Không chỉ hoa quế nở rộ, quả lựu cũng nhiều hơn năm ngoái, từng quả to bằng nắm tay đàn ông, treo lủng lẳng trên cành chen chúc nhau. Bà Quý cho rằng đó là dấu hiệu tốt, dặn dò không được hái, cứ để vậy cho vui mắt. Quả cam cũng vậy, dần dần chuyển từ màu xanh sang vàng, như những chiếc đèn lồng nhỏ treo lơ lửng giữa những tán lá xanh.
Trong nhà đang ăn quýt Đông Sơn, táo mới Sơn Đông, lê Lục An Huy, vì vậy trừ hai cô con gái út, những người khác đều không động đến hoa quả trong vườn nhà mình, cứ để chúng giữ nguyên vẻ tươi tốt hướng về phía ánh mặt trời.
Tuy đang làm việc, nhưng ánh mắt sắc bén của Tiểu Nguyệt lập tức chú ý đến vị khách vừa vào vườn, Từ Trọng Cửu đang được A Mạt - cô hầu bên cạnh bà Quý dẫn đến Tàng Thư lâu.
Dáng anh cao ráo, áo sơ mi trắng xắn tay đến khuỷu, lộ ra cánh tay rắn chắc khỏe mạnh. Tóc mới cắt, tay nghề thợ cắt ở địa phương nhỏ thật kém, cắt ngắn ngủn trông như người nhà quê mới lên thành phố. Nhưng Từ Trọng Cửu không để ý, sải bước đi vào Tàng Thư lâu.
"Vết thương của cậu Từ xem ra đã khỏi hẳn." Dù chị Trịnh là người làm việc trong vườn, nhưng cũng biết Từ Trọng Cửu là chàng rể mà nhà họ Quý nhắm đến, mùa hè cùng bà Quý đi Tùng Giang thăm nhà mẹ đẻ, trên đường về Mai Thành bị thương, bà Quý vừa cho bác sĩ trong nhà đến chữa trị, vừa liên tục đưa thuốc bổ.
"Không biết chuyện của cậu ấy và cô Ba khi nào mới ngã ngũ?" Cô Cả muốn chiêu rể, cô Hai đã đính hôn với nhà họ Thẩm, trong độ tuổi kết hôn chỉ còn cô Ba.
Tiểu Nguyệt lén lút xua tay, "Đừng nói bậy, cô Ba định đi Thượng Hải học đại học, tạm thời chưa tính đến chuyện kết hôn."
"Nếu cô Ba là con trai, thời xưa ít nhất cũng là một cử nhân." Chị Trịnh tặc lưỡi, "Vậy cậu Từ có chịu chờ không?" Dù sao đàn ông cũng là đàn ông, một chàng trai trẻ khỏe mạnh như vậy, liệu có chịu đựng được chăng?
Tiểu Nguyệt vội vàng xua tay, "Đừng nói những điều này, cẩn thận bà chủ nghe được sẽ không vui."
Vì mãi không tìm được người ở rể ưng ý, gần đây bà chủ rất nóng tính, cả nhà trên dưới đều có chút sợ bà, ngay cả cô Ba có việc cũng phải tìm ông chủ mà nói. Bà chủ rất ưng cậu Từ, lần trước còn tức giận đến mức suýt chút nữa sai người cầm danh thiếp của nhà họ Thẩm đi báo án. Nhưng hôn nhân dù sao cũng là chuyện cả đời, phải để cô Ba đồng ý mới được, nhà họ Quý theo đuổi nền giáo dục kiểu mới để con cái tự do lựa chọn.
Tiểu Nguyệt hạ giọng nói với chị Trịnh, "Ông chủ đã tìm giúp cô Ba một gia sư dạy kèm, mấy hôm nữa cô Ba sẽ đến Thượng Hải ở một thời gian."
"Vậy cô cũng đi à? Xa nhà như vậy, bà cụ có yên tâm không?"
"Ông chủ có bạn bè làm ăn bên đó, gia sư cũng là người quen giới thiệu. Cậu Từ vì việc này mà đến Thượng Hải vài lần, thuê nhà xong xuôi rồi, cô Hai cũng đi. Ngoài tôi ra, còn có vợ chồng người gác cổng - Phúc Căn." Nói đến chuyện ra ngoài, Tiểu Nguyệt có chút phấn khích, "Nghe nói nhà ở Tô Giới, đầy đủ tiện nghi, còn có nhà hàng Tây, vũ trường, sân khấu, thậm chí có thể gặp minh tinh điện ảnh."
Tuy cô Ba đi học chứ không phải đi chơi, nhưng dù sao Thượng Hải phồn hoa náo nhiệt cũng không phải nơi nhỏ bé này có thể sánh bằng.
Chị Trịnh lại tặc lưỡi vài cái, rồi nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi: "Sao bà chủ lại đồng ý cho cô Hai đi cùng?"
"Dù sao cũng phải có người đi cùng cô Ba. Hơn nữa, tiền là do cậu Thẩm chi, cậu Thẩm nói để cô Hai đi học, tiện thể mua sắm một số thứ cần thiết cho hôn lễ."
"Cậu Thẩm đúng là người tốt."
*****
Chính vì Thẩm Phượng Thư quá tốt nên khiến Minh Chi có chút băn khoăn. Hôm nay Từ Trọng Cửu đến đưa tiền, Thẩm Phượng Thư viết một tấm chi phiếu trị giá mười nghìn đồng đưa cho cô, để cô mang theo tiêu vặt, "Thích mua gì thì mua."
Không công không nhận lộc, Minh Chi từ chối, "Anh họ đã cho tiền rồi mà." Thẩm Phượng Thư đưa cho Từ Trọng Cửu một khoản tiền để chuẩn bị trước, coi như thôi đi vì dù sao cô còn dùng chung với Hữu Chi. Vả lại, hiện tại cô vẫn chưa bước chân vào nhà họ Thẩm, chi tiêu nên do nhà mẹ đẻ lo liệu.
Từ Trọng Cửu nắm lấy tay phải cô, đặt tấm chi phiếu vào tay cô, rồi khép tay cô lại, "Cầm lấy." Tay anh rất ấm áp. Minh Chi cúi đầu không nhúc nhích. Nếu người đưa tiền là người khác thì tốt rồi, cố tình lại là Từ Trọng Cửu, cô luôn cảm thấy khó nói nên lời.
Từ Trọng Cửu biết rõ tâm tư của Minh Chi, đưa tay búng lên trán cô, vừa buồn cười vừa tức giận nói, "Cho cô mà không lấy, sau này đừng hối hận."
Anh móc từ trong túi quần ra một món đồ nhỏ, nhét vào tay cô, "Đây là quà của tôi tặng cô." Thấy Minh Chi do dự, anh còn nói thêm, "Nếu không nhận thì thôi. Thứ này chẳng có giá trị gì đâu, là món đồ duy nhất mẹ tôi để lại, cái gì đáng tiền đều đã đổi hoặc cầm cố cả rồi."
Minh Chi tò mò nhìn, thấy đó là một mảnh khóa nhỏ dành cho trẻ em, trên đó khắc chữ "Phú quý trường cửu". Ý nghĩa tốt lành, nhưng chỉ là mạ vàng nên thật sự không đáng bao nhiêu, đúng như Từ Trọng Cửu đã nói. Nhưng vì ý nghĩa của nó, đối với cô lại khác.
Món đồ vẫn còn giữ hơi ấm của Từ Trọng Cửu, nằm trong tay cô thật ấm áp. Cô không biết rằng trong lòng anh, chỉ có sự phú quý của bản thân mới là lâu dài, cứ ngỡ rằng đó là lời chúc phúc của anh dành cho mình, trong lòng không khỏi ngọt ngào, khẽ mỉm cười.
"Tôi chẳng có gì đáng giá, sự nghiệp cũng chưa có thành tựu gì, thứ có thể dâng hiến chỉ là về mặt tinh thần..." Anh nhỏ giọng nói, "Minh Chi, cô không phải tôi, cô không biết... Mẹ tôi chết vì nghèo đói. Thiếu ăn thiếu mặc, sống trong túp lều tranh dột nát, rồi bà cứ thế chết dần chết mòn. Tôi không nói con người nhất thiết phải giàu có, nhưng không có tiền thì thực sự không được, mẹ tôi ngày xưa là một mỹ nhân, nhưng không có tiền thì đẹp để làm gì..."
Minh Chi hiểu, cô cũng không biết tại sao mình từ nhỏ chưa từng chịu đói rét mà lại hiểu được điều này, có lẽ là do các bà tử luôn lẩm bẩm dạy cô phải biết ơn: Nếu không được mẹ cả cưu mang, một đứa con gái lưu lạc đầu đường xó chợ sẽ có kết cục đáng sợ như thế nào. Cô lớn lên cũng không quá xinh đẹp, ngay cả vốn liếng ban đầu cũng không có.
Từ Trọng Cửu không nói thêm gì nữa, anh cong ngón trỏ gõ nhẹ lên trán cô, "Được rồi, cứ tin lời người khác như vậy, cẩn thận bị bán rồi còn giúp người ta đếm tiền."
Minh Chi đỏ mặt, Từ Trọng Cửu cười tinh quái rồi lùi lại một bước, "Tôi đi đây, còn phải đến chỗ bà cụ nữa. Mấy hôm nữa chúng ta sẽ khởi hành đi Thượng Hải, không cần mang theo quá nhiều đồ, đến đó rồi mua."
Ánh mắt anh lướt qua chiếc váy vải lanh trên người cô, "Bên đó cái gì cũng có, đô thị phồn hoa, có rất nhiều người nước ngoài."
****
Trước khi ra ngoài, Quý Tổ Manh tìm con gái thứ hai nói chuyện một hồi.
Minh Chi vừa kính vừa sợ người cha này, tuy Quý Tổ Manh chưa từng nói rõ, nhưng kết hợp với những lời bàn tán của người hầu, cô mơ hồ hiểu ra, hình như mẹ ruột cô sau khi rời bỏ ông đã làm chuyện có lỗi với thanh danh. Ông bà ngoại của Minh Chi là những người nông dân thật thà chất phác, không biết sao lại sinh ra một cô con gái hoang dã như vậy, tuổi còn nhỏ đã biết ve vãn cậu ấm trong thành phố, sau khi sinh con xong lại bỏ đi biệt tăm. Hai ông bà buồn phiền sinh bệnh, rồi lần lượt qua đời.
Quý Tổ Manh luôn sợ Minh Chi giống mẹ cô, cô mang họ Quý, nếu làm bại hoại gia phong nhà họ Quý, chẳng phải là lỗi của ông ta sao? Cho nên ông ta quản thúc cô rất nghiêm khắc, rất sợ nuôi dạy ra một đứa con gái không đoan chính.
Lần này nếu không phải Thẩm Phượng Thư kiên trì muốn Minh Chi đi học hỏi thêm, thì trong lòng Quý Tổ Manh cũng không muốn. Nhưng đã đồng ý rồi, với tư cách là một người cha, ông ta phải làm tròn trách nhiệm dạy dỗ con cái.
"Ta đã nhờ bạn bè chăm sóc các con, Trọng Cửu cũng sẽ đi cùng các con một thời gian, tuy nó còn trẻ nhưng là người rất đáng tin cậy, ta không có gì phải lo lắng. Em gái con lại là người ham học hỏi, một lòng muốn học đại học, ở đâu cũng có thể là trường học với nhà. Chỉ có con, ở bên ngoài nhất định phải nhớ thân phận của mình, đừng thấy phồn hoa náo nhiệt mà quên mất bản thân."
Quý Tổ Manh bưng tách trà lên nhấp một ngụm trà nóng, rồi đặt tách xuống tiếp tục dạy dỗ con gái, "Năm sau con sẽ về làm dâu nhà họ Thẩm, trong khoảng thời gian này con nên học thêm nữ công gia chánh, ít ra ngoài đường, sách báo giải trí cũng nên ít xem, đừng có tính tình thất thường, học đòi phụ nữ Tây phương làm những chuyện không đứng đắn đó."
Minh Chi bị nói đến mức mặt đỏ tía tai, chỉ đành cúi gằm mặt xuống đất. Hôm nay cô đi đôi giày da cũ, mũi giày bị bong tróc sơn, cũng không đi tất, cứng ngắc như xác chết.
Quý Tổ Manh nói xong những lời cảnh báo, không để ý đến vẻ cung kính của con gái, nhưng nhìn thấy đôi giày cũ kỹ trên chân cô, không khỏi nhíu mày, "Đức hạnh dung mạo đều quan trọng, một cô gái lớn nên biết cách ăn mặc chỉnh chu. Nếu cho tiền tiêu vặt không đủ, mẹ cả cũng không phải người keo kiệt, con cứ mở miệng bà ấy sẽ cho thêm, nhìn lại bộ dáng hiện tại của con như thế nào? Ra ngoài chỉ làm mất mặt xấu hổ."
Ông ta nói xong những lời đanh thép, thấy Minh Chi vẫn cúi đầu rụt cổ, không khỏi tức giận phất tay nói, "Đi xuống đi, ta lười nói chuyện với con."
Minh Chi đáp "Vâng", rồi lễ phép lui xuống.
Đi đến cửa, Quý Tổ Manh đột nhiên gọi cô lại, "Quay lại đây."
Minh Chi nghĩ cha mình chưa mắng đủ, gọi cô quay lại để mắng thêm, không ngờ ông ta lục lọi trong túi một hồi, lại lấy ra một xấp tiền.
Ông ta không kiên nhẫn nói, "Cầm lấy, đến Thượng Hải mua thêm quần áo, đừng làm mất mặt ta trước mặt bạn bè."
Hôm nay là ngày gì vậy? Sao ai cũng cho tiền cô!
Buổi tối Minh Chi kiểm tra hộp đựng nữ trang, phát hiện xấp tiền mặt có hơn hai trăm đồng, còn có một tấm chi phiếu trị giá mười nghìn đồng, chi tiêu tiết kiệm thì đủ dùng rất lâu. Nhưng bây giờ cô không nghĩ vậy nữa, cô sẽ không đi, cô sẽ ở lại chờ gả cho Thẩm Phượng Thư. Dù sao anh ta có lòng cũng không có sức, cô rất vui vẻ làm mợ Thẩm, cuộc sống chắc chắn sẽ tốt hơn bây giờ.
Về phần Từ Trọng Cửu... cô sờ túi áo, mảnh khóa anh tặng được cô gói ghém cất giữ cẩn thận trong khăn tay, tình yêu tinh thần.... cũng rất tốt.