Sắc mặt Đại phu nhân bỗng chốc thay đổi, bà đứng bật dậy, sau đó lại chậm rãi ngồi xuống, nói: “Uông tiểu thư, nhất định tiểu thư nhìn lầm rồi, hiện giờ trời tối đen —— “
Uông tiểu thư lắc đầu liên tiếp nói: “Không, không phải, ta không nhìn lầm, không tin mọi người hỏi nha đầu của ta, nàng ấy cũng thấy!”
Sắc mặt nha đầu cũng tái xanh, bộ dáng như bị hoảng sợ: “Tiểu thư nói không sai, nô tỳ cũng nhìn thấy, bị treo trên cây hoa mai, đầu lưỡi cũng thè cả ra, rất đáng sợ!”
Trong lòng Đại phu nhân có dự cảm không tốt, theo bản năng liếc nhìn Lí Vị Ương, không hiểu sao, bà có cảm giác, chuyện này cùng tiện nha đầu đang cúi đầu uống trà kia, có sự liên hệ gì đó. Nghĩ đến đây, bà quyết định thật nhanh nói: “Nhất định là tiểu thư nhìn lầm rồi! Người đâu, đỡ Uông tiểu thư về chỗ ngồi.”
Uông tiểu thư còn định nói thêm gì đó, nhưng nhìn thoáng qua sắc mặt Uông phu nhân, nhất thời không dám nhiều lời, trở về chỗ ngồi, nhưng tâm thần vẫn chưa ổn định. Các tiểu thư bên cạnh lập tức hỏi nàng tình cảnh lúc đó, nàng vừa định nói, thì Uông phu nhân ho khan một tiếng thật lớn, Uông tiểu thư không dám nói nữa.
Lí Vị Ương nhìn Lí Mẫn Phong đối diện hoàn toàn không biết gì cả, đang kính rượu Ngũ Hoàng tử, bờ môi hơi gợi lên.
Sắc mặt Lí Tiêu Nhiên không thoải mái, Đại phu nhân vội vàng nói: “Sắc trời tối đen, có lẽ là Uông tiểu thư nhất thời nhìn lầm thôi, thiếp lập tức phái người đi xem.”
Lí Tiêu Nhiên gật đầu, định bỏ qua chuyện này. Đột nhiên thấy phu nhân của Binh bộ thượng thư đứng lên, sắc mặt không còn sự đoan trang vừa rồi, kinh hoảng vô cùng nói: “Tô nhi của ta không thấy đâu!”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, Lưu phu nhân phủ Binh bộ thượng thư hơn bốn mươi tuổi mới sinh được một đứa con, yêu như châu bảo, đi đâu cũng thấy mang theo, sao đột nhiên lại không thấy?
Đại phu nhân vội vàng trấn an: “Lưu phu nhân, bà đừng gấp, ta lập tức phái người đi tìm.”
Lưu phu nhân vừa định gật đầu, Tam phu nhân lộ ra vẻ mặt chần chừ: “Trời tối đen, tiểu hài tử chạy loạn khắp nơi đúng là rất nguy hiểm, vừa rồi Uông tiểu thư nói dưới tàng cây hoa mai có chuyện xảy ra… Trước tiên đến đó xem sao.”
Đại phu nhân lườm Tam phu nhân một cái, nói trấn an: “Đừng có nói chuyện gở, tiểu hài tử ham chơi, trở về ngay lập tức thôi.”
Lưu phu nhân sao còn nghe lọt tai lời bà, sắc mặt đã sớm mất đi sự trấn định: “Không, ta muốn đích thân đi tìm!” Nói xong đẩy bọn nha đầu bên cạnh ra, đứng lên.
Binh bộ thượng thư vừa nhìn thấy, nhất thời sượng mặt, tuy sợ đắc tội Thừa tướng, nhưng chung quy vẫn đau lòng cốt nhục duy nhất, cũng đứng lên xin lỗi, sau đó bước nhanh theo.
Nháo loạn như vậy, yến hội sao còn tiếp tục được.
Mọi người cũng đứng lên, bảy miệng tám lời nói: “Chúng ta cũng đi xem.”
“Đúng vậy đúng vậy, Lưu đại nhân chỉ có một đứa con, nếu có chuyện thì đúng là đại sự!”
“Thừa tướng đại nhân, chúng ta cũng đi xem!”
Lí Tiêu Nhiên thấy mọi người đều nói như vậy, bất đắc dĩ gật đầu nói: “Đã như thế, mọi người cùng đi.”
Trong lòng Đại phu nhân sốt ruột, nhanh chóng liếc mắt ra dấu với Lâm ma ma bên cạnh, bảo bà ta đi trước một bước, lập tức nhìn xem dưới cây mai có chuyện gì, nhất định phải xử lý thi thể xuất hiện bất ngờ kia trước khi mọi người đến. Nhưng mà Lâm ma ma đi tới cửa, lại thấy mọi người đều đang chen ra ngoài, nhất thời bị giữ chân ở cửa, không thể ra ngoài.
Lí Vị Ương nhìn thấy tất cả, lộ ra nụ cười nhàn nhạt thản nhiên.
Thất Hoàng tử Thác Bạt Ngọc vừa đúng lúc nhìn thấy được vẻ tươi cười này, bỗng dưng có hứng thú nhướng mày. Tam tiểu thư này, thật sự rất cổ quái.
“Thất đệ, không tới xem náo nhiệt sao?” Thác Bạt Chân đột nhiên cắt ngang ánh nhìn chăm chú của hắn.
Thác Bạt Ngọc quay đầu lại, cười nhẹ, nói: “Tất nhiên là muốn đi xem, Tam Hoàng huynh mời đi trước.”
Còn Ngũ Hoàng tử, đã sớm đi theo Lí Trường Nhạc, căn bản không ngồi ở vị trí của mình.
Người trước người sau đến hoa viên, Lưu phu nhân vì sự nhắc nhở của Tam phu nhân, mà chạy bán mạng đến dưới tàng cây mai, bên hồ có một cây mai hoa mới nở rộ rất đặc biệt, có thể dễ dàng nhận ra. Bà chạy đến đầu tiên, hoàn toàn quên đi thân phận của mình cùng quy củ của một phu nhân, một lòng chỉ nghĩ đến chuyện đi tìm con.
Chờ đến lúc đứng dưới tàng cây mai, lập tức thấy một bóng người khẽ đung đưa, Lưu phu nhân sợ tới mức lùi lại một bước, nhìn kỹ, thì thấy bóng người rất dài, thở phào nhẹ nhõm một hơi, không phải con mình!
Mọi người chạy tới sau, đều nhìn thấy thi thể này, lại nghe thấy một nha đầu hô lên: “Là Tử Yên! Là Tử Yên!”
Bạch Chỉ xông lên, ôm lấy thi thể kia, nước mắt rơi xuống liên tiếp: “Tử Yên, cô làm sao thế! Tử Yên, rốt cuộc là tại sao!”
Lí Mẫn Phong bước nhanh tới, nhìn thấy tình cảnh này, kinh hoảng trợn mắt há hốc mồm, hắn vạn lần không ngờ, Tử Yên lại xuất hiện tại đây.
Lí Vị Ương lạnh lùng nói: “Thả người xuống dưới.”
Tất nhiên có các ma ma làm việc nặng chạy nhanh lên thả người xuống, thăm dò hơi thở, đã chết từ lâu. Nhìn khuôn mặt xanh trắng của Tử Yên, nước mắt Bạch Chỉ không ngừng lại được, càng chảy nhiều hơn.
Lí Mẫn Phong nắm chặt nắm tay, ánh mắt biến thành đỏ đậm: “Không có khả năng! Nàng ta sao có thể –” Hắn rõ ràng đã phân phó những người đó đưa Tử Yên đi xử lý, rồi lặng lẽ đem thi thể ra khỏi phủ, sao có thể treo trên cây hoa mai!
Lí Vị Ương vừa rồi còn mang khuôn mặt nhàn nhã giờ lạnh lùng nhìn hắn: “Đại ca, một nha đầu đang êm đẹp, đại ca nói muốn nàng ta, muội lập tức đưa cho đại ca, bây giờ còn chưa qua vài ngày, sao đã chết rồi!”
Lí Mẫn Phong sửng sốt, lập tức không trấn áp được sự giận dữ trên mặt: “Ngươi tính là cái gì, chưa đến lượt ngươi tới chất vấn ta!”
Đúng lúc này, Lí Mẫn Đức nhíu mày, nói: “Đại ca, Tam tỷ là An Bình Huyện chủ được bệ hạ tự mình sắc phong, đại ca lại chưa có công danh, luận lễ, đại ca nhìn thấy Tam tỷ còn phải hành lễ, Tam tỷ rộng lượng không so đo với đại ca, đến việc nói đại ca cũng không cho nói là sao!”
Gân xanh trên trán Lí Mẫn Phong hiện lên, lại e ngại mọi người ở đây, đành áp chế lửa giận trong lòng.
Lí Tiêu Nhiên thấy tình cảnh như vậy, sắc mặt cực kỳ khó coi, ông lạnh lùng trách cứ: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!”
Sắc mặt Đại phu nhân u ám, chậm rãi nói: “Lão gia, nha đầu Tử Yên kia cả ngày không thấy bóng dáng, thiếp còn tưởng rằng nó xin nghỉ về thăm người thân.”
Lí Vị Ương thản nhiên nhìn Lí Mẫn Phong nói: “Đại ca, Tử Yên là thiếp của đại ca, nếu nàng muốn xin nghỉ, sao có thể không nói trước một tiếng.”
Đại phu nhân lạnh lùng nói: “Vị Ương, đứa nhỏ này hồ đồ rồi, Tử Yên chỉ là một nha đầu, sao lại gọi là thiếp gì.”
Chưa lấy thê mà đã nạp thiếp trước, điều này không chấp nhận được trong gia tộc lớn, cũng là không tôn trọng con dâu mới. Trước mắt Đại phu nhân đang xem xét chọn thê tử tốt nhất cho Đại thiếu gia, nếu để người khác biết Đại thiếu gia đã sớm có thiếp, chẳng phải là để người ta cảm thấy phủ Thừa tướng dạy con không nghiêm sao.
Lí Vị Ương mỉm cười: “Có phải hay không, trong lòng đại ca hiểu rõ.”
—— Lời ngoài truyện ——
Tử Yên không phải đã bị Đại phu nhân xử lý xong rồi sao? Vì sao nàng ta đột nhiên chết ở chỗ này? HIAHIAHIA, ta chỉ có thể nói, Tử Yên không phải bị nữ chính giết, nàng ấy không phải loại người như vậy, đừng có đoán mò!