhắc cho vị trí Chính phi, nhưng hiện giờ lại lơ đãng nói: “Chuyện này về sau hẵng nói.”
Thái tử lắc đầu: “Tam đệ, đệ đừng có giống Ngũ đệ mê luyến Lí Trường Nhạc kia, hai ngày nay Ngũ đệ nói với phụ hoàng muốn lấy Lí Trường Nhạc làm Chính phi, kết quả phụ hoàng giận tím mặt, mắng hắn một trận, cô nương kia xinh đẹp thì có xinh đẹp, nhưng không được yêu thích, quan trọng nhất là phụ hoàng cùng Thái hậu không thích nàng ta, nếu đệ cưới nàng ta thì có kết quả gì tốt? Nữ nhân sao, thật ra đều giống nhau, chỉ cần bề ngoài đẹp mắt một chút, vợ chồng hoà hợp mới là quan trọng nhất.”
Thái tử chưa gặp Lí Trường Nhạc, chỉ nghe mọi người nói nàng ta là tiểu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, nhưng theo hắn thấy, nếu vì một nữ nhân mà làm Hoàng đế không hài lòng, vậy thì rất ngu xuẩn.
“Đại ca quá lo nghĩ rồi.” Thác Bạt Chân từng nghĩ đến chuyện lấy Lí Trường Nhạc, nhưng từ lúc nàng ta bị phụ hoàng chán ghét, hắn lập tức cắt đứt tâm tư này.
“Đệ đừng gạt ta, gần đây đệ sưu tập rất nhiều bộ sách, đồ cổ, bản nhạc, tất nhiên là dùng để lấy lòng nữ tử, nhưng người có thể làm đệ coi trọng, sợ rằng chỉ có mỹ nhân kia, nhưng mà, Tam đệ, có câu này ta phải nhắc nhở đệ, nếu phụ hoàng không có ác cảm với Lí Trường Nhạc, ta đây nhất định sẽ ủng hộ đệ lấy nàng ta, bởi vì ông ngoại nàng ta là Tưởng Quốc công, phụ thân còn là Lí Thừa tướng, điều này trợ giúp chúng ta rất nhiều, nhưng hiện tại phụ hoàng có ác cảm với nàng ta, vậy đệ phải suy nghĩ cho kỹ, hơn nữa, nữ tử chỉ là thêu hoa lên gấm (ví với việc làm cho sự vật càng đẹp hơn), tuyệt đối không thể quá sủng ái các nàng, bằng không sẽ gây hoạ lớn cho đệ…”
Những thứ kia… đúng là hắn có sưu tập, nhưng sau khi sưu tập lại không đem tặng đi, Thác Bạt Chân trầm mặc một lát, không nói gì.
Thái tử rất lo lắng: “Tam đệ, đệ thật sự say mê nàng ta? Không thể được.”
“Đại ca yên tâm, đệ không phải người hồ đồ.”
Thái tử vẫn lo lắng: “Không được, ta nhất định phải thay đệ tìm một giai nhân…”
“Chuyện này… mong Đại ca để đệ tử xử lý, đã lấy vợ, đương nhiên phải lấy một người cầm sắt hài hoà (vợ chồng hoà hợp), có trợ giúp đến nghiệp lớn của chúng ta, Đại ca thấy có đúng không?” Thác Bạt Chân cười nói.
Thái tử thở dài: “Tam đệ…”
Thác Bạt Chân thấy hắn còn muốn khuyên nhủ, cười nói: “Đại ca, theo đuổi một nữ tử là một loại lạc thú, đệ quá bận rộn chính vụ, đôi khi cần tìm thứ gì đó để tiêu khiển, Đai ca coi như đây là thứ để đệ tiêu khiển đi, đệ sẽ không làm chậm trễ đại sự, Đại ca cứ yên tâm…”
“Người đệ nhìn trúng thật sự không phải Lí Trường Nhạc?” Thái tử thấy kỳ quái.
“Không phải.” Thác Bạt Chân kinh ngạc khi mình nói chắc như đinh đóng cột, ban đầu hắn thật sự định lấy Lí Trường Nhạc, hơn nữa hắn từng động tâm trước mỹ mạo của Lí Trường Nhạc, nhưng hiện giờ không biết vì sao, ý niệm này đã bị hắn quăng ra sau đầu.
“Không phải thì tốt.” Thái tử thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó cảm thấy tò mò, “Xem đệ hao tâm tốn sức như vậy, nữ tử này chẳng lẽ rất khó nắm trong tay sao?”
Thác Bạt Chân cười nói: “Chỉ hơi quật cường thôi.” Sợ rằng không chỉ quật cường mà còn ra tay độc ác với mình.
“Tam đệ, nữ nhân phải dịu dàng chăm sóc, nếu tính tình quá mạnh mẽ thì khó xử lý đấy.”
“Đại ca coi như đệ thích chinh phục đi, chinh phục một nữ nhân giống như chinh phục một con ngựa mạnh mẽ, trong quá trình dĩ nhiên có nguy hiểm, nhưng đó là lạc thú không phải sao? Hơn nữa, đệ không tin trên đời này có nữ nhân không thể chinh phục!” Đôi mắt Thác Bạt Chân chợt loé sáng, sau đó mỉm cười nói.
Từ hôm Lí Vị Ương nói hắn cách xa nàng một chút, ngược lại hắn càng để ý đến nàng, trong mắt hắn bại dưới tay người khác thì thôi, nhưng bại dưới tay Thác Bạt Ngọc thì tuyệt đối không được! Từ nhỏ đến lớn người đó luôn ngang cơ với mình, cho dù là mắt nhìn nữ nhân cũng giống nhau như vậy, hắn không chiếm được Lí Vị Ương, Thác Bạt Ngọc đừng mong thành công!
Thác Bạt Chân âm thầm hạ quyết tâm.
Buổi chiều hôm sau, Lí Vị Ương từ Hà Hương viện đi ra, vừa đến hoa viên, nhìn thấy Thác Bạt Chân đi từ xa tới.
Sao hắn có thể xuất hiện ở đây? Lí Vị Ương suy nghĩ, đột nhiên hiểu ra, hiện giờ Thác Bạt Chân liên tục tổn thất mấy đại tướng, hắn tất nhiên phải tìm cách bổ sung những vị trí thiếu sót, tìm đến Lí Tiêu Nhiên, sợ rằng có mục đích riêng.
Bây giờ muốn tránh mặt đã không kịp, Lí Vị Ương thản nhiên hành lễ, sau đó đi qua hắn không nhìn lấy một lần.
“Huyện chủ đã lâu không gặp, thân thể có an khang?” Thác Bạt Chân đột nhiên mở miệng.
“Cảm tạ Tam điện hạ đã quan tâm, ta rất khoẻ.”
Thác Bạt Chân cười, “Ồ, nàng tất nhiên là rất khoẻ, chỉ có điều nửa tháng nay ta không nhìn thấy Đại ca nàng, hắn đi đâu rồi?”
Lí Vị Ương sắc mặt bình thường: “Xưa nay Đại ca thích giao du, chỉ sợ đã đi ra ngoài thẩm tra núi tiên di tích cổ gì đó. Sao thế, Đại ca không nói với điện hạ sao?”
Thác Bạt Chân cười nhẹ, “Lần này ta thật sự không biết.”
Lí Vị Ương không muốn nói nhiều với hắn, mỗi một khắc đứng cạnh hắn cũng làm nàng cảm thấy ghê tởm. Nàng lạnh lùng nói: “Ta không nên làm điện hạ chậm trễ, cáo lui trước.”
Thác Bạt Chân đột nhiên bước lên vài bước, chắn trước mặt nàng.
Lí Vị Ương cười như có như không, nàng đã bảo hắn cút ra xa một chút, sao còn chưa từ bỏ ý định! Nàng nhướng mày nói: “Không biết Tam điện hạ còn gì chỉ giáo?”
Thác Bạt Chân hơi quay đầu nói với người bên cạnh: “Các ngươi lui xuống trước đi.”
“Dạ, điện hạ.” Những người đi theo sau hắn đều lui xuống, chỉ còn lại Triệu Nguyệt cùng Bạch Chỉ Lí Vị Ương dẫn đến.
Triệu Nguyệt cảnh giác đứng phía sau Lí Vị Ương cách đó không xa, nàng không phải người Đại Lịch cho nên không có sự kính trọng với Thác Bạt Chân, nếu Lí Vị Ương hạ lệnh, cho dù bảo nàng lập tức rút kiếm xông lên cũng chẳng có gì khó xử.
Nhưng mà, Lí Vị Ương không mở miệng phân phó như vậy, trước mặt nhiều người động thủ với Thác Bạt Chân, chuyện này vẫn nên ít làm thì hơn.
Thác Bạt Chân chậm rãi thong dong đi đến trước mặt nàng, ngũ quan hắn dưới ánh mặt trời càng thêm thâm thuý cùng anh tuấn, nếu người bình thường nhìn thấy, rất dễ bị hắn mê hoặc.
Lí Vị Ương lại không hề động dung, lạnh lùng nhìn hắn: “Tam điện hạ còn có chuyện gì sao?”
“Không chỉ riêng Đại ca nàng đi du lịch, mà hình như gần đây cũng không nghe nói Đại tiểu thư xuất hiện trên yến hội.” Thác Bạt Chân mỉm cười nói.
Xem ra hắn đúng là chú ý đến động tĩnh Lí gia từng giờ từng khắc, Lí Vị Ương mỉm cười: “Mẫu thân sinh bệnh, Đại tỷ phải đến am ni cô cầu phúc cho mẫu thân, Tam điện hạ không biết sao?”
“Ồ, mẫu thân đã sinh bệnh, người làm con sao có thể đi xa?”
“Điều này không có gì kỳ quái, mẫu thân sinh bệnh là chuyện gần đây, phụ thân đã viết thư gửi cho Đại ca, nhưng không biết bị chuyện gì trì hoãn vẫn chưa lập tức trở về.” Lí Vị Ương trả lời đâu vào đấy, cố ý úp mở nói chuyện này và các sự kiện có quan hệ nhân quả.
Nghe qua có vẻ rất hợp lý, nhưng từ miệng Lí Vị Ương nói ra, Thác Bạt Chân lập tức cảm thấy rất kỳ quái. Bởi vì hắn có thể cảm giác được ý hận Lí Vị Ương đang che giấu, như vậy mức độ đáng tin của những lời nàng nói chắc chỉ được một nửa, nhưng hắn thật sự không thể nghĩ ra rốt cuộc Lí gia đã xảy ra chuyện gì, đương nhiên nếu mạng lưới tin tức khổng lồ của hắn còn tồn tại có lẽ sẽ biết được chân tướng, nhưng mà trong đó lại xảy ra vấn đề… Hắn nhíu mày, “Đại phu nhân không màng chuyện bên ngoài, Đại tiểu thư đến am ni cô, mà Đại thiếu gia lại mất tích, nàng không thấy chuyện này rất kỳ quái sao?”
Lí Vị Ương nở nụ cười: “Có kỳ quái hay không, Tam điện hạ có thể đi hỏi cha ta, tin rằng phụ thân sẽ cho điện hạ một lời giải thích hợp lý.”
Từ trên xuống dưới Lí gia đều giải thích giống nhau, Đại phu nhân sinh bệnh, Lí Trường Nhạc đi cầu phúc, Lí Mẫn Phong đi du lịch, đám nô tỳ trong nhà cũng bị hạ lệnh cấm khẩu, người biết thì không dám nói, người muốn nói lại không biết chuyện, hiện giờ người bên ngoài chỉ có thể tin lý do thoái thác này, dù sao Nguỵ Quốc phu nhân từng tự mình tới thăm Đại phu nhân, phát hiện ngoại trừ nghi thần nghi quỷ thì Đại phu nhân không bị giam lỏng… Ngay cả Nguỵ Quốc phu nhân còn nói tỷ tỷ của bà bị bệnh, người khác có thể không tin sao?
“Tam điện hạ còn gì muốn nói? Nếu không ta phải đi đây.” Lí Vị Ương nhắc nhở hắn.
“Huyện chủ sao phải đi vội vã như vậy?”
“Hình như điện hạ đã quên những lời ta nói trong tửu lâu, bây giờ đến lúc thực hiện rồi.”
Sắc mặt Thác Bạt Chân trầm xuống, cười lạnh hai tiếng: “Hoá ra nàng còn nhớ sự kiện kia, nàng coi ta là một con chó sao, gọi thì chạy đến đuổi lập tức rời đi? Nàng còn chưa có tư cách ra lệnh cho ta.”