Lí Vị Ương thiếu chút nữa là cười ra tiếng, bộ dáng này, đúng là làm người khác trìu mến, nàng là nữ nhân còn cảm thấy động tâm, huống chi là nam nhân? Quả nhiên, Ngũ Hoàng tử bên kia lộ ra vẻ mặt đau lòng không thôi: “Đại tiểu thư làm sao vậy?!”
“Đều tại nô tỳ, hôm qua Đại tiểu thư trở về nghe nói phu nhân mất, không chịu nổi đả kích, cả người ngây ra, nói bản thân bất hiếu, ngay cả mẫu thân mất đi cũng không thể ở bên cạnh, đáng nhẽ nô tỳ phải nhận ra, không để tiểu thư ở lại một mình…” Đàn Hương khóc như đứt từng khúc ruột.
Lí Vị Ương nhìn thoáng qua cổ Lí Trường Nhạc, trên cổ tuyết trắng kia đúng là có một vết lằn rất sâu, xem ra, dùng dây thắt cổ, nàng thản nhiên nhìn, không nói một lời.
Đàn Hương khóc sướt mướt: “Đại tiểu thư nói, tiểu thư từng sai lầm, trong nhà này lão gia cùng lão phu nhân đều không tin tiểu thư, Đại phu nhân đi rồi, tiểu thư còn sống cô đơn để làm gì…” Sau đó nhìn thoáng qua Lí Vị Ương, nói, “Ngay cả Tam tiểu thư cũng không chịu tha thứ cho tiểu thư…”
Thác Bạt Duệ nhìn thấy giai nhân mình ái mộ đáng thương như vậy, trong lòng đau đớn, nói: “Lí Thừa tướng, Đại tiểu thư là danh môn khuê tú, hiền lương thục đức, xinh đẹp đoan trang, ta cứ tưởng rằng nàng là hòn ngọc quý trong tay ông, ai ngờ nàng bị bức bách đến mức này! Chẳng lẽ đường đường phủ Thừa tướng lại không thể bao dung một tiểu nữ tử sao?”
Lí Tiêu Nhiên nhíu mày, trầm mặc không nói.
Đàn Hương vừa khóc vừa nói: “Lão gia, Đại tiểu thư biết sai rồi, mấy ngày nay tiểu thư ở am ni cô, ăn chay niệm phật, chép kinh văn, không đi đâu hết, mỗi tối đều nhớ nhà, vừa nghĩ đến đã khóc, nghe thấy ngài nói đón tiểu thư trở về, tiểu thư vui vẻ không thôi, nói với nô tỳ về sau nhất định sẽ hiếu thuận với lão gia và lão phu nhân, nhưng khi trở về thì đột nhiên nghe tin dữ phu nhân mất, sau đó lão gia còn nói sẽ đưa tiểu thư đến am ni cô, Đại tiểu thư nói chuyện với lão gia như vậy là không đúng, nhưng mà cũng vì thân là con gái mà không thể chăm sóc phu nhân trước lúc lâm chung, tẫn hiếu với phu nhân cho nên tiểu thư mới tuyệt vọng như thế! Cầu xin người nể tình sự hiếu tâm của Đại tiểu thư mà tha thứ cho tiểu thư!”
Lí Vị Ương chậm rãi nói: “Đàn Hương, mọi chuyện phụ thân tự nhiên sẽ có quyết định, ngươi đứng lên trước đi.”
Thác Bạt Duệ quay đầu lại thật mạnh, lời nói mau lẹ, sắc mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm Lí Vị Ương: “Ngươi khỏi cần làm bộ làm tịch ở đây! Ngươi dùng đủ loại thủ đoạn độc ác đối phó với Đại tiểu thư, ta biết hết rồi! Hành động của ngươi làm người khác giận sôi, làm người khác khinh thường! Ta quả thật không tin nổi, trên đời lại có loại nữ nhân độc ác như ngươi, càng không tin được, Lí Thừa tướng lại có một đứa con gái không có phẩm hạnh đạo đức, không thể ngờ ngươi lại là muội muội của nữ tử xinh đẹp lương thiện như Đại tiểu thư, ông trời bị mù mắt rồi!”
Lí Vị Ương lộ ra vẻ mặt giật mình, trong lòng lại bị những lời này của Ngũ Hoàng tử chọc cười, Ngũ Hoàng tử này đúng là… không còn gì để nói.
Lão phu nhân tức giận mặt trắng bệch, giọng nói cũng trở nên nghiêm khắc: “Ngũ điện hạ!” Lí Vị Ương là nữ nhi của Lí gia, cho dù hắn là Hoàng tử thì dựa vào cái gì chạy đến nhà người ta khoa tay múa chân, thay bọn họ giáo huấn con cháu?! Còn dùng loại giọng điệu này!
Mày Lí Tiêu Nhiên nhíu lại: “Ngũ điện hạ, Vị Ương không phải người như điện hạ nói, nhất định điện hạ đã hiểu lầm rồi!”
“Lí Thừa tướng, luận danh phận, luận địa vị, ông đều là người được mọi người kính trọng, ta rất tôn trọng ông! Nhưng trong chuyện nhà sao ông có thể hồ đồ như vậy, nâng một con cóc lên tận trời, giáng thiên nga xuống dưới đất!”
Lí Vị Ương lạnh lùng nói: “Ngũ điện hạ, hôm nay là tang lễ của mẫu thân, mong ngài đừng hô to gọi nhỏ ở đây, không hợp với cấp bậc lễ nghĩa, nếu náo loạn đến chỗ bệ hạ, bệ hạ cũng không đồng ý với hành động của điện hạ!”
“Im miệng!” Thác Bạt Duệ giận dữ đầy mặt, gằn tứng tiếng, rõ ràng mà hữu lực: “Đại tiểu thư là nữ tử lương thiện, dịu dàng, rộng lượng, cao quý, nàng tuyệt đối không phải nhận đãi ngộ như vậy! Vậy mà ngươi cố tình không dung tha nàng, tìm mọi cách bắt nạt ức hiếp nàng, ngươi đẩy nàng vào chỗ chết, chính vì ghen tị nàng hơn ngươi ở mọi mặt!” Hắn đứng trước mặt nàng, trừng mắt nhìn nàng: “Ta cảnh cáo ngươi, nếu Đại tiểu thư có gì không ổn, ta là người đầu tiên không tha cho ngươi!”
Lí Vị Ương nghe xong, như thể vô cùng buồn bã lo lắng, nhích lại gần Lí Tiêu Nhiên, vẻ mặt tủi thân oan ức.
Mày của Lí Tiêu Nhiên quả thật sắp dính thành một đường, ông nói: “Ngũ điện hạ, ý của điện ta mọi người đã hiểu! Nhưng hiện tại trong nhà đang tang lễ rối loạn, mong điện hạ đừng gây loạn thêm!”
Thác Bạt Duệ hung tợn nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, vẻ mặt nàng ta nhìn như bị kinh sợ, nhưng ánh mắt lại mang một tia lạnh lùng, trong lòng hắn phán định, nàng ta căn bản không vô tội như bề ngoài! Có thể nói, nàng ta là một con rắn độc, một nữ nhân đáng sợ!
Hắn không thể để Lí Trường Nhạc tiếp tục bị Lí Vị Ương hãm hại!
Hắn không kìm lòng được tay nắm chặt lại: “Có một chuyện, ta vốn không định nói ngay hiện tại, nhưng ta biết nếu không nói ra Đại tiểu thư có thể sẽ không chấp nhận nổi thế giới tàn khốc này mà rời đi, cho nên ta quyết định trịnh trọng nói cho ông biết, ba năm sau ta muốn lấy Đại tiểu thư làm Chính phi!”
Tất cả mọi người giật mình nhìn chằm chằm Thác Bạt Duệ, không biết sao hắn có thể đưa ra quyết định qua loa như vậy!
Ban đầu Thác Bạt Duệ chỉ mến mộ mỹ mạo của Lí Trường Nhạc, nhưng hôm nay nhìn nàng khổ sở như vậy, bi thương như vậy, “sống không bằng chết” như vậy, hắn quyết tâm cứu nàng, cho dù phụ hoàng phản đối, mẫu phi phản đối, tất cả mọi người khắp thiên hạ phản đối, hắn cũng nhất định lấy nàng làm Chính phi!
Lí Tiêu Nhiên nhìn chằm chằm Thác Bạt Duệ: “Ngũ điện hạ, điện hạ có biết mình đang nói gì không?! Không có bệ hạ chỉ hôn —— “
“Ta sẽ làm phụ hoàng đồng ý, cho nên hiện tại coi như Đại tiểu thư đã trở thành người Hoàng gia! Mời các ngươi tôn trọng nàng như tôn trọng ta, vì tương lai nàng chính là Ngũ Hoàng tử phi! Nếu để ta biết ai còn bất kính với nàng, đừng trách ta không khách khí!” Thác Bạt Duệ nói xong, lại dùng ánh mắt phun ra lửa nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, khuôn mặt nho nhã lúc này trở nên vô cùng đáng sợ.
Lí Vị Ương buông mắt xuống, môi nhếch lên, hóa ra là như vậy.
Mỹ nhân kế của Lí Trường Nhạc, xem ra có hiệu quả rất lớn. Nhưng mà, nàng ta lựa chọn Thác Bạt Duệ, thật sự làm nàng hơi ngạc nhiên, nàng cho rằng, dựa theo đối tượng chung tình của Lí Trường Nhạc, nàng ta phải lựa chọn Thác Bạt Chân mới đúng.
Thật ra cẩn thận suy nghĩ lại thì dễ dàng hiểu ra, Thác Bạt Chân không có thân phận, địa vị cao quý như Thác Bạt Duệ, hiện giờ trong mắt mọi người chỉ là một Tam Hoàng tử không ai để ý đến, Lí Trường Nhạc muốn tìm một chỗ dựa vững chắc để tiếp tục sống yên ổn ở Lí gia, tất nhiên phải tìm người có lợi nhất. Nói như vậy, Lí Trường Nhạc không còn ngu ngốc như trước kia.
Lúc này, đại phu ấn vào huyện Nhân trung của Lí Trường Nhạc, nàng ta ưm một tiếng, thở ra nặng nề, hàng mi nhẹ nhàng lay động.
Thác Bạt Duệ thở phào nhẹ nhõm: “Tỉnh là tốt rồi!”
Lí Trường Nhạc chậm rãi mở mắt, người đầu tiên nàng nhìn thấy là Thác Bạt Duệ, nước mắt rơi xuống như mưa: “Ngũ điện hạ…”
Ánh mắt đau thương kia, giọng nói hơi khàn mà uyển chuyển, cho dù có trái tim cứng rắn cũng phải mềm lòng…
Lí Vị Ương nhìn Lí Tiêu Nhiên, quả nhiên thấy trên mặt ông cũng lộ ra biểu cảm không đành lòng, chung quy vẫn là nữ nhi ông yêu thương hơn mười năm, nếu nói ông hoàn toàn thờ ơ mới là nói bừa. Đây là mục đích của Lí Trường Nhạc, đoạt lại lòng tin của Lí Tiêu Nhiên, đồng thời mượn lực lượng của Ngũ Hoàng tử làm lão phu nhân cùng Lí Vị Ương kinh sợ. Đương nhiên, đây chỉ là mục đích bề ngoài, Lí Vị Ương thấy sợ rằng hành động của đối phương không xuất phát từ nguyên nhân này.
“Đại tiểu thư, nếu nàng có oan ức khổ sở gì, có thể nói cho mọi người biết, ta nhất định sẽ làm chủ cho nàng, sao có thể làm chuyện cùng đường thế này!” Thác Bạt Duệ vạn phần thương tiếc, hoàn toàn trái ngược với lời nói mau lẹ sắc mặt nghiêm nghị lúc nói chuyện với Lí Vị Ương.
Lí Vị Ương nhìn hắn, như thể nhìn thấy Thác Bạt Chân năm đó, có cảm giác không biết nên khóc hay nên cười. Một lần hai lần ba lần, mỹ nhân luôn có mỵ lực khuynh quốc khuynh thành, nhưng nếu có một ngày Lí Trường Nhạc không còn khuôn mặt làm vũ khí này, những nam nhân đó sẽ dễ dàng mắc câu như vậy sao?
“Phụ thân… Phụ thân…” Lí Trường Nhạc nước mắt như mưa, cả người hướng về phía Lí Tiêu Nhiên.
Lí Tiêu Nhiên bất giác tiến lên một bước, Lí Trường Nhạc cầm chặt tay ông: “Phụ thân, nữ nhi vừa nghĩ đến người không bao giờ tha thứ cho nữ nhi thì cảm thấy không còn muốn sống nữa, nhất thời nghĩ quẩn mới làm vậy, không phải cố ý gây thêm chuyện cho phụ thân…”
Vừa nói, nước mắt nàng vẫn không ngừng rơi.
Lí Tiêu Nhiên còn chưa nói gì, Thác Bạt Duệ đã xen lời: “Đại tiểu thư đây căn bản không phải là sai lầm của nàng, đều tại Tam muội nàng —— “
Lí Trường Nhạc vội vàng ngắt lời: “Ngũ điện hạ, đừng nói nữa đều là sai lầm của ta, không thể trách Tam muội! Hôm qua ta còn quở trách Tam muội, sau khi trở về trong lòng ta cất chứa quá nhiều khổ sở, ta biết là ta đã trách lầm muội ấy, muội ấy là người muội muội tốt, rất quan tâm đến ta, chỉ tại giữa chúng ta tồn tại quá nhiều hiểu lầm —— “
Nàng ta không nói thì thôi, vừa cất lời đã làm Thác Bạt Duệ kích động hơn: “Đến giờ nàng còn nói giúp nàng ta, nàng xem bản thân…” Hắn cảm thấy Lí Trường Nhạc thật sự rất lương thiện, quay đầu nói, “Ngươi lợi hại, ngươi đúng là rất lợi hại, Lí Vị Ương, ngươi xem phẩm hạnh Đại tỷ ngươi, tự nhìn lại mình, không thấy xấu hổ sao?!”
Khuôn mặt của hắn tràn ngập phẫn nộ oán hận, người khác không biết còn tưởng Lí Vị Ương làm chuyện tội ác tày trời gì, biểu hiện của Thác Bạt Duệ hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của Lí Vị Ương, cuối cùng nàng cũng biết vì sao lúc trước Ngũ Hoàng tử là người đầu tiên bị diệt trừ, với đầu óc như vậy, hắn đúng là có số mạng trời sinh bị người khác lợi dụng!
Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Ngũ điện hạ, Đại tỷ đã nói Đại tỷ nhận sai, điều này có nghĩa Đại tỷ thừa nhận mọi chuyện trước kia là Đại tỷ không đúng, bây giờ điện hạ luôn miệng nói ta ác độc, điện hạ đang ngăn cản tỷ muội chúng ta hòa thuận sao?”
Hòa thuận? Lí Trường Nhạc sửng sốt, nàng cho rằng có đánh chết Lí Vị Ương cũng sẽ không hòa thuận với nàng, thậm chí nàng nghĩ Lí Vị Ương bị mắng sẽ thẹn quá hóa giận, như thế thì nàng có thể lột mặt nạ Lí Vị Ương trước mặt mọi người!
Nhưng mà Lí Vị Ương lại mỉm cười đi đến cạnh nàng ta, dịu dàng nói: “Đại tỷ đã biết sai rồi, muội đương nhiên sẽ tha thứ cho tỷ, không chỉ muội, mọi người trong nhà đều sẽ không trách tỷ nữa?! Có phải không, phụ thân?”