Trên thực tế, nếu không có mĩ mạo xinh đẹp của Lí Trương Nhạc, không ai lại ngó con mắt xem nàng một chút, bởi vì quang huy sự tích của nàng, đều đã truyền khắp nơi, người người đều biết đến nàng đầu tiên là đắc tội với Hoàng Đế, sau lại xúi giục Hoàng Tử vì nàng mà nhận sự trách cứ của Hoàng Thượng, nghe nói khi tang lễ mẫu thân của nàng cư nhiên còn một thân hoa phục…Cưới vợ cưới vợ hiền, tốt cửa tốt nhà, nhưng với nữ nhân như vậy ai dám lấy về? Chính thê cũng không phải là bình hoa, tùy tiện muốn có là có, đó là người quản lý gia đình, cưới về không tốt là tai họa cửu đại.
Lí Trường Nhạc càng nghĩ càng phẫn hận, nàng cảm thấy trên người bản thân ẩn ẩn tản ra một mùi hôi thối át cả mùi hương phấn, không khỏi trong lòng sinh ra một tia sợ hãi, sợ bị mọi người phát hiện.
Lí Vị Ương lại không có liếc mắt Lí Trương Nhạc một cái, bởi vì nàng đang ở ví trí rất gần với Cửu Công Chúa, cho nên nàng bị Cửu Công Chúa kéo lại hỏi han.
Thác Bạt Chân cách đó không xa không tự chủ được đem ánh mắt dừng lại trên người Lí Vị Ương, tuy rằng hắn chỉ nhìn được một bên mặt của nàng___Trên trán nàng đính một khỏa đá quý màu lam nhạt, khiến nàng toát ra vẻ trong trắng thuần khiết mà tươi mát, từ xa nhìn lại, ánh sáng nhạt nhạt của ngọn nến hạ xuống một nửa gương mặt nàng như toát lên sáng rọi, đá quý cùng màu tóc đen tuyền rất cân xứng, giống như là ánh trăng kia làm người xa tưởng mà mê ly. Nàng có màu da tuyết trắng
Căn bản là không cần son phấn, hôm nay lại trang điểm sơ sài một ít, màu da còn hơn cả trắng nõn, Mặt trên còn nhợt nhạt tô điểm một tầng son, càng tôn thêm màutuyết trăng của nàng, tựa như là mây tía lúc sáng sớm, mềm mại xinh đẹp, làm cho người ta hoài nghi chỉ cần thổi nhẹ một caí nó sẽ tan ra ngay, mặc trên người nhất đẳng sa tanh làm thành tay áo thắt lưng cùng váy dài, vừa đi chợt thấy là màu tím, trên thực tế cũng là một tầng mỏng tử sa nhẹ nhàng bao phủ ở bên ngoài quần áo, buộc vòng quanh một đường cong xinh đẹp. Hắn ngồi ở chỗ kia khôngnhúc nhích, thế nhưng ánh mắt lại luyến tiếc. Nàng so với trước kia càng xinh đẹp, từ trước nàng bất quá 13 tuổi mà thôi, dáng người cùng khuôn mặt cũng không trưởng thành, nhoáng lên một cái đã hơn 2 năm, nàng đã biến thành một thiếu nữ, ngày xưa mềm
mại như nụ hoa giờ đã chớm nở, vì duyên cớ gì mà vướng vào dã tâm cùng áp bách, nàng dung nhan xinh đẹp như vậy, ở trong ánh mắt hắn cũng càng thêm làm người ta say mê. Xem Thác Bạt Chân chú ý, trong lòng lại nghĩ đến muốn hủy diệt một thiếu nữ xinh đẹp như vậy, thật sự là rất đáng tiếc.
Đúng lúc này, Lí Vị Ương đã nhận ra ánh mắt của hắn, con ngươi sâu thẳm đầu hướng về phía hắn ____ trong nháy mắt này Thác Bạt Chân thậm chí xuất hiện ảo giác, mơ hồ bịt kín một tâng mây mù. Nhưng rất nhanh tầng mây mù này liền tiêu tán, Vì biểu cảm trên mặt Lí Vị Ương khiến hắn không hiểu. Đôi mi thon dài nàng hơi hơi nhướng, trong mắt là lạnh lung chán ghét cùng khing thị, cuối cung cảm tình ngày đó đột nhiên đều hòa tan, ngưng tụ lại một tầng trào phúng. Thác Bạt Chân cảm thấy trong đầu một mảnh trống rỗng, tim đang đập thình thịch tựa hồ tiêu thất, theo sau đó sự tức giận vô cùng.
Đúng lúc này, một mỹ nhân cười khanh khách đi tới bên người Hoàng đế, thế nhưng hoàng đế đặc biệt vì nàng để bên người thêm một chỗ ngồi, thậm chí so với Hoàng Hậu còn muốn gần long ỷ hơn, mọi người không khỏi tò mò nhìn về phía nữ nhân đó. Không xem không sao, vừa thấy trong đám người liền tắc lưỡi một trận mà tán thưởng, quả thật giống nước lạnh hắt vào nồi chảo.
“Đây là Liên Phi”
“Nghe nói nàng là trên trời phái xuống để phò tá bệ hạ đó”
“Đích xác a, này đúng là Thiên Bảo Hộ Quốc Đại Lịch a?”
Mọi người trợn mắt mà hô hào, tuy rằng ai đều biết cái gọi là thiên nhân thuyết rõ ràng là nói bậy, nhưng chỉ cần Hoàng Đế tin tưởng, bọn họ phải tin tưởng, mà hiện tại hoàng đế đối với lãnh du liên cũng không phải là một loại sủng ái, cho nên hiện tại các đạigia đều trăm miệng một lời, tin tưởng nàng là do lão thiên phái xuống hầu hạ Hoàng Đế, Lí Vị Ương nghe mọi người tán thưởng, không khỏi cảm thấy buồn cười, cái gọi là tiên nhân hóa phàm, bất quá là một vở tuồng kịch thôi, diễn viên là Hoàng Đế, mà xem diễn đương nhiên khán giả phải cố gắng cổ động. Lí Vị Ương nghĩ như vậy, anh mắt không khỏi dừng lại trên người Lãnh Du Liên, lại nói, trước đó nàng chính là nghe Mẫn Đức nhắc tới, cũng không có chân chính cùng Liên Phi gặp mặt. Nhìn kỹ, vị phi tử này quả thực mỹ mạo không như người thường, đoan trang tú lẹ, quốc sắc thiên hương, vừa đứng hướng kia tựa như thược dược, hoa tuyết, nguyên bản hôm nay các cung phi trang điểm tú lệ đều có vẻ không hề sáng rọi, thậm chí cả mãn điện đèn đuốc đều có vẻ ảm đạm xuống. Quả thật, đây là lần đầu tiên Lí Vị Ương nhìn thấy, nữ nhân này có thể ở dung mạo cùng Lí Trường Nhạc phân so cao thấp.
Sở dĩ Lí Vị Ương có thể bình thường nhận xét, là vì chính nàng chẳng phải dựa vào dung mạo ăn cơm, cho nên đối với nữ nhân khác so với minh xinh đẹp hơn loại chuyệnnày cũng chẳng để ý, mà một bên Lí Trường Nhạc vốn bảo trí tâm cảnh bình thường đã không xong. Nàng vụng trộm liếc ánh mắt trên mặt Liên Phi, một tấc một tấc, nhất hào nhất hào, xem kỹ, phân tích tỉ mỉ cùng so sánh với nàng, càng so càng kinh hãi. Vị sủng phi của Hoàng Đế quả là một tiểu mỹ nhân hiếm thấy trên đời, Không chỉ so với nàng không kém điểm nào, mà còn khí chất cao quý tựa như trời
đêm Kiểu Nghuyệt, Lí Trường Nhạc nắm chặt tay, nàng chỉ có duy nhất chính là mỹ mạo, nếu đến mĩ mạo đều thua người khác nàng còn gì để mà dựa vào!
“Muội muội trang sức của muội thật khác lạ, hình thức quần áo cũng tươi mới, ta xem không phải là người công triều ta chế tạo, a? Võ Hiền Phi nhìn Liên Phi, một mặt thân thiết hỏi.
Liên Phi trên người mang trên người một cái hải hà đá quý ẩn ẩn hồng hồng cung với màu với khuyên tai, hiển nhiên cực kì sang quý, Liên Phi dung mạo xuấtchúng, màu da như ngọc, dáng người thướt tha, thon dài, một đôi đá quý màu đỏ tươi sáng quả cùng với nàng tương xứng, da thịt nhẵn nhụi phản chiếu ra một màu đỏ nhạt nhạt cùng cái cổ mảnh khảnh trong suốt phảng phất như cùng một thể.
“Tỷ tỷ không biết sao? Trang sức này là do đặc phái viên ngoại quốc đưa tới làm lễ vật! Từ năm trước tới nay, bệ hạ luôn luôn để trong kho, ta vài lần xin hỏi cũng chưa được bệhạ ban cho đâu”. Cửu công chúa và bát hoàng tử khóe miệng khẽ nhếch, giả sẵng giọng cứ như thật,
Kia là một chuỗi hồng hồng giống như mã não, đá quý đính trên tai và mắt sáng bóng động lòng người, trung gian là cái vòng cổ được khảm một viên Ruby cực lớn cực kỳ chói mắt, Trương Đức Phi thấy, nhàn nhàn nở nụ cười, nói: “Nhu Phi muội muội, người làm sao có thể cùng Liên Phi so sánh, nàng nhưng là được bệ hạ đặt ở trong tim, a!”
Hoàng Hậu trên cao nhìn xuốngphi tử: “Liên Phi chói lọi như vậy, ta đâu phải là đui mù. Còn nhớ rõ thời điểm các vị tiến cung, người người dườngnhư đều là nụ hoa nhỏ, chỉ chớp mắt liền qua nhiểu năm như vậy, hiện thời nhìn lại Liên Phi mĩ mạo trẻ trung xinh đẹp như vậy, thật… sự là không thể không phục, không thể không cảm thán, lúc này hào quang thật như một giây lát lướt qua, a.”
Hoàng Hậu đúng là hoàng hậu, nói mấy câu xong, liền thấy Võ Hiền Phi, Trương Đức Phi cùng Nhu Phi sắc mặt đều thay đổi, đây là Hoàng Hậu nhắc nhở các nàng, các nàng đã già rồi, sớm không còn được sủng ái, cũng lại nhắc nhở Liên Phi, dung mạo xinh đẹp cũng không được thói kiêu ngạo, trong cung nữ nhân sợ hãi nhất chính là năm tháng, chỉ có hoàng hậu địa vị vĩnh viễn là không thay đổi, những người khác, cái gì cũng không có.
Liên Phi khẽ mỉm cười, sắc mặt nửa điểm không thay đổi, phảng phất như không nghe thấy mọi người đang châm chọc khiêu khích. Ánh mắt nàng cũng là hướng bậc thềm nhìn lại, cuối cung là dừng ở trên người Tưởng gia nhân, trong mắt vẻ mặt hơi dao động, sau đó rất nhanh chuyển khai, phảng phất như chưa bao giờ phát sinh sự việc.
“Thái Tử đến!” Đang nói chuyện, thái giám ở cửa hô lớn, thái tử đi đến, bên cạnh còn mang theo hai nữ nhân hoa phục, một vị tự nhiên là thái tử phi, vị còn lại bên cạnh là thứ phi được sủng ái Tưởng Lan. Thái Tử Phi vốn xuất thân Mẫn Quốc công phủ, vóc người hơi cao, loonh mày hơi ngắn ngủn, đôi mắt không lớn, cái mũi hơi phì chút, miệng thoạt nhìn có điểm hơi hơi rủ xuống, nói là một mĩ nhân, nhưng cùng so sánh với thứ phi Tưởng Lan bên cạnh, dung mạo liền rất là kém cỏi. TưởngLan kế thừa người Tưởng gia cái trán cao cao, lại sinh một đôi tròng mắt sáng ngời, hai má hồng hồng, cùng tướng mạo khó nén thói kiêu căng sắc đại phu nhân. So sánh với Ngụy Quốc phu nhân, có vẻ thanh tú ôn nhu dễ thân hơn nhiều, nàng lúc này khiêm tốn đứng ở phía sau Thái Tử Phi, nửa điểm cũng không có vì Tưởng gia tại tràng mà
biểu hiện đặc biệt thân cận, thậm chí còn không có liếc mắt nhìn đến chỗ ngồi bọn họ lấy một cái.
Lí Vị Ương thầm nghĩ, vị Thái Tử Phi này, cũng là một nhân vật. Ở trong trí nhớ của nàng, thái tử mười phút yêu vị thứ phi này, đa số thời điểm cùng nàng vui vẻ, thậm chí còn không đếm xỉa đến Thái Tử Phi, Thái Tử Phi nhiều lần hướng Hoàng Hậu khóc lóc, nhưng Hoàng Hậu vì mượn sức Tưởng gia, đối với Tưởng Lan mười phần thiên vị, Thái Tử Phi bởi vậy mà hậm hực không thôi, sống qua không được 2 năm phải bệnh mà chết, muốn nói nếu Thái Tử thuận lợi đăng cơ, Tương Lan kia sẽ là Hoàng Hậu, nhưng mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, người Tưởng gia đối với thứ phi đều lạnh nhạt, thậm chí Thái tử bị buộc không còn đường để đi cũng không có chìa tay giúp đỡ, mà Tưởng Lan trước tiên là vứt bỏ trượng phu về với Tưởng gia… Đối với Lí Vị Ương, quả thực là bất khả tư nghị, nàng từ trước cho rằng, Thái Tử cùng Tương Lan ân ái đến trình độ này, ít nhất hôn nhân của họ thập phần hoàn mỹ, nhưng kết quả xem ra, Tưởng gia căn bản không có ý tứ nâng đỡ Thái Tử, ngay cả Tưởng Lan bất quá đều là ngụy trang, người nhà bọn họ hoàn toàn cô lập ngôi vị Hoàng Đế ở ngoài, chỉ chuyên trung thành với Hoàng Đế tại vị, về phần ai làm Hoàng Đế, phải coi họ có bản sự gì.
Hoàng Hậu cười nói: “Thật là đáng đánh đòn yến hội sắp bắt đầu, ngươi cư nhiên dám để Phụ Hoàng chờ ngươi!” Nói là như thé, nhưng trong giọng nói không hề có ý tứ trách cứ.
Thái tử quay đầu, lạnh lùng trừng mắt với Thái Tử Phi một cái, vốn hắn đến sớm, Thái Tử Phi lại cố tình ở trong phủ nháo loạn lên, biến hắn thành một một thằng ngốc, hiện tại trước mặt mọi người đến trễ, thật sự là quá thất lễ! Thái Tử Phi mặt lạnh nhìn hắn, trong con ngươi tràn ngập trào phúng, ngươi đối với Thứ phi đãi ngộ còn vượt xa ta một Thái Tử phi, thậm chí tiếp đãi sứ thần Dị Quốc còn mang theo Tưởng Lan, người đã không nhường mặt mũi cho ta, ta cần gì phải cho ngươi mặt mũi chứ!
Thái tử phi bên này cùng Thái tử sóng ngầm mãnh liệt, xa xa Lí Vị Ương nhìn thấy, lắc lắc đầu. Nội bộ không yên, Thái tử thật đoản mệnh, ở hậu phương tranh đấu với nôi bộ, Thác Bạt Chân đại lợi dụng điểm này, hai người kia chỉ lo kê mắt trừng nhau không biết được là Hoàng Đế đã lộ ra vẻ không kiên nhẫn. Mặc kệ mọi thứ, Hoàng hậu lệnh một tiểu thái giám bố trí thêm một cái bàn, lại thêm một trận rối ren, có thể như vậy trước mặt Hoàng Đế bố trí thêm một cái bàn.
“Thái tử ca ca luôn luôn thích Tương Lan, chị dâu Thái Tử phi rất tức giận đó! Vốn đại hôn ngày ấy hai người động phòng, kêt, kết quả buổi tối Thái tử cư nhiên chạy sang chỗ ở Tưởng Lan, cừu này quá lớn!”Cửu Công Chúa kề tai Lí Vị Ương nói nhỏ, “ Mẫu hậu luôn cố tình giúp đỡ Tưởng Lan, lại càng chọc tức Thái Tử phi, nghe nói trong phủ Thái tử ba ngày ầm ĩ nhỏ, năm ngày là đại ầm ĩ, phòng ngủ của Tưởng Lan cái giường còn bị Thai Tử phi đập nát!” (Vãi hàng ^_^.)
Lí Vị Ương giật mình nhìn thoáng qua Thái Tử phi, vóc người bé bỏng…Bất quá, dù là ai muốn cùng nữ nhân khác chia sẻ trượng phu của mình không vui vẻ gì, huống chi là nữ tử mềm mại được sủng ái độc chiếm trượng phu của mình. Nhìn xem Tường Lan liễu yếu đào tơ đu đưa theo gió, vừa thấy bộ dáng đã thương. Lí Vị Ương thật khó đem nàng liên hệ cùng Tưởng gia có huyết thống mạnh mẽ với nhau, cùng đại phu nhân, Ngụy quốc phu nhân cũng không có nửa điểm tương tự. Nhưng nghĩ
lại, Tương Lan trong nhà suất sinh nữ nhi, đương nhiên Tưởng gia đối với nàng thái độ cùng hai người khác một trời một vực, tựa hồ hết thảy đều cùng một nguyên nhân.
Hoàng Hậu nhìn Tưởng Lan, trong mắt hiện ra quang mang tán thưởng, nhịn không được giữ chặt tay nàng khen: “Lan nhi hôm nay trang điểm thật khác biệt.”
“Tạ nương nương khích lệ” Tưởng Lan mềm mài nói.
Hoàng Hậu cùng Tương Lan tán ngẫu, Thái Tử phi bị xấp ở một bên hoàn toàn không thốt được tiếng nào, lại thêm một trận bực mình.
Không lâu Tưởng Lan một lần nữa trở lại chỗ ngồi ngồi vào chỗ của mình, thần sắc không thay đổi nhìn lướt qua bên cạnh triều, ánh mắt hơi dừng lại bàn của Lí Vị Ương, lập tức như không có chuyện gì li khai.
“Vị Ương tỷ tỷ ngươi biết không, vị Tưởng Lan này rất lợi hại, nàng bộ dạng cũng không dễ nhìn, lại đem Thái Tử ca ca mê đến thần hồn điên đảo …” Cửu Công chúa ghé vào tai Lí Vị Ương cao hứng nói, hoàn toàn không có dáng vẻ của công chúa. Vừa nói, một bên quay đầu hướng phía Tưởng Lan nhìn lại, nhưng Tưởng Lan đã chuyển mắt, ngược lại mặt khác Võ uy tướng quân Tưởng Nam liếc mắt nhìn lại, ánh mắt hai người chạm nhau, Cửu Công Chúa chốc lát rùng mình một cái, cảm thấy bản thân giống như bị nhìn thấu từ trong ra ngoài.
“Có gì đặc biệt hơn người …” Cửu Công chúa nhỏ giọng nói thầm một câu, không ngó ngàng nữa
Đương nhiên là rất giỏi, Hoàng Đế hiện thời coi trọng nhất chính là văn thần Lí gia, tối dựa vào là Võ tướng Tưởng Thị, tuy rằng lịch đại trong triều đình quan văn cao hơn quan võ, nhưng ở Tưởng gia thì lại ngoại lệ, công huân của bọn họ sớm đã siêu việt hơn các Võ tướng khác, đứng hàng công hầu chi liệt. Lí Vị Ương ánh mắt không khỏi lướt qua đám người Tưởng Lan, Tưởng Nam, nhìn lại Tưởng Húc ngồi đầu. Hắn cùng trí nhớ của nàng giống nhau, dung mạo thoạt nhìn thật anh tuấn, dáng người cực kì cao ngất, vẻ mặt tươi cười thoạt nhìn rất ấm áp, nếu là không biết người sẽ cho rằng hắn là quan văn, căn bản sẽ không nghĩ đến hắn ở sa trường tiến tăm lừng lẫy Nhất phẩm Chinh tây Tương Quân,. Chính là không biết hôm nay hắn xuất hiện sẽ gia tăng những chuyện xấu gì! Liên tưởng đến Tưởng Nam cố ý đến khiêu khích một màn, Lí Vị Ương đã rất rõ ràng yến hội hôm nay chỉ sợ sẽ có biến cố, chính là nhằm vào bản thân mình mà đến!
Lí Vị Ương mỉm cười, phản ứng như thế nào mới có thể cấp cho bản thân mình lợi ích lớn nhất đây?
Tưởng Húc, Tưởng Nam, Thái Tử, Tưởng Lan, Thác Bạt Chân, Võ Hiền Phi, Hoang Hậu…, Nàng cúi đầu, liên tiếp nhân hòa của bọn họ đều chợt lóe trong đầu Lí Vị Ương, bất quá bọn họ đều cho rằng nàng làm một viên đá cản đường chướng mắt, nhưng đôi khi một viên đá cản đường rất có thể sẽ ảnh hưởng đến đại cục.
Nam nhân Tưởng gia xưa nay đều trấn thủ biên cảnh, rất ít khi lộ diện ở kinh đô,
Đột nhiên xuất hiện đến hai nam tử tuổi trẻ tài cao khiến các phu nhân, tiểu thư rất hưng phấn, Đại công tử Tưởng Hải dung mạo rất giống Tưởng Húc, anh tuấn cao ngất, trầm ổn cương nghị, tràn ngập khí khái nam tử, bất quá hắn đã cưới vợ cho nên
các phu nhân tiểu thư cảm thấy hứng thú cũng là ba đệ đẹ của hắn. Sở dĩ là ba chứ không phải là bốn đó là bởi vì nhị công tử Tưởng Dương đã đính hôn, vị hôn thê chính là Tương Dương bá phú con của vợ cả Cao Uyển Nhi, cho nên Tưởng gia còn lại là tam công tử Tưởng Hoa, tứ công tử Tưởng Nam, cùng với ngũ công tử Tưởng Thiên còn chưa có hôn phối. Tưởng gia là một thế gia vọng tộc, nam nhân lại có khí chất cao quý, các phu nhân tiểu thư đã sớm ngồi không yên, ào ào tranh nhau hỏi thăm, nữ quyến Tưởng Đại phu nhân sớm đã không chịu nổi phiền, khuôn mặt thủy chung vẫn mỉm cười, cất giấu đằng sau ánh mắt sự kiêu ngạo. Đúng vậy, Tưởng Đại phu nhân là có lý do kiêu ngạo, bởi vì con cháu Tưởng gia là nhân chung chi long (rồng trong loài người - để thế hay hơn, hắc...hắc), so với nhóm hoàng tử cũng không hề kém cạnh.
Tưởng Hải nhìn thoáng qua hàng ghế nữ quyến, nói khẽ với đệ đệ phía sau:”Cô nương có gương mặt bình thản, ánh mắt sâu thẳm kia là Lí Vị Ương?” Hắn luôn luôn nghe ở bên ngoài, đây vẫn là lần đầu tiên thật sự nhìn thấy Lí Vị Ương.
Tưởng Nam mỉm cười, nói: “ Còn có tiểu nha đầu thứ hai mười mấy tuổi ngồi trên vị trí nhị phẩm huyện chủ sao?”
Tưởng Hải gật gật đầu, nhàn nhạt nói: “Bộ dáng không sai, đáng tiếc so với Trường Nhạc vẫn là kém rất xa.” Mặc kệ là nam nhân tài giỏi, ấn tượng đầu tiên của lời bình đều là về tướng mạo của nữ tử, giọng điệu của hắn phảng phất như nói gương mặt của Lí Vị Ương như vậy còn có thể nhìn nhưng chỉ là miễn cưỡng thôi, đương nhiên ánh mắt Tưởng Hải rất cao, không cần nói thê tử của hắn Hàn Thị chính là Đại mĩ nhân xuất chúng, còn các đạo nhân mã nhét đầy trong phòng hắn các nữ tử mĩ mạo xinh đẹp, dần dần hình thành ánh mắt hàm dưỡng cái dạ dày của hắn, cho nên có thể đánh giá Lí Vị Ương như vậy thật sự là có tư cách, đương nhiên bản thân Lí Vị Ương biết được sẽ không cảm kích hắn.
Một người hướng Tưởng Hải nâng chén tửu, hắn mỉm cười đáp lễ, sau đó thấp giọng nói: “Phụ thân nói, ngươi đừng đi tìm phiền toái”
Tưởng Nam không cho là đúng nhìn chằm chằm Lí Vị Ương phía đối diện, nhíu nhíu mày:”Đại ca người cũng quá cẩn thận rồi, người yên tâm đi, chuyện này tuyệt sẽ không quan hệ gì đến Tưởng gia!”
Tưởng Hải lại nhíu mày, nói: “Ta nói lại lần nữa, đừng gây chuyện.”
Tưởng Nam làm càn, cười cười: “Nàng làm tổ mẫu ngã bệnh, ngươi còn nói ta đừng gây chuyện?”
Tưởng Hải khuôn mặt tươi cười, ngoại nhân nhìn thấy phảng phất bộ dánghắn cùng Tưởng Nam đang chuyện trò rất vui vẻ, trên thực tế, hắn cũng không đồng ý, nói: “Bất quá chỉ là tiểu nhân vật, ý tứ của phụ thân là không thể vì nàng mà đảo lộn đại cục”
Tưởng Nam bật cười, tùy tay bưng ly rượu, nói: “Đại ca, người cho rằng tổ mẫu sẽ cho ta tự mình động thủ sao? Rất buồn cười.”Tuy rằng Quốc phu nhân muốn thay Lí Trường Nhạc báo thù, nhưng tuyệt đối sẽ không nhường Tưởng Nam động thủ, người Tưởng gia sẽ đối phó Lí Vị Ương nhưng bất luận thế nào cũng không ô uế bàn tay của họ, bọn họ đã muốn nàng biến mất tự nhiên sẽ có một đống người lao ra, bọn
họ chỉ cần đứng nhìn là được. Cũng là nguyên nhân vừa rồi Tưởng Namvì sao chuẩn bị khiến Lí Vị Ương phải chịu nhục nhã thật lớn. Hắn biết sau này sẽ không còn cơ hội được nhìn thấy khuôn mặt này, như vậy không phải là rất đáng tiếc sao? Khặc khặc.., Tưởng Nam một bên tươi cười đầy mặt, một bên đánh giá Lí Vị Ương.
Lí Vị Ương đương nhiên chú ý tới ánh mắt bất thiện của đối phương nhưng trên mặt nàng không có nhìn ra nửa điểm khác thường, hoàn toàn trầm ổn không giống như lứa tuổi của thiếu nữ vốn có.
Thác Bạt Ngọc cách đó không xa đăm chiêu đánh giá người Tưởng gia, rốt cuộc hắn minh bạch vì sao Lí Vị Ương chán ghét nhóm người này. Thực sự bọn họ là một đám nam nhân ưu tú nhưng ưu tú là chuyện nhà hắn, ỷ vào bản sự này mà kiêu ngạo xem người khác như bụi đất tùy ý dẫm lên thật không có gì tốt đẹp. Hắn nghĩ đến ba ngày trước Lí Vị Ương phái Triệu Nam đưa tin tới, không khỏi cười khẽ. Hắn biết nàng sẽ hành động, nhưng không biết kết quả nàng sẽ làm gì, nhưng hắn cỏ thể tưởng tượng đó nhất định là đại thủ bút…
Bên này lục đục các loại với nhau đao kiếm bay tứ tung, bên kia các loại món ăn quý và lạ như dòng chảy được bưng lên bàn, bên cạnh các vị quý nhân có các cung nữ lanh lợi hầu rượu chia thức ăn trên bàn.
Lí Vị Ương nhìn chung quanh một vòng, thấy cách sau Hoàng Đế không xa một người đang khoanh tay chính là Chu Thiên Thọ, mà vị siêu cấp nhân vật được Hoàng Đế rất tin cậy thiên sư Doãn Thiên Chiếu, lại không thấy bóng dáng đâu. Nàng nhìn thoáng qua Lí Mẫn Đức cách đó không xa, Lí Mẫn Đức lại như biết được nàng đang tìm cái gì ra hiệu cho nàng an tâm một chút và chớ tạo ra biểu cảm.
“Hôm nay khó được các vị ái khanh tề tụ một lần, thấy các người có thể thư thái khoái trá như vậy cũng coi như Hoàng hậu không có hao phí tâm tư, a!” Hoàng Đế cười nói, quay đầu phía Hoàng hậu, nói:”Hoàng hậu, vất vả cho nàng rồi.”
Hoàng hậu trải qua một đoạn thời gian điều dưỡng thân thể so với lần trước tốt hơn nhiều, khí tức ấm áp cũng khôi phục như ngày xưa, cười nói: “ Bệ hạ, vì ngài phân ưu là việc của nô tỳ, tổ chức yến hội này cũng là vì các đại gia đều có thể tận hứng a! “ Nói xong nàng nhìn thoáng qua mọi người, cười nói: “Người xem, Tưởng gia đại công tử cùng tứ công tử đều đến, nhớ ngày xưa lần đầu tiên nhìn thấy Tứ Công Tử là thời điểm hắn được bốn tuổi khi đó hắn đi theo Đại phu nhân vào cung, muốn hái đào trong Ngự Hoa Viên mà náo loạn không chịu rời đi, nhưng chỉ chớp mắt giờ đã thành một tướng quân oai hùng trẻ tuổi như vậy. haiz…!”
Hoàng Đế nhìn Tưởng Nam tươi cười đầy mặt, nói: “Đúng vậy, hoàng hậu vừa nói trẫm liền nghĩ tới. Đáng tiếc a, tiểu Cửu còn nhỏ, bằng không đem nó gả cho Uy Vũ Tướng Quân, cũng là đại hảo sự a!”
Cửu Công Chúa đương nhiên biết là nói đùa lại vẫn mặt lạnh, hừ một tiếng.
Hoàng hậu mỉm cười, lên lên xuống xuống đánh giá Tưởng Nam, nói: “ Bản cung là mẹ đẻ chất nữ Vân Vân, sinh ra đã ôn nhu, đoan trang hiền thục, vừa vặn cùng Uy vũ Tướng Quân xứng đôi a!”
Hoàng Đế tười cười lại trở nên nghiền ngẫm. Mai Quý phi một bên cười nói: “Hoàng hậu nương nương, ngài đã quên Lưu Các lão có cháu gái còn chưa có hôn phối, cùng Tứ Công tử tuổi tác thích hợp, tướng mạo lại tương đương, bệ hạ còn đáp ứng giúp nàng mai mối đó!”
Chất nữ của Hoàng hậu, ngũ hoàng tử Thác Bạt Duệ con của Mai Quý phi hai người ủng hộ cháu gái Lưu Các lão đề cử hôn sự này rõ ràng là muốn mượn sức của Tưởng gia. Hoàng Đế liếc mắt nhìn bản thân Hoàng Hậu cùng Mai Quý phi một cái, sau đó hướng về Tưởng Nam, nói: “Này vũ Tướng Quân, trẫm muốn hỏi một chút ý tứ của ngươi!”
Tưởng Nam đứng dậy, trong đại điện ánh mắt tất cả mọi người đều dừng trên người hắn, mỗi người thần sắc khác nhau.. Hắn thoáng qua Tô Vân Vân đang thẹn thùng, lại nhìn Lưu Tiểu Thư kiều mị đang lớn mật chờ đợi nhìn hắn, không hiểu sao lại lườm Lí Vị Ương đang ngồi xem kịch vui một cái, cười nói: “ Hảo ý của bệ hạ, thần sao dám từ chối. Chính là ta đánh giặc ở biên cảnh, tuyển thê tử cũng không được, nếu không Bệ hạ xem đi, ngài cảm thấy vị tiểu thư nào hảo liền đem vị tiểu thư đó ban cho ta làm thê tử là tốt lắm rồi!”
Tưởng Húc thấp giọng trách cứ nói: “ Nói gì đâu!” Lập tức đứng dậy hành lễ nói,
“Bệ hạ, khuyển tử vô lễ thỉnh ngài thứ tội.”
Hoàng Đế cười ha ha, nói: “Vô phương, trẫm chính là thích loại người có tính tính như hắn.”Thao túng một võ tướng như vậy rất dễ, so với túc trí đa mưu Tưởng quốc công Tưởng Húc, Tưởng Nam trước mặt Hoàng Đế có vẻ nộn rất nhiều, điều này làm cho tâm tình Hoàng Đế rất thoải mái. Hắn cười nói: “Như vậy đi, chờ Uy vũ Tướng Quân có thời gian thảnh thơi cưới vợ rồi nói, bằng không hắn thô lỗ như vậy đường đột cưới một giai nhân như thế nào cho tốt!” Vừa nói, một bên cười, các đại gia thấy thế đều hiểu trong lòng mà không nói cười rộ lên. Lí Vị Ương minh bạch, Hoàng Đế mắt thấy nhóm Hoàng Tử một đám đã trưởng thành, trong lòng tràn ngập kiêng kị, tự nhiên sẽ không tùy tùy tiện tiện cho một trong số họ mượn sức Tưởng gia, mà Tưởng Nam, lời nói tựa như hồ đồ vô lễ trên thực tế cất giấu huyền cơ rất sâu, hắn tuyển Tô Vân Vân phải tội Ngũ Hoàng Tử, tuyển Lưu Tiểu Thư đắc tội Hoàng Hậu cùng Thái Tử, thấy thế nào cũng không xong nhưng cầu cạnh đến Hoàng Đế kết quả lại không giống nhau. Hoàng Đế không nghĩ nhường Tưởng gia qua một bên, bọn họ sẽ bảo trì thái độ trung lập, ai cũng không dính vào, nếu cầu phụng thần tử nào chỉ sợ sẽ bị đám hoàng tử coi như cái đinh trong mắt phải trừ bỏ. Nhưng Tưởng gia cầm trong tay binh quyền, căn cơ cố đế, đương nhiên là không cách nào nhổ tận gốc, cứ như vậy đám hoàng tử càngnghĩ cách mượn sức của họ. Tưởng gia địa vị càng ngày càng củng cố.
Tưởng Nam cười nói: “Bệ hạ, vi thần lỗ mãng lại nhận được sự ưu ái của bệ hạ, lần này từ biên cảnh trở về, ngẫu nhiên tìm một đôi Hải Đông Thanh (một loại chim) mang về hiến tặng bệ hạ, thỉnh bệ hạ xin vui lòng nhận cho.”
Hoàng Đế cười nói: “Thật sự? Mau đưa lên cho trẫm nhìn một cái.”
Kỳ thực lúc này Hoàng Đế ngạc nhiên không có nhiều, Hải Đông Thanh là dã thú hoang dã, sau đó được thợ săn bắt về thuần hóa hỗ trợ cho việc săn bắn, chính là loại điểu này bắt giữ cùng thuần hóa thật không dễ dàngcho nên dân gian có bắt giữ một con cũng thường là cửu tử nhất sinh. Đúng là Hải Đông Thanh không dễ bắt giữ và thuần hóa, trước đây có có thời kỳ hoàng triều quy định: Phàm là tội nhân đắc tội hình luật mà trục xuất, ai có thể bắt giữ Hải Đông Thanh trình lên có thể chuộc tội. Bởi vậy rất nhiều người được coi là đại gia không tiếc số tiền lớn để mua loại điêu này. Nhưng hiện tại Hoàng Đế trong tay có không ít Hải Đông Thanh, sớm đã không còn ngạc nhiên, thậm chí hắn còn ban cho các thần tử, công chúa,tỷ như phủVĩnh Ninh công chúa còn có một con, lúc trước trong trận đấu bắn tên Lí Mẫn Đức thắng được một con Hải Đông Thanh nhưng sau đó thả chạy. Nhưng lần này thời điểm thái giám đem Hải Đông Thanh đến, Hoàng Đế lắp bắp kinh hãi.
Không những là Hoàng Đế, ngay tất cả mọi người đều kinh hãi không thể tin tưởng vào mắt mình
Hải Đông Thanh ưng phẩm quý nhất trong tất cả các loài điêu, thuần hắc là cực phẩm, thuần trắng là thượng phẩm, bạch pha tạp là thứ nhì, màu xám là thứ chi, Hoàng Đế cả đời được thấy qua loại tốt nhất là Hải Đông Thanh lông trắng dẫn theo tạp chất, thế nhưng trước mắt bỗng chốc lại xuất hiện Hải Đông Thanh cực phẩm màu đen, mà lại là hai con, thật sự là hiếm thấy a!”
“Khó được, lại là hai con Hải Đông Thanh cực phẩm a!” Hoàng Đế nhìn ra là một đôi Hải Đông Thanh bất thường, cười đến không khép được miệng.
“Bệ hạ Hải Đông Thanh là thần điểu, tính tình cương nghị mà kích mãnh, lực lượng to lớn như ngàn cân phá thạch, tốc độ cực nhanh như tia chớp lôi điện, Triều đình nhiều năm qua lần đầu tiên có cực phẩm Hải Đông Thanh hiện thế, đúng là đại cát đại lợi a!”
Bọn quan viên một bên thấy thế vội vàng đứng dậy phụ họa, giống như lần này thấy được cực phẩm Hải Đông Thanh liền dự triệu của cải dồi dào thiên hạ thái bình vậy. Lí Vị Ương trào phùng nhìn những người này gò ép a dua nịnh hót, mặc kệ là Hoàng Đế cũng đều thích người khác nói điềm lành đến, giống như là Tiên Hoàng người tặng hắn một khối đá mặt trên có màu đỏ, nói cài gì là Hồng Tâm thạch, biểu hiện thiên hạ thống nhất dân chúng đồng lòng hướng về Tiên Hoàng, lập tức đã được phong làm Lễ Bộ Thượng Thư, loại sự tình hoang đường này, triều đại nào cũng không thiếu. Lí Vị Ương thấy đến bản thân phụ thân Lí Tiêu Nhiên cũng đứng dậy hướng Hoàng Đế chúc mừng, không khỏi cảm thấy vi diệu làn môi hơi nhúc nhích.
Hoàng hậu cười nói: “ Quả nhiên là điềm lành thượng thiên bảo hộ đại lịch ta a!”
Thái tử sắc mặt cũng thoải mái vô hạn, tán thưởng: “Hải Đông Thanh bực này quả tìm thấy không dễ dàng gì, Tưởng Nam người là công thần của bệ hạ a!”
“Đúng vậy, ta còn là lần đầu tiên nhìn thấy Hải Đông Thanh cực phẩm này đây!” Thác Bạt Chân cũng nâng chén, hướng Tưởng Nam kính một ly.
Tưởng Nam mỉm cười vẻ mặt lộ ra lại vô cùng khiêm tốn, nói: “Không dám, Thái tử điện hạ cùng Tam điện hạ, nhị vị quá khen!”
“Ai, không cần quá khiêm tốn!” Thái tử khoát tay, nói: “Không bằng ngươi đem quá trình bắt được Hải Đông Thanh kể cho mọi người cùng nghe!”
Trên mặt Tưởng Nam phảng phất vộ hạn quang vinh, nói:” Hồi bẩm điện hạ, Hải Đông Thanh này không phải là do ta truy bắt, mà là biết ra trở lại kinh đô, đi theo đội ngũ chúng ta phi hành hơn trăm dặm, ngẫu nhiên bị ta phát hiện ra, thế nhưng một trước một sau lại chủ động đậu ở phía trên quân kỳ, thật sự là không nghĩ tới a!”
Hoàng Đế bị hắn miêu tả kỳ cảnh mà kinh sợ, bất luận thật giả, đây quả thật là đại đại điềm lành a, tâm tình Hoàng Đế càng thêm thoải mái, cư nhiên chủ động bưng ly rượu, nói: “ Tưởng Húc, ngươi dưỡng một hảo hài nhi a, còn thay trẫm đưa tới điềm lành!”
Tưởng Húc vội vàng nói: “ Vì bệ hạ tận trung, đây là bổn phận của hắn, cũng là Tưởng gia ta phúc khí a!” Tưởng Húc vẻ mặt vô cùng khiêm tốn, nửa điểm nhìn không ra Tướng quân uy phong lẫm lẫm thái độ khi sùng kính Hoàng Đế so với thái giám bên người chỉ có hơn chứ không kém., Hoàng Đế thập phần vừa lòng, cố ý phân phó ban cho Tưởng Nam không ít vàng bạc châu báu.
Lí Vị Ương thấy vậy, đột nhiên nở nụ cười.
Cửu công chúa nói nhỏ: “ Vị Ương Tỷ Tỷ, người cười cái gì?”
Lí Vị Ương đè thấp âm thanh, nói: “ Ta sao, tự nhiên là cười điềm lành đến quả nhiên xảo diệu.”
Cửu công chúa hoàn toàn nghe không rõ, nhưng ý tứ xem thấy Lí Vị Ương không có vì nàng mà giải đáp, không khỏi một trận buồn bực trỗi dậy.
Một màn này càng khiến không khí yến hội thêm nhiệt liệt, mọi người xem Tưởng gia như thánh long, ào ào khen tặng xu nịnh đem người Tưởng gia phủng lên trời, Lí Vị Ương cẩn thận quan sát sắc mặt người Tưởng gia, cũng không nhìn thấy một tia kiêu ngạo, nhất là Tưởng Húc, đuôi lông mày cùng khoé mắt đều không động một chút, nếy phải thực sự thừa nhận loại này chính là tâm cơ thâm trầm nửa điểm cũng không có biểu hiện ra ngoài.
Nhưng mà đúng lúc này, Võ Hiền phi đột nhiên kinh hô một tiếng, nói: “Bệ hạ, người xem!”
Hoàng Đế nhìn thoáng qua, lập tức theo phản xạ đứng lên, đôi thần tuấn kia, vừa mới được xưng là cực phẩm thần điểu Hải Đông Thanh, đột nhiên chết ở trong lồng.
Thái giám giữ cái lồng quỳ xuống, run run. Hạ thái giám vội vàng đi lên nhìn, hồi bẩm nói: “Bệ hạ…Hải Đông Thanh… Hải Đông Thanh đã chết…”
Chúng nhân đều ồ lên, Tưởng Húc biến sắc, tức giận nói: “Nam nhi, đây là ngươi chăm sóc thế nào.?”
Tưởng Nam trong ánh mắt lộ ra tia cười không dễ phát hiện, trong miệng lại nói: “Phụ thân, ta… Ta… Ta cũng không biết a! Từ khi vào kinh tới nay, đôi Hải Đông Thanh đều hảo, làm sao có thể đột nhiên____”hắn lập tức quỳ rạp xuống đất, thỉnh tội nói, “Bệ hạ, vi thần có tội!”
Sắc mặt Hoàng Đế rất khó coi, bất quá Hải Đông Thanh bất quá là điểu, điểu rồi cũng sẽ chết thôi, nhiều nhất là mất hứng một chút, nhưng vừa rồi tất cả mọi người vừa nói nó là điềm lành, nó đã chết, chẳng phải đại đại hỏng bét! Điềm lành có thể chết sao?! Khẳng định không thể a! Điềm lành nếu đã chết nhất nhất định có tai họa phát sinh!
Thấy Hoàng Đế mặt mày u ám, vừa rồi những người nói Hải Đông Thanh là điềm lành một đám đều câm miệng, tất cả đều hai mặt nhìn nhau, toàn bộ đại điện lặng ngắt như tờ, ngay cả nhóm nữ quyến đều như ngừng hô hấp.
Đúng lúc này, bên ngoài một vị lão đạo sĩ tiên phong đạo cốt sải bước đi vào, thanh âm như hông chung, nói: “Bệ hạ! Việc này đại đại không lành! Chính là có yêu tinh ỏ trong điện a!”
Toàn bộ chúng nhân đều kinh ngạc nhìn lão đạo sĩ, lập tức có người nhận ra hắn, Doãn Thiên Sư! Dĩ nhiên từ lúc yến hội bắt đầu không thấy bóng dáng Doãn Thiên Sư!
Một mảnh yên tĩnh, Lí Vị Ương cùng Lí Mẫn Đức liếc mắt nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy ý cười trong mắt đối phương___,quả nhiên là đến!
Doãn Thiên Chiếu đầu đội hương diệp quan, mặc áo bào bào bát quái, thần tình nghiêm nghị nhìn Hoàng Đế: “Bệ hạ, còn nhớ rõ lần trước bần đạo chứ? Lúc đó bần đạo tiêu phí vô số tâm huyết, đều không thể nhìn thấy được yêu tinh gây nguy hại cho đại lịch ta là người phương nào, hiện thời đã tìm được biện pháp, nhất định có thể khiến người này hiện ra nguyên hình!”
Lập tức Hoàng Đế mở to hai mắt nhìn, nói: “Quả thực?”
Võ Hiền Phi liếc mắt quét qua mọi người, ánh mắt dừng ở trên người Lí Vị Ương, tuy rằng chỉ đảo qua mà thôi, lại dẫn theo một tia cười lạnh, Lí Vị Ương ngươi chớ trách ta, nguyên bản ta và ngươi không cừu không oán, ta sẽ không nhiều chuyện đến hại ngươi, nhưng Tưởn quốc công phu nhân đã hứa nếu ta có thể trừ bỏ ngươi, sẽ khuyên bảo Tưởng Húc tìm Thác Bạt Chân làm nơi nương tựa! Quốc công phu nhân ở Tưởng gia lực ảnh hưởng không kém chút nào Tưởng quốc công, Võ Hiền phi cùng Thác Bạt Chân đã chuẩn bị món tiền cược này! Nghĩ đến đây, nàng mỉm cười
nói: “Bệ hạ, Doãn Thiên sư chưa tưng có tính sơ suất, hắn đã nói trong điện có yêu tinh, nhất định là thật, bằng không sau khi điềm lành chết hắn vô duyên vô cớ lại đến đây!”
Nàng cố ý cường điệu hai chữ khắc tử, không biết sao khi Lí Tiêu Nhiên nghe thấy lại đặc biệt chói tai, trong lòng hắn dâng lên một loại dự cảm bất hảo.
Doãn Thiên Chiếu thản nhiên nói: “Đi lên kê đài tự nhiên ta sẽ khiến yêu tinh kia tự động hiện hình!”
Thác Bạt Ngọc lạnh lùng nhìn. Càng xem hắn càng cảm thấy có cái gì không đúng, đến cùng vì nguyên nhân gì Hải Đông Thanh chết hắn không rõ, nhưng lão đạo sĩ này đột nhiên xuất hiện _______tất có sự khác thường, xem ra phải cẩn thận mà ứng phó.
Hoàng Đế đương nhiên đáp ứng, không chỉ như thế, còn thân thiết mang theo văn võ bá quan đi ra đại điện, đứng ở bậc thềm rộng lớn, nhìn Doãn Thiên Chiêu đi lên kê đài. Tòa kê đài nay, đầy đủ mọi thứ,kiến tạo cho hắn dùng để cầu mưa. Doãn Thiên Chiếu khoác phát, trên kê đài loạn vũ quỷ thần.
Giờ phút này, ngay cả đám nữ quyến cũng đều tò mò đi đến bên ngoài, nhìn Doãn Thiên Chiếu trên kê đài mà to nhỏ nghị luận..
Lí Vị Ương mỉm cười nhìn, không nói một lời, Lí Mẫn Đức đi đến trước mặt nàng,nói nhỏ: “Như thế này nhất định sẽ phát sinh nhiều chuyện thú vị ha.”
Lí Vị Ương nghiêng đầu nói: “ Đều an bài xong rồi sao?”
Lí Mẫn Đức cười nói: “ Ta nhất thời ngứa tay… Làm một điểm cải biến nho nhỏ, bất quá, chính là vừa long bao quân.” Gương mặt tuấn mỹ của hắn trước mặt rạng rỡ bóng loáng. Lí Vị Ương kì quái đứng lên, nhưng nhìn thấy hai con mắt tỏa sáng của hắn, không khỏi nhẹ nhàng ho khan, quay đầu đi.
Tiểu tử này, không biết làm cái gì cư nhiên lộ ra một bộ mặt giảo hoạt như vậy.
Trong đám người Chu Thiên Thọ đi về phía Lí Mẫn Đức nháy mắt, thỉnh hắnnói cho biết. Chỉ thấy Lí Mẫn Đức mỉm cười, tay trái chậm rãi buông xuống, ngón giữa khoát lên trên ngón trỏ. Nhìn thấy ám hiệu này Chu Thiên Thọ liền minh bạch, ý tứ kế hoạch không thay đổi, gọi hắn làm việc như cũ chớ để nghi ngờ. Chu Thiên Thọ trong lòng không khỏi cười, bước ra phía sau vài bước ẩn vào trong đám.
Chung thanh đồng liền vang lên chín tiếng, nghi thức bắt đầu, có một đội thái giám đi chung quanh thổi tắt toàn bộ ngọn đèn ánh nến, trên đài ánh sáng ảm đạm, toàn bộ nghi thức đều bịt kín vài phần sắc thái thần bí. Trên đài Doãn Thiên Chiếu lớn tiếng nói: “Bệ hạ chân thành kính thiên không dám có một lần buông lỏng, vì sao thiên không chịu ban thưởng cho giang sơn đại lịch mưa thuận gió hòa, ban thưởng cho bệ hạ cùng thần dân quốc thái an bình?” Lúc này, sắc trời u ám, sấm rền từng trận, như
là rất nhanh sẽ có mưa to trút xuống, mà Doãn Thiên Chiếu càng lợi hại thân thể run rẩy mãnh liệt, thời tiết đột nhiên chuyển biến, cát bay đá chạy, vị lão đạo sĩ tiên phong đạo cốt này thật sự giống như cùng với thiên địa tương thông.
Mọi người nhìn thấy loại kỳ cảnh này mở to hai mắt không dám thở mạnh, nhìn chằm chằm Doãn Thiên Chiếu.
Thác Bạt Chân lạnh lùng nở nụ cười, Lí Vị Ương thân là nhị phẩm huyệt chủ, lại là nữ nhi của Lí Tiêu Nhiên nếu bỗng chốc muốn đem nàng đánh bại phải tự mình ở trước mặt mọi người bày ra một màn, như thế này chỉ cần dẫn thiên nói Lí Vị Ương là tai họa, như vậy vận mệnh nàng sẽ hết. Một mỹ nhân như vậy, một nữ tử thông minh như vậy, nếu là theo bản thân ta sẽ có bao nhiêu chỗ tốt, là nàng cố tình không biết điều! Thác Bạt Chân trong lòng tiếc hận vô cùng, ẩn ẩn một tia đau lòng, nếu là người khác trừ bỏ ngôi vị hoàng đế ở ngoài muốn gì được cái đó, hiện tại lại muốn bắt hắn hướng Tưởng gia a dua…Đáng tiếc, rất đáng tiếc. Hắn nghĩ như vậy, cuối cung liếc mắt nhìn Lí Vị Ương một cái.
Tái kiến, thiếu nữ thông minh quật cường. Người đã không chịu trợ giúp ta đoạt được giang sơn, vậy thì làm một khối đá kê chân cho giang sơn của ta đi!
Ở một bên khác, Tưởng Nam bờ môi nhếch lên, trên mặt lộ ra một nụ cười tàn khốc.
Lúc này, bầu trời có mấy tia lôi điện xẹt qua, bên ngoài gió bão cũng chợt nổi to lên, tiến vào trong điện phát ra từng trận gió rít, chẳng những đem người ngoài điện xô ngã trái ngã phải, càng là đem cửa sổ thổi thành một bài ca loạn hưởng, trong điện màn chiếu tung bay gió lớn thổi đến đem một cái bình sứ trân quý rơi xuống đất dập nát tại đương trường… Trên đài, Doãn Thiên Chiếu ở trong mảnh phong vân biến sắc, càn rỡ quát to một tiếng: “ Loại tai họa nào, xuất hiện tại giang sơn đại lịch ta?”