May quá vẫn nguyên vẹn, từ đầu đến chân sạch sẽ không có một vết máu nào.
Càng ngày càng lợi hại!
Anh ngậm thuốc hất đầu về phía xe, ý bảo cô lên xe.
Minh Chi mở cửa xe ngồi vào.
Từ Trọng Cửu rít thêm hai hơi thuốc rồi ném nửa điếu còn lại xuống đất, giẫm mạnh một cái, sau đó mới lên xe.
Bật đèn pha, anh hạ cửa kính xe, vẫy tay về phía cổng hội quán gọi Bảo Sinh đang rụt rè bước ra.
Từ Trọng Cửu dịu giọng nói với Bảo Sinh, "Lên xe, về nhà nào."
Bảo Sinh nhìn Minh Chi, cô thì nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt thờ ơ.
Từ Trọng Cửu không nghiện thuốc, lúc này hút nhiều quá miệng đắng ngắt, đến cả cổ họng cũng khô khốc. Anh liếm môi, cảm thấy không uống một tách trà lớn thì không thể giải được cơn say thuốc này, vì vậy chỉ muốn về nhà ngay lập tức để uống cho đã khát.
"Lên xe." Anh lạnh lùng lặp lại.
Bảo Sinh tinh ý nhận ra ám hiệu từ vẻ mặt không đổi sắc của Minh Chi, vội vàng lên xe, ngoan ngoãn ngồi vào chẳng dám ho he nửa lời.
Từ Trọng Cửu bất giác bật cười. Tốt lắm, xem ra anh đã đánh giá thấp cô rồi.
Trong xe mỗi người một tâm trạng, chỉ còn tiếng động cơ gầm rú. Từ Trọng Cửu nhấn ga rồi phanh gấp, khiến Bảo Sinh ở hàng ghế sau lắc lư như con lật đật, cố chịu đựng đến mức hoa mắt chóng mặt, chân tay bủn rủn mới giữ được bữa tối trong dạ dày.
Về đến nhà, Bảo Sinh vừa mở cửa xe đã như sợi bún trượt xuống nằm bẹp dưới đất. Sợ làm bẩn lốp xe, cậu bò ra xa vài bước mới nôn thốc nôn tháo.
Mẹ Bảo Sinh không hiểu chuyện gì nhưng không dám hỏi. Từ Trọng Cửu mặt mày sa sầm không nói một lời, Minh Chi ăn mặc kỳ quái, áo quần màu xanh, lại còn đội mũ giống hệt con trai. Chị ấy rùng mình, nhìn Từ Trọng Cửu đâu chỉ muốn đánh người, rõ ràng là muốn giết người, lần trước Minh Chi nói không phải anh đánh, có khi nào vì sĩ diện mà không nói thật? Còn Bảo Sinh, không phải nói ở lại chỗ sư phụ sao, tại sao lại theo hai người họ về đây?
Bảo mẫu thò đầu ra từ cửa bếp rồi lại rụt vào. Chị ta đã sớm nhận ra Minh Chi là cô chủ dễ tính nhất, không cầu kỳ lại dễ nói chuyện, chỉ cần làm việc đúng quy củ là được, không cần phải nịnh nọt lấy lòng.
Từ Trọng Cửu không để ý đến hành động của bảo mẫu, sải bước vào phòng khách, ngồi phịch xuống ghế quát lớn, "Trà!"
Bảo mẫu không dám chậm trễ, thấy cậu chủ cần gấp nên pha trà xong liền pha thêm chút nước nguội vào, kẻo Từ Trọng Cửu chờ lâu mà nóng giận.
Từ Trọng Cửu ực ực một hơi uống cạn hai tách lớn mới cảm thấy khử được mùi thuốc lá trong miệng. Chiều tối anh từ Mai Thành chạy về đây chỉ vì cha nuôi muốn làm người hòa giải, đứng ra giảng hòa cho anh và La Xương Hải, tránh để hai người ồn ào ảnh hưởng đến việc làm ăn của ông ta.
Bản thân La Xương Hải chẳng là gì, nhưng lần này có người chống lưng cho gã, cha nuôi vui vẻ nhận lấy ân tình này để sau này mở rộng kinh doanh. Bên Đông Bắc: thuốc phiện, vũ khí, thuốc Tây, thứ gì cũng kiếm được bộn tiền.
Vị ngọt của trà lan tỏa trên đầu lưỡi, Từ Trọng Cửu không nhìn Minh Chi, ngả người trên ghế sô pha suy nghĩ. Từ khi móc nối với Tạ tướng quân, anh cũng có "nguồn hàng". Nhưng khác với bên Đông Bắc, Tạ tướng quân sĩ diện, không dám công khai làm những việc này. Mà làm lén lút thì tất nhiên không kiếm tiền nhanh bằng làm công khai.
Từ Trọng Cửu đảo mắt, nhìn thấy Bảo Sinh đang áp mặt vào cửa sổ.
Mẹ Bảo Sinh phát hiện ra hành động của con trai sớm hơn anh, nên thực ra Từ Trọng Cửu nhìn thấy cả hai mẹ con: Bảo Sinh kiên quyết bám lấy cửa sổ, mẹ Bảo Sinh sợ tiếng động truyền vào trong không dám làm gì mạnh tay, chỉ biết nắm chặt tai con trai.
Từ Trọng Cửu bật cười, không ngờ thằng nhóc con được Minh Chi cứu giúp lại có tình có nghĩa. Anh chưa từng có tâm phúc, A Vinh chỉ được coi là nửa người của anh, hiện tại người đáng tin cậy và giúp đỡ được anh nhiều nhất chỉ có Minh Chi, nhưng đó cũng không phải tình bạn thuần túy.
Nháy mắt với Bảo Sinh, Từ Trọng Cửu hài lòng nhìn thấy mẹ Bảo Sinh kéo con trai đi. Anh không ghét thằng nhóc, nhưng cũng không muốn bị xem là kẻ xấu.
Minh Chi từ lúc vào nhà cứ ngồi im thin thít một bên.
Từ Trọng Cửu không muốn chiều hư tật xấu của cô, nên tự mình đi tắm rồi đi ngủ. Anh mệt chết đi được!
Từ Trọng Cửu ra khỏi phòng bao ở rạp hát chậm một bước, không thấy màn hợp tác của Minh Chi và Bảo Sinh, nhưng có người nhìn thấy. La Xương Hải hào hứng gọi anh lại, giơ ngón tay cái lên, "Em dâu quả là cao thủ, không tốn sức mà giết người giữa chợ, cách làm thật tài tình."
Lúc này đường phố đã hỗn loạn, Từ Trọng Cửu không biết đầu đuôi câu chuyện ngơ ngác nhìn La Xương Hải, lại nghe gã nói nhăng nói cuội vài câu. Gã chỉ vào đám đông bên dưới cười nham hiểm, "Một đóa hồng có gai. Em trai à, chỉ sợ ngày nào đó cậu đắc tội với cô ta, lúc đó không phải chỉ khóc lóc làm loạn là xong đâu, nói không chừng... sẽ mất mạng đấy..."Không cần nói rõ, Từ Trọng Cửu lập tức đoán ra sự thật. Không kịp đôi co với La Xương Hải, anh chen khỏi đám đông phóng như bay về nhà.
Mẹ Bảo Sinh ra mở cửa, chẳng biết gì, anh quay người đi đến hội quán, quả nhiên tóm gọn cả hai người.
Nếu hai người họ về muộn hơn chút nữa, Từ Trọng Cửu chắc chắn sẽ phát điên.
Đùa sao, Tiền Tiểu Sơn có cha có đàn em; chuyện này lại bị La Xương Hải nhìn thấy.
Không thể trì hoãn, Từ Trọng Cửu ngâm mình trong nước ấm, nảy ra ý tưởng. Anh phải đưa Minh Chi đi, một là để tránh người ta đến trả thù; hai là để đề phòng cha nuôi, Minh Chi là của anh, không cho phép người khác lợi dụng cô; ba là để cô nàng ngốc nghếch này đừng có ảo tưởng hão huyền, tưởng rằng chỉ cần chút gan dạ là có thể làm nên trò trống gì trên đất Thượng Hải.
Cô nghĩ đơn giản quá rồi. Biết bao nhiêu gã đàn ông còn chưa làm được, làm sao đến lượt cô.
Việc cấp bách, Từ Trọng Cửu bước ra khỏi bồn tắm, vội vàng lau khô người chuẩn bị đi ngay trong đêm.
Vừa ra khỏi phòng tắm, anh nghe thấy tiếng chuông điện thoại, trong lòng chùng xuống liền bước nhanh hơn. Đến nơi, Minh Chi đã nghe xong điện thoại, đặt ống nghe xuống.
Thấy anh, cô thành thật nói, "Cha nuôi gọi, bảo chúng ta đến chỗ ông ta."
Từ Trọng Cửu khựng lại, cuối cùng không nói gì, chỉ liếc cô một cái.
Tối hôm đó, đám đàn em của ông chủ Hoàng cầm đao rựa đi khắp nơi tìm hung thủ, đánh nhau với người canh gác kho hàng của ông chủ Cố. Ông chủ Hoàng chỉ đạo từ xa, cứ tưởng mình chiếm ưu thế tuyệt đối, ai ngờ bên kia mở cổng ra, ùa ra cả nghìn người.
Cuối cùng, phe ông chủ Cố giành chiến thắng sít sao. Còn việc máu chảy thành sông dưới đất là chuyện của công nhân vệ sinh.
Hai bên đánh nhau tơi bời, cuối cùng tổng tuần vụ người Pháp của sở cảnh sát trung ương đứng ra làm trung gian hòa giải.
Ba ngày liền, Từ Trọng Cửu và Minh Chi bị giữ lại ở nhà họ Cố. Ba ngày đó, Từ Trọng Cửu không nói với Minh Chi một lời nào.
Ba ngày sau, đại cục đã định, ông chủ Cố mở tiệc gia đình chiêu đãi Từ Trọng Cửu và Minh Chi. Tuy là tiệc gia đình nhưng nhà họ Cố mời cả một đoàn hát, trong vườn chiêng trống vang trời, náo nhiệt giống như ăn tết.
Ông chủ Cố nhận rất nhiều con nuôi, những người thời kỳ đầu ngoài Từ Trọng Cửu và La Xương Hải ra, còn có ba người nữa ở bên cạnh. Giờ đây mỗi người đều có sự nghiệp riêng, ít khi gặp mặt, hiếm có dịp ngồi cùng nhau. Nhân dịp ông chủ Cố gọi cả đám đến, anh em mấy người không khỏi nâng ly chúc tụng, tâm sự chuyện đời.
Từ Trọng Cửu đã lâu không uống rượu thoải mái, hơn chục ly vào người có chút lâng lâng, bèn viện cớ đi vệ sinh để về phòng. Anh móc họng nôn hết rượu ra, rửa mặt bằng nước nóng, chỉnh trang lại quần áo rồi quay trở lại.
Lúc này trên sân khấu đang diễn vở "Mộc Lan tòng quân", Mộc Lan để chứng minh với cha mình rằng bản thân có võ nghệ, bèn rút kiếm múa. Đào hát xinh đẹp, động tác uyển chuyển khiến cả khán phòng tán thưởng.
Từ Trọng Cửu dừng bước xem một lát, bất giác mỉm cười - con trai ông chủ Cố đang ngồi ở khu vực dành cho nữ quyến, nói chuyện ríu rít với Minh Chi. Đám con nuôi của ông chủ Cố, đứa nào đứa nấy đều tàn nhẫn độc ác, không có ai là người lương thiện. Thế mà người con trai duy nhất của ông ta - Cố Quốc Hoàn, từ nhỏ đã học trường Tây, lại là một người nho nhã.
Cố Quốc Hoàn năm nay mười tám tuổi, mái tóc chải chuốt gọn gàng, nước da trắng trẻo, dáng người mảnh khảnh. Cậu ta nghiêng người về phía Minh Chi, tay phải không ngừng vung vẩy, chiếc nhẫn kim cương trên tay theo đó lấp lánh. Minh Chi cúi đầu im lặng không nói, thỉnh thoảng mới ngẩng lên nhìn sân khấu. Cô ăn mặc giản dị, hai tay khoanh trước bụng.
Không biết vì sao cô lại lọt vào mắt xanh của Cố Quốc Hoàn? Từ Trọng Cửu thầm nghĩ, rồi lại nhớ đến Tưởng Thất ở Mai Thành. Có lẽ đối với bọn họ, cô giống như đóa hoa dại lay động trong gió, tự có nét quyến rũ riêng. Chỉ là đóa hoa này không dễ trêu chọc đâu.
Cuộc chiến đẫm máu trên đất Thượng Hải này, nguyên nhân là do cái chết của Tiền Tiểu Sơn. Ba ngày trôi qua, sở cảnh sát đã bắt được "hung thủ" báo cáo với ông chủ Hoàng. Chuyện đã qua, kẻ bỏ tiền ra mở tiệc chiêu đãi khách khứa. Kẻ ra tay thì an tĩnh ngồi xem hát, ngoài vài người ra, ai biết cô là ai?
Từ Trọng Cửu châm một điếu thuốc, nhìn Minh Chi từ xa không khỏi cười khẩy: tưởng rằng đã thuần hóa được một con chim ưng nhỏ, nào ngờ chim ưng nhỏ đã mọc cánh, móng vuốt sắc bén, còn có cái đầu của một con cáo.
Mấy ngày nay Từ Trọng Cửu suy đi tính lại, đã không thể kiểm soát thì nên dừng lại sớm. Lý trí thì hiểu rõ, nhưng tình cảm vẫn không chấp nhận được, anh lại bị cô lừa một lần nữa!
Minh Chi dường như cảm nhận được ánh mắt của anh, quay đầu nhìn lại.
Trên sân khấu đã đổi vở kịch "Náo Thiên Cung", những chú khỉ nhào lộn vô cùng náo nhiệt.
Cố Quốc Hoàn nhìn theo ánh mắt Minh Chi về phía Từ Trọng Cửu, thì thầm vào tai cô, "Anh Cửu là một nhân vật lợi hại. Anh ấy đến nhà tôi mới sáu bảy tuổi, cha tôi bảo anh ấy cho chó ăn, anh ấy ăn hết sạch cơm chó. Cha tôi tất nhiên là đánh anh ấy, ai ngờ hai ngày sau con chó biến mất." Cậu ta ngừng lại một chút, "Cô đoán xem tại sao?"
Minh Chi thu hồi ánh mắt, thuận miệng nói, "Tôi không đoán được."
Cố Quốc Hoàn nói xấu sau lưng người khác nên có chút ngượng ngùng, giọng nhỏ dần, "Anh Cửu giết con chó, luộc lên ăn. Cha tôi đánh anh ấy thừa sống thiếu chết, anh ấy bò dậy nói với cha tôi rằng, anh ấy có thể làm được nhiều việc hơn con chó, anh ấy nguyện làm chó của cha tôi."
Minh Chi cúi đầu không nói.
"Anh Cửu lớn lên đến mười tuổi, nói với cha tôi muốn về nhà họ Từ. Cha tôi nói với tôi, anh ấy mà về thì nhất định sẽ đòi lại hết nợ nần, nhà họ Từ không xong đời mới lạ. Quả nhiên chưa đầy mười năm, nhà họ Từ người chết người bị thương, chỉ còn mỗi anh ấy là bình an vô sự." Cố Quốc Hoàn thấy tay trái Minh Chi khẽ động, tưởng cô muốn uống trà, vội vàng cầm tách trà lên trước, "Trà nguội rồi, để tôi sai người thay trà mới."
Cố Quốc Hoàn gọi người hầu, Minh Chi quay đầu lại, người bên cạnh hòn non bộ đã rời đi lúc nào không hay, chỉ còn lại những tảng đá lởm chởm, cây cối um tùm.