Vừa vào phòng, lại nghe thấy tiếng cười của lão phu nhân: “Vị Ương nha đầu này, lúc nào cũng chọc cho ta cười!”
Lí Vị Ương mặc váy lụa bông màu xanh pha vàng, chỗ cổ áo thêu cánh hoa lan cực kỳ đẹp mắt, trên đầu chỉ cài một cây trâm ngọc bích, thoạt nhìn tươi mới nhã nhặn, dịu dàng dễ thân cận, tươi cười trên mặt lại càng thêm sự hoạt bát: “Vị Ương có thể ở cạnh lão phu nhân, là phúc khí của Vị Ương.”
Lão phu nhân cười điểm điểm đầu nàng, nói với La ma ma bên cạnh: “Nha đầu này lại nói dối rồi, miệng ngọt như vậy!”
Lí Thường Hỉ lắp bắp kinh hãi, lão phu nhân luôn đoan trang nghiêm túc, không hề thân cận với các cháu gái, từ lúc nào đã thân thiết với Lí Vị Ương như vậy? Nàng không biết rằng, một tháng qua, mỗi ngày Lí Vị Ương đều đến làm bạn với lão phu nhân, niệm kinh, pha trà, nói chuyện, hiện giờ ai ai cũng biết, lão phu nhân rất thích vị Tam tiểu thư vừa mới bước vào phủ này.
Lúc này, tiểu nha đầu vào báo Ngũ tiểu thư đến. Lí Thường Hỉ nhanh chóng đi lên, hành lễ nói: “Thường Hỉ ốm đau, vừa khỏi đã vội đến thỉnh an lão phu nhân, xin lão phu nhân thứ tội.”
Lão phu nhân nhìn nàng, vẻ mặt nhàn nhạt nói: “Đứng lên đi.”
Lí Thường Hỉ biết biểu hiện của mình lúc ở Nam viện trước đó, nhất định đã truyền đến tai lão phu nhân, có chút khẩn trương, thân thể cứng đờ, không dám cử động.
Lí Vị Ương nhìn thoáng qua sắc mặt lão phu nhân, cười khanh khách đi tới, nâng Lí Thường Hỉ đứng dậy, “Ngũ muội muội đừng động tí đã xin thứ tội, lão phu nhân là người từ ái, sẽ không trách tội muội đâu.”
Sắc mặt Lí Thường Hỉ biến đổi, nàng đột nhiên ý thức được, Lí Vị Ương đã thăm dò được tính khí lão phu nhân, đều là thứ nữ, Lí Vị Ương có thể lấy lòng lão phu nhân, vì sao nàng không thể?
“Lão phu nhân… Thường Hỉ chỉ là trong lòng thấy bất an…” Lí Thường Hỉ chớp chớp mắt, nước mắt lập tức rơi xuống.
Lí Vị Ương mỉm cười, không tức giận với bản thân mình, cũng không nói lời cay độc chửi bới, chứng minh đầu óc của Lí Thường Hỉ đã nghĩ rõ ràng rồi.
Lão phu nhân thở dài, nói: “Con cũng là đứa nhỏ nhu thuận, ta biết, lần này, con chịu khổ rồi.”
Lí Thường Hỉ nghe thấy lão phu nhân nói như thế, mới ngừng khóc.
Lí Vị Ương cười thản nhiên, “Ngũ muội muội khôi phục mạnh khoẻ, về sau tỷ muội chúng ta có thể qua lại thường xuyên.”
Lí Thường Hỉ nhìn chằm chằm nàng, tâm tình rất phức tạp.
Lão phu nhân gật đầu, lại cười nói, “Nói rất đúng, hai con là tỷ muội ruột thịt, lại là tiểu thư phủ Thừa tướng, chỉ vì chút chuyện mà xảy ra tranh chấp, ta không chấp nhận được, đến lúc đó bất luận ai đúng ai sai đều bị phạt, đã biết chưa?”
Lí Vị Ương chớp chớp mắt, cười nói: “Dạ.”
Sau khi hai người rời đi, lão phu nhân hỏi La ma ma: “Nghe nói Thất di nương bị bệnh? Lại còn ho khan, mời đại phu đến bắt mạch đi.”
Đây là vì Tam tiểu thư, La ma ma hiểu rõ: “Dạ, lão phu nhân tâm địa từ bi nhất, lần trước lão gia từ Nam viện về, nói viện kia rất khó coi, mời đại phu cho Thất di nương, còn sai bốn nha đầu đến hầu hạ, hiện giờ đã đỡ hơn nhiều, coi như là nhân hoạ được phúc.”
Lão phu nhân gật đầu, nói: “Cũng may Thất di nương sinh được nha đầu thông minh.”
La ma ma cười nói: “Thường ngày lão phu nhân niệm kinh, Đại tiểu thư cũng tới, chỉ có điều Đại tiểu thư tuổi vẫn còn trẻ, ngồi không được bao lâu, mà Tam tiểu thư lại thật kỳ quái, có thể ngồi xuống cùng lão phu nhân đến hai ba canh giờ, thật là có tâm hướng Phật.”
Lão phu nhân cười cười: “Ta không phải người mù, ai thật tâm ai giả bộ, vừa nhìn đã nhận ra. Đứa nhỏ này tuy rằng tìm kiếm một chỗ che chở, nhưng đối với ta cũng có ba phần thật lòng, chính vì phần thật lòng này, giúp con bé một phen cũng có ngại gì, mấu chốt là, con bé đáng giá để cân nhắc.”
La ma ma đỡ lão phu nhân nằm xuống, nói: “Chỉ mong Tam tiểu thư sẽ không cô phụ sự kỳ vọng của lão phu nhân.”
Lão phu nhân nhắm mắt nói: “Tuy rằng thông minh, nhưng chung quy tuổi vẫn còn trẻ, haiz…”
Trong lòng La ma ma giật mình, không dám mở miệng nữa.
Chạng vạng, Lí Vị Ương tìm được một quyển bảng chữ mẫu, đặt lên bàn chậm rãi viết.
Cho tới giờ Kinh đô không thiếu tài nữ, thí dụ như Lí Trường Nhạc, một tuổi đã nhận được mặt chữ, ba tuổi đọc thơ, năm tuổi đọc thuộc lòng Bách gia thư, luôn nổi bật trong những người cùng tuổi, được mọi người khen ngợi. Kiếp trước sau khi vào phủ Lí Vị Ương mới bắt đầu học chữ đọc sách, so với thiên kim thế gia khác, đã chậm trễ hơn không biết bao nhiêu, cho dù sau này nàng lấy chăm chỉ bù lại, cũng chỉ dừng ở mức nhận được mặt chữ mà thôi, chữ viết ra bị không biết bao nhiêu người ngầm chê cười, dần dần, nàng không còn chạm vào thơ hoạ nữa. Nhưng mà hiện tại – luyện chữ có thể tĩnh tâm tập trung suy nghĩ, đối với nàng có ích lợi lớn.
Cạch một tiếng, cửa sổ bị mở tung, một cơn gió mạnh thổi vào, lật hết cả trang sách, Bạch Chỉ ngồi bên đang thêu thùa may vá vội vàng đứng dậy đóng cửa sổ lại, phát hiện sắc trời biến đổi, nàng nhướng mày, lúc trưa trời cao nắng chiếu, hiện giờ trời đã u ám, nàng quay đầu lại, nói với Lí Vị Ương: “Tiểu thư, trời tối quá, tiểu thư viết chữ phải cẩn thận đôi mắt, nô tỳ thắp thêm cho tiểu thư một cây nến nữa.”
Lí Vị Ương gật đầu mà không ngẩng đầu lên, nàng biết tiểu thư lúc luyện chữ không thích bị người khác quấy rầy, Bạch Chỉ nhẹ tay nhẹ chân khép cửa lại, đi ra ngoài.
Lại qua nửa canh giờ, bầu trời đã u ám như đêm đen, sau một tia chớp, cùng một tiếng sấm vang lên, mưa lớn lộp bộp lộp bộp trút xuống.
Ngay lập tức, tiếng ào ào vang lên khắp bốn phía.
Lí Vị Ương ngẩng đầu, đứng lên, mở cửa sổ ra một lần nữa, nhìn mưa bên ngoài, người khẽ run.
Nàng không thích mưa đêm, đêm hôm Ngọc Lí chết, cũng mưa to đầy trời. Cho nên, mỗi khi gặp phải ngày mưa như trút nước như vậy, sẽ gợi lên quá khứ đen tối sâu trong trí nhớ của nàng.
Lúc này, Tử Yên bước nhanh đến trước cửa, nhẹ nhàng đặt ô trúc cạnh cửa, lau khô nước mưa trên người rồi mới bước vào: “Tiểu thư, nô tỳ vừa mới gặp Dung nhi trong viện Thất di nương, nàng ấy nói thay Thất di nương gửi thư đến.”
Dung nhi là nha đầu mới đưa đến chỗ mẹ, một người rất thông minh lanh lợi. Lí Vị Ương nhận tờ giấy Tử Yên đưa qua, nhìn trong đó có viết: Có chuyện quan trọng cần thương lượng, bí mật, nhanh đến.
Lí Vị Ương xiết chặt tờ giấy trong tay, ngẩng đầu hỏi Tử Yên: “Ngươi nhìn thấy Dung nhi ở đâu?”
Tử Yên tất nhiên trả lời thành thật: “Ở trong hoa viên, nô tỳ phải đi lấy hạt giống hoa mai, vừa hay thấy nàng ấy đang vội vã đi lại đây, nên mới gặp nhau.”
Lí Vị Ương dừng lại một chút: “Khi đó, trời đã bắt đầu đổ mưa rồi. Từ Nam viện đi đến đây, cũng chỉ nửa canh giờ.” Trời đã đổ mưa một canh giờ rồi…
Tử Yên không rõ Lí Vị Ương đang lẩm bẩm gì, càng cảm thấy kỳ quái: “Tiểu thư, ngài nói gì thế?”
Nếu theo tờ giấy viết, Thất di nương có chuyện bí mật muốn nói với mình, tức là bảo một mình nàng đi – ngón tay trắng nõn tinh tế của Lí Vị Ương khẽ vuốt tờ giấy, thản nhiên nói: “Đi ra ngoài, gọi hết nha đầu ma ma trong viện ra, tất cả mặc áo tơi vào, ta có việc phân phó.”
Trong lòng Tử Yên, không hiểu sao lại dâng lên dự cảm xấu…
—— Lời ngoài truyện ——
Không chỉ một bạn hỏi đến vấn đề kết cục, nhấn mạnh rõ ràng một lần nữa, truyện này chỉ có một nam chính duy nhất, một kết cục duy nhất, không được hoài nghi ta ==