Đại phu nhân tức giận nói: “Đạo sĩ thối cái gì! Không được vô lễ với tiên trưởng! Ông ấy tới cứu ta! Hiện ta giờ ta thấy thoải mái hơn nhiều, ngực không còn đau nhức, đầu cũng không còn đau! Thần linh phù hộ! Nếu không có ông ấy hoá giải, không chừng ta đã đi đời nhà ma rồi!”
Ngụy Quốc phu nhân không thể tin nổi: “Đại tỷ, rốt cuộc tỷ bị sao vậy, nói năng lung tung!”
“Ngươi mới nói năng lung tung!” Đại phu nhân nhìn khắp bốn phía xung quanh, thần kinh căng thẳng, “Đừng có nói xấu tiên trưởng, bằng không ông ấy đi mất, đến lúc đó nữ quỷ lại đến thì biết làm sao!”
Ngụy Quốc phu nhân quả thực không biết phải nói gì: “Đại tỷ, không có nữ quỷ gì hết, mấy người đó là đồ lừa đảo! Vừa rồi hắn nói muội là nữ quỷ, vẩy đầy máu gà với tro bụi vào mặt muội! Tỷ xem!”
“Đồ lừa đảo?” Đại phu nhân lắp bắp kinh hãi, lập tức run như cầy sấy, “Nói như vậy, Ngũ di nương còn ở trong viện?! Ta mời đạo sĩ đến làm phép, như vậy nữ quỷ kia chẳng phải sẽ hận ta sao? Chỉ sợ nàng ta sẽ dùng thủ đoạn lợi hại hơn để trả thù, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Bà xốc chăn lên, xoay người xuống giường, chân trần đi khắp phòng tìm thứ gì đó.
“Đại tỷ, tỷ tìm gì thế?!” Nguỵ Quốc phu nhân không biết nên nói gì.
Đại phu nhân kêu to: “Thôi ma ma, linh phù của ta, nhanh lấy ra!”
Thôi ma ma vội vàng cầm một chồng linh phù: “Phu nhân, ở đây!”
“Trên cửa, trên cửa sổ, trên cột, trên màn, trên tủ quần áo, bình phong… đều dán hết lên! Mau gọi người đến dán giúp ta! Dán hết từ trong ra ngoài! Không được bỏ sót chỗ nào!” Đại phu nhân kêu lên như bị điên.
Lúc này ánh mắt Đại phu nhân hỗn loạn, căng thẳng khẩn trương, mặt vàng vọt, bước chân lảo đảo, miệng không ngừng lẩm bẩm, Nguỵ Quốc phu nhân bị khiếp sợ, bà đột nhiên cảm thấy Đại tỷ không phải bị giam lỏng, mà là bị yểm bùa, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?! Lí Vị Ương, ngươi mau nói rõ ràng!”
Lí Vị Ương thở dài một hơi, nói: “Dì, mẫu thân cả ngày nói trong viện này có quỷ, có lẽ thật sự có quỷ, dì biết đấy, đầu tiên Lâm ma ma lạc đường trong núi, cuối cùng không trở về, sau đó Đỗ ma ma làm việc sai sót bị mẫu thân đánh chết, về sau Đại tỷ chỉ nói sai một câu, mẫu thân lại phạt Đại tỷ đóng cửa suy nghĩ, hiện tại Đại ca cũng bị mẫu thân ép rời đi, mọi người đều không chịu nổi tính khí mẫu thân, cứ tới gần là thấy sợ, cho nên viện này gần đây không ai dám đến gần, đúng rồi, Ngũ muội nhà này cũng điên rồi, chính là bị doạ rồi phát điên trong viện này, mọi người thương lượng chuyển mẫu thân ra ngoài dưỡng bệnh, sau đó phong bế viện, tránh cho nhiều người bị ngộ hại.”
Ngụy Quốc phu nhân cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhìn thoáng qua căn phòng âm trầm, sau lưng bất giác thấy lạnh, thủ đoạn của tỷ tỷ bà biết, những năm gần đây không biết đã giết chết bao nhiêu người, chẳng lẽ hiện tại những người này đến tìm Đại tỷ báo thù sao? Cao Mẫn bỗng ôm lấy cánh tay bà: “Mẹ đã gặp Đại di mẫu rồi, Đại di mẫu đã không có chuyện gì thì chúng ta nhanh rời đi thôi, nơi này thật sự quỷ khí dày đặc!”
Ngụy Quốc phu nhân nhìn thoáng qua Đại tỷ nhà mình, thấy bộ dáng Đại tỷ quả thật không giống bị giam lỏng, huống chi bà cũng cảm thấy nơi này rất đáng sợ, gật đầu, nói với Đại phu nhân: “Đại tỷ, tỷ nghỉ ngơi cho tốt, hôm khác muội lại đến thăm.” Nói xong, dẫn Cao Mẫn nhanh chóng rời đi.
Bà ta đi rồi, Thôi ma ma mới nhẹ nhõm thở phào một hơi, phân phó người đỡ Đại phu nhân đang lải nhải nằm xuống, đi cùng Lí Vị Ương ra ngoài cửa: “Kế sách của Tam tiểu thư thật hay.”
Lí Vị Ương cười nói: “Dùng chút huân hương là có thể làm cho thần trí không thanh tỉnh, Nguỵ Quốc phu nhân vừa rồi bị mùi máu gà cùng tro bụi bám đầy người, bằng không chắc chắn sẽ ngửi thấy.”
Nàng phân phó đốt huân hương dày đặc trong phòng Đại phu nhân, có tác dụng làm thần trí phát sinh hỗn loạn, Đại phu nhân vốn sợ hãi ma quỷ, hiện giờ càng nghiêm trọng, cứ như thế, Nguỵ Quốc phu nhân sẽ không nghi ngờ.
Lí Vị Ương thấp giọng nói: “Mẫu thân mấy ngày nay thế nào?”
Thôi ma ma cười nói: “Lúc khoẻ lúc không, đôi khi tỉnh táo còn lại là hồ đồ, lúc tỉnh táo thì chửi ầm lên, bảo các nô tỳ mau đi tìm Đại tiểu thư cùng Đại thiếu gia, lúc hồ đồ thì nói trong phòng có quỷ, buổi tối thường xuyên mơ thấy ác mộng rồi bừng tỉnh, ban ngày cũng không thể an tâm, đầu óc không tốt lắm, cho nên bệnh càng ngày càng nghiêm trọng, đại phu nói cứ tiếp tục như vậy, nhiều lắm chỉ còn nửa năm.”
Lí Vị Ương gật đầu, khóe miệng hiện lên nụ cười mỉm không dễ phát hiện. Nàng muốn làm cho Đại phu nhân ngày đêm không an tâm, khổ sở không chịu nổi.
Thôi ma ma cúi đầu, nghĩ thầm Tam tiểu thư tuổi còn trẻ mà ra tay độc ác, mới vào phủ được nửa năm nhưng có bản lĩnh biến Đại phu nhân thành dạng này, hôm nay còn có thể tiễn bước nhân vật khó đối phó như Nguỵ Quốc phu nhân, quả nhiên lợi hại không ai bằng. Nhưng mà, sau lưng Đại phu nhân còn có Tưởng gia, mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng như vậy sao? Lời này bà không dám nói ra trước mặt Lí Vị Ương, thậm chí không dám để lộ biểu cảm gì.
Lí Vị Ương nhìn biểu cảm của bà ta, biết bà ta đang nghĩ gì, cười nói: “Về sau làm phiền Thôi ma ma chăm sóc mẫu thân, nhưng mà ma ma cũng nên biết, lão phu nhân phái ma ma tới đây để làm gì, đừng tự tiện chủ trương là tốt nhất.”
Thôi ma ma lắp bắp kinh hãi, vội nói: “Nô tỳ không dám, nô tỳ nhất định sẽ nhìn chằm chằm không rời mắt.”
Dựa theo cách nghĩ của Lí Vị Ương, nhổ cỏ không nhổ tận gốc xuân đến lại sinh sôi, nàng muốn động thủ giết Đại phu nhân, nhưng lão phu nhân cùng Lí Tiêu Nhiên còn phái người canh giữ chỗ này, rõ ràng vẫn chưa hạ quyết tâm, nếu vội vàng động thủ, đầu tiên là làm bọn họ mất hứng, thứ hai, nhất định sẽ kinh động Tưởng gia. Nháo loạn đến mức cá chết lưới rách không phải là kết quả nàng muốn. Nhưng không có nghĩa Lí Vị Ương không có biện pháp khác, biện pháp không cần nàng động thủ có rất nhiều! Nàng nghĩ thầm trong lòng, trên mặt lại cười rất ngọt ngào: “Thôi ma ma hiểu là tốt rồi.”