Nhưng trước mặt Minh Chi, cậu ta không dám.
Lý A Đông tháo hai cúc áo sơ mi, xắn tay áo lên. Cậu ta đã ăn nhờ cơm của Minh Chi suốt hai năm, bây giờ vóc dáng cao ráo, tuy không lực lưỡng bằng Bảo Sinh nhưng cũng rắn chắc, từng thớ cơ căng đầy sức mạnh tiềm tàng.
Minh Chi không vội vã thúc ép. Đợi cậu ta tung ra một cú đấm, cô nhẹ nhàng né tránh, điềm tĩnh vẫy tay ra hiệu tiếp tục.
Lý A Đông bất đắc dĩ nhưng lại nảy sinh một chút hy vọng. Minh Chi là phụ nữ, cú đấm vừa rồi của cậu ta đã dồn hết sức lực, ngay cả Bảo Sinh cũng khó mà chịu nổi nếu đối mặt trực tiếp.
Nếu hạ được Minh Chi...
Ý nghĩ ấy lóe lên, Lý A Đông càng đánh càng hăng, tung ra những cú đấm như bão tố. Minh Chi vẫn không ra tay, khiến Bảo Sinh đứng bên vừa bực mình vừa lo lắng, suýt nữa đã muốn nhảy vào thay cô.
Đến lúc Lý A Đông phấn khích tung cú đá liên hoàn, mỗi cú đều xé gió, chỉ cần trúng một đòn là có thể gãy xương.
Bảo Sinh sầm mặt, không nhịn được bước lên hai bước.
Ngay khi ấy, Minh Chi né sang một bên, bất ngờ quay lại đối mặt và ra tay.
Lý A Đông còn chưa kịp hiểu chuyện gì, đã cảm thấy một cơn đau dữ dội lan tỏa khắp người. Ngực và bụng cậu ta bị Minh Chi dùng đầu gối húc thẳng vào.
Trước mắt tối sầm, miệng cậu ta đầy vị tanh, khom lưng quỳ xuống đất.
Minh Chi gật đầu ra hiệu với Bảo Sinh. "Đến lượt em."
Bảo Sinh ngạc nhiên, chỉ tay vào mũi mình không dám tin. "Em?"
Nhưng ngay sau đó cậu bừng tỉnh, lập tức quỳ sụp xuống bên chân Minh Chi, cuộn người như con tôm cúi đầu im thin thít, biểu hiện rõ ràng "chị muốn xử lý sao cũng được."
Minh Chi bật cười lạnh. "Phố Tứ Mã vui lắm à?" Phố Tứ Mã nổi tiếng là khu phố đỏ. Trước khi nghe người khác mách lại, cô không ngờ rằng Bảo Sinh lại lui tới những nơi đó. Trong mắt cô, Bảo Sinh và Lý A Đông vẫn là những đứa trẻ, cơ thể lớn lên nhưng tuổi tác vẫn còn nhỏ.
Dù mặt dày đến đâu, Bảo Sinh cũng không khỏi xấu hổ. Cậu không biết ai đã mách với Minh Chi, nhưng bị hỏi thì cũng thật thà trả lời: "Cũng thú vị."
Ở đó mọi người đều tâng bốc cậu là cậu chủ Ngô: nào là "cậu chủ Ngô uống trà", "cậu chủ Ngô dùng khăn nóng." Đánh bài, uống rượu đều có người phục vụ chu đáo. Dù câu lạc bộ cũng đầy đủ thú vui, nhưng đâu có sự mềm mỏng quyến rũ của nơi ấy.
Bảo Sinh vô liêm sỉ đến mức này khiến Minh Chi tức cười. Cô tát vào đầu cậu một cái, dứt khoát ra lệnh: "Từ nay không được đến đó nữa." Nghĩ một lát, cô lại bảo: "Qua vài ngày nhờ mẹ em tìm một người vợ tốt cho em."
Nghe vậy, Bảo Sinh ngẩng đầu lên. "Em không cần!" Cậu chẳng thích mấy cô gái nhàm chán đó chút nào. "Chị, em hứa sẽ không đi nữa."
Minh Chi nhận lời dặn dò của mẹ Bảo Sinh nên mới quản giáo cậu, cũng không có ý định làm người bề trên. Nghe cậu hứa, cô gật đầu coi như chấp nhận sự chân thành của cậu. Sau đó cô quay sang Lý A Đông: "Nếu không phục, có thể thử lại."
Lý A Đông khó khăn lên tiếng: "Tôi phục." Cậu ta hơi chột dạ, bởi từ khi có tiền và quyền, cậu ta cũng giống Bảo Sinh, không ít lần đến những nơi ăn chơi xa hoa. Nhưng Minh Chi không trách cậu ta, chỉ nói: "Tự lo cho bản thân đi."
Lý A Đông được Bảo Sinh đỡ dậy, dù đã qua được ải này nhưng lòng vẫn không thoải mái. Cậu ta không rõ tại sao, chỉ thấy nhìn Bảo Sinh thật ngứa mắt. Nhưng cậu ta cũng hiểu rõ rằng, dưới sự kiềm chế của Minh Chi, mọi ý đồ đều vô ích. Lý lẽ rất rõ ràng: nội bộ không được gây chuyện nội chiến. Họ thăng tiến quá nhanh, nền móng chưa vững, nếu xảy ra tranh chấp, không đợi kẻ thù ra tay tự họ cũng tan tành.
Bảo Sinh ngoan ngoãn tiễn Minh Chi rời đi.
Sau khi giải quyết mâu thuẫn nội bộ, Minh Chi vẫn còn nhiều việc phải làm. Ông chủ Cố khởi xướng một hoạt động ký tên, kêu gọi các nhân sĩ giới kinh doanh và công thương ủng hộ kháng Nhật. Minh Chi tự nhận là một tên lưu manh nhỏ, suốt ngày làm chuyện bậy bạ. Nhưng nhìn ông chủ Cố – một đại lưu manh – lại tỏ ra đầy nhiệt huyết như chưa từng đàn áp người khác hay phá giá thị trường, cô cảm thấy chấn động sâu sắc, rồi đi đến một kết luận đã sớm hình thành: Thời buổi này, chỉ có sức mạnh mới là chân lý.
Tiền cô không thiếu, thứ cô thiếu là nhân lực. Bảo Sinh và Lý A Đông còn quá trẻ, chưa thể đảm đương trọng trách lớn. Hơn nữa, người ngoài nhìn cô chỉ là phụ nữ, để tìm được người tin cậy trong số đó thật chẳng dễ dàng. Còn về ông chủ Cố, dù cô luôn chu cấp đầy đủ nhưng mỗi khi cô mở rộng địa bàn, ông ta lại kìm hãm. Minh Chi tức giận nhưng cũng không dám trở mặt, vì cô chưa đủ kinh nghiệm, trong khi ông ta lại là người có quan hệ rộng, giống như một cột trụ chính vững chắc.
Trên đường về, xe của Minh Chi bị kẹt lại bởi một nhóm sinh viên.
Tài xế hỏi cô có cần quay đầu xe không, cô phất tay ra hiệu không cần. Khi ngồi đợi, cô chợt nảy ra một ý nghĩ. Không vội, cô còn trẻ, ông chủ Cố thì đã già, cô phải nhận nuôi thêm nhiều trẻ em hơn nữa. Mười năm sau hãy xem thế giới này sẽ thuộc về ai. Ý tưởng thì dễ nhưng thực hiện lại khó. Trẻ lanh lợi thì thường có nhiều mưu tính; trẻ ngoan ngoãn tuy dễ quản nhưng lại thiếu linh hoạt. Những người như Bảo Sinh vừa trung thành vừa tài giỏi lại quá hiếm. Đáng tiếc em trai Bảo Sinh mất sớm, nếu không cũng có thể bồi dưỡng.
Nhóm sinh viên làm gián đoạn giao thông. Người bên đường có người mắng bọn họ tiêu xài tiền gia đình mà không chịu học hành, cũng có người bênh vực. Minh Chi hạ kính xe, lắng nghe vài câu rời rạc. Có một kẻ không biết điều thấy trong xe có cô gái trẻ đẹp, liền tiến tới bắt chuyện. Tài xế quát: "Mở mắt chó ra mà nhìn cho rõ người trong xe!"
Kẻ đó không chịu thua, còn đáp trả không đứng đắn. Có người nhận ra xe của Minh Chi, liền rút lui tránh xa, không muốn bị liên lụy.
Nhóm sinh viên đã qua, Minh Chi gõ nhẹ vào ghế tài xế. Anh ta hiểu ý, lập tức nhấn ga rời đi. Sau đó có người nói cho kẻ không biết điều kia danh tính của Minh Chi. Hắn sợ đến mức phải bỏ trốn về quê, nấp suốt nửa tháng.
Nhưng Minh Chi chẳng để ý chuyện nhỏ nhặt đó, cũng không trách mắng tài xế vì cãi vã làm mất mặt. Gặp nhóm sinh viên, cô lại nghĩ đến ông chủ Cố. Hiện giờ danh tiếng ông ta rất tốt, phần lớn nhờ báo chí ca tụng. Dân thường đâu biết nội tình, chỉ nghĩ ông ta là một doanh nhân nghĩa hiệp. Minh Chi quyết định chi một khoản tiền, thuê một số văn nhân viết bài tôn vinh mình, để sau này dễ bề chiêu mộ thêm người.
Mang theo những dự tính trong lòng, Minh Chi về nhà. Cô mua luôn căn nhà bên cạnh, đập thông hai căn, giờ diện tích rộng gấp đôi lúc trước. Ban đầu Minh Chi bảo mẹ Bảo Sinh và chị Lý ra ngoài sống cùng con trai, nhưng cả hai đều muốn ở lại, tranh thủ lúc còn khỏe mạnh làm thêm việc, cô cũng chiều theo ý họ, hơn nữa ở cùng nhau cũng dễ bảo vệ hơn.
Hai người giúp việc đều rất biết ý, lo liệu căn nhà đâu ra đấy. Ngay khi Minh Chi về đến nhà đã có người hầu bước lên hỗ trợ cô thay quần áo, dọn sẵn trà bánh. Sau đó, người hầu báo rằng có một vị khách đang nằm ngủ trên ghế sofa trong phòng khách, gọi thế nào cũng không tỉnh.
Nghe xong miêu tả, Minh Chi đoán ngay là Từ Trọng Cửu, tim không khỏi thắt lại. Cô cố trấn tĩnh, đặt tách trà xuống rồi bước vào phòng khách.
Quả nhiên là anh.
Minh Chi đứng yên quan sát một lúc, khẽ nhíu mày. Trạng thái của Từ Trọng Cửu trông không ổn chút nào. Anh gầy sọp đi, hai gò má hóp lại khiến da dán chặt vào xương, môi khô nứt nẻ. Trong giấc ngủ, hai bàn tay anh không ngừng siết chặt lại với nhau, đầy vẻ bất an.
Cô đưa tay định lay anh dậy, nhưng chưa chạm vào đã đổi ý. Minh Chi kéo một chiếc ghế ngồi xuống cạnh sofa.
Dù động tác rất khẽ nhưng vẫn làm Từ Trọng Cửu tỉnh giấc. Anh bật dậy, bất ngờ đưa tay bóp lấy cổ Minh Chi.
"Rầm!" Một tiếng động vang lên, là khay trà trên tay người hầu rơi xuống, cốc chén lăn lóc khắp nơi.
Minh Chi liếc nhìn người hầu. Cô nhanh chóng nhận ra sự yếu ớt của Từ Trọng Cửu, nên chẳng để bụng hành động thô lỗ ấy. Mặc cho anh bóp cổ mình, cô chỉ khẽ ôm lấy eo anh, rồi chỉnh lại chiếc áo sơ mi đã xộc xệch sau giấc ngủ. Anh đúng là gầy đi nhiều so với trước đây.
Người hầu không nói lời nào, lẳng lặng cúi đầu dọn dẹp đống đổ vỡ rồi lui ra.
Từ Trọng Cửu mồ hôi túa đầy đầu, hơi thở gấp gáp. Đôi tay anh lúc thì siết chặt, lúc lại nới lỏng, như muốn buông nhưng không thể. Minh Chi không rõ anh vừa trải qua cơn ác mộng gì, chỉ để anh nắm cổ mình thêm một lát. Cuối cùng, cô mất kiên nhẫn thẳng tay đẩy anh ngã lại ghế sofa, rồi cầm tách trà lên đút cho anh vài ngụm trà ấm. Sau đó cô cũng uống vài ngụm, rồi ngồi thẳng người lên, không nói gì thêm.
Cuối cùng Từ Trọng Cửu đã tỉnh. Anh mở mắt yếu ớt nhìn Minh Chi, vẫn không nói lời nào.
Minh Chi thấy dáng vẻ anh như vậy thật thú vị, không kìm được mà đưa tay vuốt tóc anh. Đầu tóc lởm chởm cọ vào lòng bàn tay, ngưa ngứa như khi vuốt ve mèo con hay chó con. Thấy thích thú, cô vừa mỉm cười vừa xoa mãi không thôi.
Từ Trọng Cửu quay đầu tránh nhưng không thành. Anh bực bội há miệng cắn lấy cạnh bàn tay cô. Minh Chi giật nhẹ tay, anh vẫn không chịu nhả, hàm răng cắn chặt nhưng không quá mạnh, chỉ đủ để giữ lấy da thịt.
Cô bật cười, dùng tay kia bóp mạnh mũi anh. Không thể thở, anh buộc phải há miệng. Vì cú bóp bất ngờ, nước mắt nóng hổi dâng lên trong mắt anh, long lanh nhìn cô như muốn trách móc. Lấy lại được chút kiểm soát cơ thể, anh ôm lấy chân cô kéo mạnh, ép cô ngồi xuống cạnh mình.
Anh úp mặt vào chân cô, nhắm mắt lại như tìm chỗ dựa để hồi sức.
Trong cuộc sống thường ngày, ngoài đám thuộc hạ như Bảo Sinh hay Lý A Đông, Minh Chi chỉ giao thiệp với những kẻ cáo già. Cô không chủ động trêu đùa ai, và càng không cho phép ai giễu cợt mình. Nhưng lúc này cô cảm thấy rất vui, tâm trạng cực kỳ sảng khoái. Như từng bong bóng nhỏ mang tên "niềm vui" từ từ vỡ ra, cả người cô thả lỏng hiếm hoi. Minh Chi đặt tay lên đầu anh chậm rãi vuốt ve mái tóc ngắn, không muốn mở miệng nói gì thêm.
Đến bữa tối, Minh Chi nhìn thấy trên bàn có món vịt hầm măng non. Cô xé hai cái đùi vịt đặt vào bát của Từ Trọng Cửu, lại múc cho anh một bát canh đầy, gắp thêm vài lát thịt nguội. Có món cá trên bàn, cô chọn phần lưng, cẩn thận gỡ hết xương rồi đặt lên cơm của anh.
Từ Trọng Cửu ăn không nhanh nhưng món nào cũng ăn hết. Cuối bữa thấy còn nửa bát rau trộn khô, anh lại xin thêm cơm, trộn cùng rồi ăn sạch.
Hai người chỉ ăn mà không nói gì.
Tối muộn, Bảo Sinh ghé qua. Sau khi thảo luận vài chuyện với Minh Chi trong thư phòng, cô trở về phòng ngủ đã rất khuya.
Từ Trọng Cửu tắm xong, ngồi bên cửa sổ lật xem một cuốn sách. Thấy Minh Chi đi qua, anh liền kéo cô lại, áp mặt vào chân cô. Người anh có chút sốt, hơi nóng tỏa ra khiến cô thấy khó chịu.
Minh Chi vuốt mái tóc ngắn của anh, cúi đầu nhìn cổ anh, nghĩ thầm không chỉ khuôn mặt mà ngay cả sau gáy, đôi tai của anh cũng đẹp, khiến cô vừa ý. Dù anh thường chiếm chút lợi thế trước cô, nhưng cái giá đó cô chấp nhận được. Vì thế, cô vẫn có thể yêu anh.