Ở đây nhiều ngày, người phục vụ phòng đã biết "thiếu niên Nhật Bản" tuy vẻ ngoài lạnh lùng nhưng thực ra không khó hầu hạ, nên chỉ chào hỏi một tiếng rồi nói bâng quơ: "Hôm nay trời sắp đổi gió đấy, lát nữa hai vị ra ngoài nhớ mang theo ô nhé."
Từ Trọng Cửu mỉm cười đáp lại.
Trời mưa thì hành động bất tiện, Minh Chi nhíu mày. Cô và Từ Trọng Cửu đã dò xét kỹ càng đường xá trong và ngoài thành, nhưng vẫn chưa tìm được thời cơ ra tay thích hợp, cứ trì hoãn mãi cũng không phải cách.
Bình thường không để ý, bây giờ ra ngoài rồi thì Minh Chi lại thường xuyên nhớ đến căn nhà nhỏ của mình. Quả đúng là "tổ vàng tổ bạc không bằng ổ chó nhà mình", chỉ có nhà của mình mới thoải mái tự tại, bên ngoài dù tốt đến đâu cũng không phải là của cô.
Đến chỗ ngoặt cầu thang, Từ Trọng Cửu bước nhanh hơn để phủi giúp cô một cánh hoa rơi trên vai, mỉm cười với cô. Dù cũng sốt ruột nhưng anh hơn Minh Chi vài tuổi, nên kiên nhẫn hơn nhiều. Minh Chi hiểu ý anh, mỉm cười đáp lại. Cô có gương mặt trái xoan, khi không cười thì thôi, lúc cười lên lại tràn đầy sức sống tuổi trẻ, ngọt ngào dịu dàng khó tả.
Từ Trọng Cửu hơi xao xuyến, định tiến lại gần nói thêm vài câu, thì từ một phòng nghỉ cách đó vài bước chân vang lên tiếng động. Anh nhìn sang, thấy người đứng ở cửa là vệ sĩ của tên quân phiệt, lúc này đang khúm núm nghe hắn ta sai bảo, hình như là về việc sắp xếp xe cộ và tùy tùng. Tên quân phiệt chắc vẫn chưa tỉnh ngủ, giọng điệu hết sức thiếu kiên nhẫn, tuy không nói lớn nhưng câu nào câu nấy đều thô lỗ, mắng xối xả vào mặt tên vệ sĩ.
Trong nháy mắt, Từ Trọng Cửu quay phắt lại nhìn Minh Chi, Minh Chi cũng ngẩng phắt đầu lên.
Chỉ trong một giây, hai người đồng thời hiểu ý nhau.
Ra tay!
Không cần phải nói, Từ Trọng Cửu quay đầu chạy xuống lầu, còn Minh Chi sải bước tiến tới, giơ tay lên bóp cò.
Tên vệ sĩ ngã gục xuống.
Minh Chi không chút do dự đạp cửa xông vào, hướng về phía tên quân phiệt đang há hốc mồm kinh ngạc, liên tiếp bắn ba phát súng. Cô không kiểm tra xem hắn ta sống chết ra sao.
Cũng chẳng cần kiểm tra, máu me bắn tung tóe khắp nơi, nếu vậy mà còn sống được thì cũng đành chịu.
Tiếng súng vừa vang lên, tiếng bước chân trên lầu dưới lầu hỗn loạn, đều đổ dồn về phía này. Minh Chi làm theo kế hoạch đã bàn bạc trước với Từ Trọng Cửu, bước lên bệ cửa sổ, không chút do dự nhảy xuống.
Minh Chi lăn một vòng trên mặt đất để giảm bớt lực. Cùng lúc đó, một chiếc xe phanh gấp bên cạnh cô phát ra tiếng ma sát chói tai. Từ Trọng Cửu thò người ra bắn vài phát súng lên lầu, không nhằm mục đích sát thương, chỉ để ép những kẻ truy đuổi ở cửa sổ lùi lại. Anh không ham chiến, đợi Minh Chi lên xe xong liền rụt người vào trong.
Chưa kịp đợi Minh Chi đóng cửa xe, Từ Trọng Cửu đã đạp ga hết cỡ.
Động cơ chịu áp lực lớn như vậy, phát ra tiếng gầm rú nặng nề lao vun vút như tên bắn giữa tiếng súng hỗn loạn, tìm đường thoát thân.
Chưa chạy ra khỏi thành phố thì trời đổ mưa lớn. Mây đen tan đi, màn trời xám xịt trút nước ào ào, cần gạt nước lắc lư kêu ken két, Minh Chi cởi áo khoác ngoài ra, thay một bộ đồ ngắn. Hai người vốn không mang nhiều hành lý, những thứ cần thiết đã được để sẵn trong xe, chuẩn bị sẵn sàng rút lui bất cứ lúc nào.
Từ Trọng Cửu lái xe như bay, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi gần như có thể nói là dữ tợn. Mục tiêu của anh là Thiên Tân, phải đến Thiên Tân liên lạc với cơ sở mới coi như thoát khỏi nguy hiểm. Minh Chi thay quần áo xong thì im lặng ngồi yên, tay không rời khỏi khẩu súng, nhưng trong lòng lại cảm thấy bình yên lạ thường. Cô thấy mình thật kỳ quặc, lại thích thú nhìn bộ mặt thật chẳng mấy đẹp đẽ ẩn sau vẻ ngoài nho nhã của Từ Trọng Cửu.
Đến khi vào nội thành Thiên Tân, Từ Trọng Cửu mới thở phào nhẹ nhõm, bỗng cảm thấy mệt mỏi rã rời. Đường xá gập ghềnh lại phải tập trung cao độ vào lộ trình, anh đã dốc hết sức lực, không chỉ mắt, tay, chân mà đến cả mông cũng ê ẩm. Nhưng có thể bình an vô sự thoát thân, vất vả một chút cũng đáng.
Dừng xe, anh quay sang nhìn Minh Chi, cô cũng đang nhìn anh. Ánh mắt hai người chạm nhau, khóe miệng anh nhếch lên, đưa tay lau đi một vết máu trên dái tai Minh Chi. Minh Chi không né tránh mặc cho anh làm, chỉ thấy dái tai dần nóng lên rồi lan dần xuống cổ.
Hai người thuê một căn hộ ở Tô Giới, định khi nào mọi chuyện lắng xuống sẽ đi đường biển.
Minh Chi vốn không quen với khí hậu miền Bắc, chỉ thấy đồ ăn ở đây thô kệch, toàn là cá thịt, không tinh tế bằng Giang Nam, món nào món nấy đều được chế biến tỉ mỉ, chưa kể nước uống ở miền Bắc còn có mùi tanh của đất. Tuy không than phiền ra miệng nhưng Từ Trọng Cửu sao có thể không nhận ra, khi mọi chuyện đã êm xuôi, anh mới có tâm trí dỗ dành cô, thường xuyên tự mình xuống bếp nấu nướng.
Có lần mua được cá hoàng hoa tươi ngon, anh làm hẳn một bàn toàn món cá, nào là cách nấu chua ngọt kiểu phương Nam, nào là cá hoàng hoa áp chảo kiểu phương Bắc, lại còn tỉ mỉ lọc thịt cá làm món sủi cảo.
"Thế nào?", anh mong chờ nhìn biểu cảm của Minh Chi, "Người thông minh làm gì cũng giỏi, nếu tôi mà làm đầu bếp, chắc chắn cũng là một tay đại tài."
Nghe anh huênh hoang, Minh Chi cố tình lắc đầu: "Hơi tanh, nước dùng cũng không được ngọt."
"Không thể nào." Từ Trọng Cửu giật lấy bát, gắp một miếng sủi cảo lên nhai kỹ.
Để khử mùi tanh, anh đã cố tình chọn phần thịt săn chắc ở lưng cá, lại ướp với rượu hoa điêu hảo hạng, rồi trộn với thịt ba chỉ băm nhuyễn làm nhân, còn nước dùng thì ninh với cải tuyết cho ngọt. Tuy chỉ là món ăn gia đình nhưng cũng không thua kém gì nhà hàng, ăn vào vừa thơm vừa mềm. Anh vừa nhai vừa lẩm bẩm: "Không thích thì đừng ăn."
Minh Chi mặc kệ, cứ gắp hết món cá này đến món cá khác trên bàn ăn. Vừa ăn vừa nhâm nhi rượu, thật không còn gì bằng.
Từ Trọng Cửu biết cô cố tình trêu mình, cũng không giận, rót một ly rượu rồi nâng lên mời cô: "Chúc hai ta tiền đồ xán lạn."
Rượu hoa điêu uống vào êm dịu nhưng hậu vị lại mạnh, uống vài ly mặt cả hai đều ửng đỏ, nhớ lại chuyện cũ, bất giác không dám nhìn thẳng vào nhau.
Vẫn là Từ Trọng Cửu lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Sau khi trúng kế của em, tôi đã rất lâu rồi không uống rượu."
Minh Chi nắm chặt ly rượu, chất lỏng màu vàng kim khẽ sóng sánh, cô không muốn biện minh cho mình.
Từ Trọng Cửu mỉm cười, lại nâng ly cụng nhẹ vào ly của cô: "Nhưng cũng tốt, nếu không thì tuy có nhiều tiền, nhưng lại chẳng được thanh thản tự tại như bây giờ." Anh lắc đầu thở dài: "Cũng không biết nhà em dạy dỗ kiểu gì, người nào người nấy đều không phải dạng vừa."
Minh Chi ngước mắt nhàn nhạt liếc nhìn anh một cái, Từ Trọng Cửu vội vàng ngậm miệng: "Là lỗi của tôi."
Tục ngữ có câu "rượu là bà mối của sắc", anh mượn hơi men hỏi: "Em có dự định gì chưa?"
Minh Chi không biết, giờ đây cô đã tự do, tiền cũng có một ít. Nếu muốn làm lớn, dù sao cô cũng là phận phụ nữ, e rằng sẽ gặp nhiều sóng gió; còn nếu lấy chồng, chưa nói đến việc có cam tâm lui về làm nội trợ hay không, thì trong lòng cô vẫn còn hình bóng một người. Anh lúc tốt lúc xấu, nhưng là người đầu tiên bước vào trái tim cô, lại thỉnh thoảng đến khuấy động khiến cô sao có thể dễ dàng quên được.
"Còn anh thì sao?", cô hỏi ngược lại.
Từ Trọng Cửu xoay xoay ly rượu trầm ngâm nói: "Tất nhiên là leo càng cao càng tốt." Anh nhìn Minh Chi, mỉm cười ngại ngùng: "Không giấu gì em, tôi đúng là ham mê danh lợi. Trước đây chỉ nghĩ đến việc đạp những kẻ đã từng chà đạp mình xuống dưới chân, những kẻ ban đầu thì đúng là đã bị tôi dẫm xuống rồi, nhưng lại có những kẻ mới xuất hiện, nên tôi không thể dừng lại, cũng không muốn dừng lại."
Anh đặt ly rượu xuống, nắm lấy tay Minh Chi nói rất chân thành: "Không nói đến người khác, chỉ nói riêng ông chủ Cố, ông ta muốn lợi dụng em, con trai ông ta thì thích em, tôi không tiện thân thiết với em, kẻo có ngày chết oan chết uổng cũng không biết vì sao."
Minh Chi rút tay về, thản nhiên nhận xét: "Vậy xem ra anh còn phải phấn đấu nhiều năm nữa."
Ông chủ Cố và những người trong giới xã hội đen qua lại mật thiết, Từ Trọng Cửu muốn thoát khỏi, nói dễ hơn làm, trừ phi cao chạy xa bay.
Từ Trọng Cửu bình tĩnh nói: "Ông ta sẽ già đi, còn tôi thì vẫn trẻ."Sóng gió giang hồ, chẳng phải đều là tự mình tạo dựng nên hay sao, chốn phồn hoa này mấy ai có thể mãi mãi nắm quyền mà không chịu già. Anh lại nắm lấy tay Minh Chi, quả quyết nói: "Chưa đến ngày đó, tôi tuyệt đối không từ bỏ."
Minh Chi không ngờ anh lại có dã tâm lớn đến vậy, nhất thời ngẩn người ra không nói nên lời, nhưng nghĩ lại, chẳng phải những kẻ như ông chủ Cố cũng đều trải qua như thế hay sao? Sóng lớn đãi cát, cho dù bị sóng cuốn trôi, cũng còn hơn là sống u mê làm đá kê chân cho người khác cả đời. Chẳng phải cô cũng không muốn để người khác sắp đặt cuộc đời mình hay sao.
Từ Trọng Cửu thấy ánh mắt cô dao động, từ ngạc nhiên, hoang mang rồi đến kiên định, biết rằng cô đã bị lay động, nhất thời cũng không biết nên vui hay buồn. Vui vì trên đời khó tìm được người cộng sự đáng tin cậy; buồn vì giữa dòng nước xiết đâu dễ gì đứng vững, huống chi là phận phụ nữ, e rằng sẽ chết không nơi chôn thân. Anh nhẹ nhàng nâng tay cô lên, đưa đến gần môi khẽ hôn, rồi không nói thêm gì nữa.