Thác Bạt Ngọc đi tới bên cạnh Lí Vị Ương: “Nàng không sao chứ?”
Lí Vị Ương lạnh lùng nhìn bên kia, nói: “Người kia – là ai?”
Thác Bạt Ngọc không biết nên trả lời nàng như thế nào, khuôn mặt như được điêu khắc của hắn bị ánh mắt trời giữa trưa nhiễm lên một lớp màu vàng sáng lạn, bao quanh bởi khí khái anh hùng huy hoàng, nhưng lúc này vẻ mặt hắn còn mang theo cảm xúc không tin nổi: “Là người của ta.”
Nói xong bốn chữ này, hắn như trút được gánh nặng. Hắn có thể nói dối nàng, nhưng nói dối sẽ làm hắn cảm thấy áy náy, so với như thế, chẳng bằng nói thật.
Lí Vị Ương nhìn hắn, ánh mắt đột nhiên trở nên rất lạnh.
Trong nháy mắt, Thác Bạt Ngọc cảm thấy trái tim mình bị ánh mắt lạnh băng kia làm cho đông cứng.
Hắn biết, đáy lòng nàng có phủ băng, đó là sự nghi ngờ, lạnh lùng cùng xa cách. Hắn đã dùng toàn bộ sức lực muốn tới gần nàng, nhưng hắn có thể cảm giác được, trong lòng Lí Vị Ương rất cố chấp, không phải chỉ gặp chút ấm áp là tan chảy. Nhất là hiện tại, ánh mắt nàng nhìn hắn, quả thật lạnh đến cực điểm.
“Ta biết chuyện này không liên can đến điện hạ, nhưng điện hạ phải cho ta một lời công đạo, nếu còn phát sinh chuyện như vậy, ta không cam đoan mũi tên tiếp theo sẽ không bắn về phía Đức phi nương nương.” Giọng nói của Lí Vị Ương lạnh nhạt đến dị thường, nhưng rất rõ ràng, nàng không cần xem trọng toàn cục của Thác Bạt Ngọc, chọc giận nàng, đem tư liệu trong tay nói cho người khác cũng không phải không thể, hiện tại là Thác Bạt Ngọc cần nàng giúp chứ không phải nàng bắt buộc phải lựa chọn hắn. Hai mẹ con này có phải đã hiểu lầm điều gì không?
“Ta sẽ nói rõ ràng với mẫu phi.” Thác Bạt Ngọc giận tái mặt, nói, “Loại tình huống này tuyệt đối không phát sinh lần nữa.”
Lí Vị Ương thản nhiên nhìn thoáng qua Tả Nguyên bị binh lính áp giải đi, nói: “Ta muốn hắn lấy mạng đền mạng.”
Thác Bạt Ngọc gật đầu: “Ta sẽ giao đầu của hắn cho nàng.”
Lí Vị Ương chớp mắt: “Đối với người dám giết ta, ngũ mã phanh thây cũng không cần lưu tâm.”
Thác Bạt Ngọc không nói được lời nào, cuối cùng chỉ gật đầu: “Tất nhiên.”
Trên phương diện khác mà nói, Lí Vị Ương còn tàn nhẫn hơn hắn nhiều, nàng có thể ra quyết định thật nhanh, hạ quyết tâm tàn nhẫn thẳng tay với những người có ý đồ bất lương.
“Vừa rồi sao nàng phát hiện ra hắn?” Lẫn trong đám người, rất khó phát hiện.
“Triệu Nguyệt, đưa bảo bối của ngươi cho Thất điện hạ xem.” Lí Vị Ương phất tay.
Triệu Nguyệt đã đến bên cạnh Lí Vị Ương lạnh mặt lấy gương đồng từ trong tay áo, Thác Bạt Ngọc bắt điều hiểu ra.
“Vừa rồi ta bảo Triệu Nguyệt chú ý động tĩnh xung quanh, lúc người kia bắn tên, thì gửi tín hiệu cho ta.” Lí Vị Ương giải thích rất đơn giản. Trong đó còn có rất nhiều vấn đề phức tạp, ví như Triệu Nguyệt làm sao phát hiện ra Tả Nguyên, làm sao bắt được thời cơ tốt nhất, bọn họ ước định truyền tín hiệu như thế nào, Lí Vị Ương đều không nói, nhưng Thác Bạt Ngọc vẫn hiểu.
Tất cả chỉ là một ván cờ.
Lí Vị Ương mời Cao Mẫn đua ngựa, thật ra là muốn để cho nàng ta chết thay.
“Vì sao nàng chọn Cao Mẫn?” Thác Bạt Ngọc không hiểu hỏi, theo hắn thấy, tuy Lí Vị Ương tàn nhẫn, nhưng sẽ không thương hại người vô tội.
Lí Vị Ương cười nói: “Có người nhìn thấy mấy ngày nay Nguỵ Quốc phu nhân cùng Cao Mẫn hay đến lều trại của Đức phi nương nương, điện hạ nói xem bọn họ quan tâm đến ta như thế, ta hẳn nên hồi báo chút đỉnh chứ? Cả đời nằm trên giường bất động, tra tấn như vậy có phải sẽ hay hơn so với việc để Cao Mẫn chết đi? Nguỵ Quốc phu nhân chắc chắn rất hài lòng, nói vậy bà ta sẽ không dễ dàng buông tha cho kẻ kia.”
Thác Bạt Chân nhìn bọn họ, hắn cho rằng bọn họ đang nói những lời tình ý triền miên, bởi vì hắn đứng cách xa, hơn nữa thấy nụ cười mỉm của Lí Vị Ương, cho dù chỉ cười nhạt, nhưng cũng làm cho hắn không thể chịu nổi. Hắn nhanh chóng quay đầu nói: “Còn không nhanh nâng Cao tiểu thư về!”
Mọi người vội vàng nâng Cao Mẫn lên, có mấy vị tiểu thư sợ tới mức hôn mê bất tỉnh, những người khác lại chạy đến đỡ các nàng. Tôn tiểu thư đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn tay mình, vừa rồi nàng chạm vào Cao Mẫn, hiện giờ máu tươi đầy tay, Lí Vị Ương đi đến bên cạnh nàng, Tôn tiểu thư bật thốt: “Máu, thật nhiều máu…”
Lí Vị Ương quan tâm nói: “Biểu tỷ bị thương rất nặng.”
Tôn tiểu thư vừa dùng khăn lau máu trên tay, vừa giận dữ nói: “Chỉ sợ cả đời này không đứng dậy nổi, ai da, đúng là may mắn vô cùng, nếu vừa rồi tên kia bắn trúng người cô, nhất định đã xảy ra án mạng! Không biết tên chết tiệt không có mắt nào, hằng năm đều xảy ra tình huống ngộ thương thế này!”
Lí Vị Ương cười mang vẻ thương tiếc: “Đúng vậy, biểu tỷ rất đáng thương.”
Sau khi chuyện phát sinh, bởi vì ngộ thương năm nào cũng có, cho nên không có quá nhiều người chú ý, cùng lắm chỉ thở vắn than dài vài câu thay Cao Mẫn xui xẻo mà thôi. Đương sự Tả Nguyên, dưới sự tiến công dốc toàn sức lực của Bá Xương hầu, bị tước chức vị đầy xuống làm dân thường, miễn cưỡng giữ lại cái mạng, chờ trở về rồi xử lý tiếp. Nhưng hắn đột nhiên nổi cơn điên, chạy ra khỏi lều trại trông giữ, một mình ra khỏi doanh địa, đến ngày hôm sau tìm được, hắn đã bị thú dữ cấu xé thành nhiều mảnh nhỏ.
Triệu Nguyệt nói: “Tiểu thư, đó cũng coi như ngũ mã phanh thây.”
Lí Vị Ương cười: “Thác Bạt Ngọc đã giữ lời.”
Tả Nguyên xuống tay với mình hai lần, đây là kết cục hắn đã chọn. Về phần Đức phi sao… Lí Vị Ương khẽ cười, tuy tạm thời không thể động thủ, nhưng đó là nể mặt Thác Bạt Ngọc, không có nghĩa đối phương sẽ không gặp phiền toái gì hết, điều này không phù hợp với phong cách của nàng từ trước đến giờ.
Lúc Thác Bạt Chân trở lại lều trại đã là lúc thắp đèn. Nha đầu hầu hạ bữa tối là một tỳ nữ có gương mặt xa lạ, đôi mắt thông minh, nâng khay bước lên: “Mời điện hạ dùng bữa.”
Thác Bạt Chân nhìn nàng, ánh mắt dừng lại tại đôi mắt của nàng ta.
Cảm giác như đã từng quen biết.
Thác Bạt Chân nhìn chằm chằm nàng ta hỏi: “Ngươi tên gì?”
Trên mặt tỳ nữ xinh đẹp chợt ửng đỏ, dịu dàng điềm đạm nói: “Bẩm điện hạ, nô tỳ tên là Trác Nhi.”
Thác Bạt Chân nhìn chằm chằm nàng ta, nửa ngày vẫn không nói thêm một câu.
Hắn phân phó tâm phúc đi xem xét tình hình Lí Vị Ương, hiển nhiên đã bị hiểu lầm, đối phương có vẻ nghĩ rằng đoán được tâm ý của hắn, cho nên trăm phương nghìn kế tìm một nữ tử có dung mạo năm phần tương tự, đưa đến bên cạnh hắn.
Trác Nhi đặt khay xuống, dịu dàng dựa sát vào người Thác Bạt Chân lấy lòng: “Mời điện hạ dùng bữa.” Vừa nói, ánh mắt vừa đảo quanh miếng ngọc bội có giá trị xa xỉ trên người Thác Bạt Chân. Nàng là nữ tử thôn quê, thình lình bị người ta tìm đến nhà, vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra, nhưng thấy Thác Bạt Chân tướng mạo anh tuấn, khí độ bất phàm, hơn nữa ánh mắt hắn nhìn nàng rất đặc biệt, điều này làm cho Trác Nhi có dự cảm mình sắp bay lên làm phượng hoàng.
“Ngươi thích ta sao?” Thác Bạt Chân hỏi một câu rất khác thường, nhìn chằm chằm gương mặt của Trác Nhi.
Khuôn mặt Trác Nhi càng đỏ hơn: “Điện hạ là rồng trong loài người, nô tỳ… vô cùng ngưỡng mộ.”
Nhìn gương mặt tương tự lại nói ra những lời hoàn toàn tương phản, Thác Bạt Chân bỗng có cảm xúc vớ vẩn dở khóc dở cười, hắn dịu dàng cười nói: “Thưởng cho ngươi.” Nói xong, hắn tháo ngọc bội xuống, quăng cho Trác Nhi.
Trác Nhi mừng rỡ đến nói không ra lời, vội vàng tạ ơn.
“Điện hạ, có tin tức mới.” Một hắc y nam tử bước vào lều trại.
Trác Nhi lắc mông lui xuống, vẻ tươi cười trên mặt Thác Bạt Chân biến mất hoàn toàn, chuyển sang nghiêm túc: “Lại bị người khác tranh trước một bước.”
“Thuộc hạ vô năng.” Hà Thác cúi đầu.
Thác Bạt Chân cười lạnh: “Ta vốn tưởng rằng hắn cố ý thả Tả Nguyên đi là để cho Tả Nguyên một đường sống, không ngờ hắn lại tráng sĩ chặt cổ tay, mượn chuyện này thể hiện tâm ý với Lí Vị Ương, hay cho một nước cờ chết rồi để lại đường sống.” Hắn hơi mỉm cười, “Nếu Tả Nguyên rơi vào tay ta, ta tất nhiên sẽ có biện pháp làm cho hắn mở miệng chỉ điểm Đức phi.” Yên tĩnh một lát, lại nói, “Đáng tiếc chậm một bước.” Chậm một bước, hắn vốn có cơ hội cực tốt thẳng tay phá huỷ quan hệ giữa Thác Bạt Ngọc và Lí Vị Ương. Nếu để Lí Vị Ương tự tai nghe Tả Nguyên nói Đức phi sai khiến hắn giết nàng, nàng nhất định sẽ trở mặt với Thác Bạt Ngọc.
“Thủ hạ của ta tổn hại một lúc mười người quan trọng, Thác Bạt Ngọc đúng là không đơn giản.” Thác Bạt Chân cười nói.
Hà Thác cúi đầu: “Điện hạ, thứ lỗi cho thuộc hạ đi quá giới hạn, tin tức tiếp tục bị lộ, sợ rằng trong phủ có tai mắt, cần nghĩ cách loại bỏ.”
“Xem ra cần phải tra xét thật kỹ.” Thác Bạt Chân thở hắt, khuôn mày giãn ra.
Đúng lúc này, đột nhiên Hà Thác quát lên: “Ai?!”