Từ Trọng Cửu đỏ mặt, che Minh Chi ra phía sau, nóng lòng muốn lên tiếng phân rõ phải trái: Con chiên của Chúa không chấp nhận hành động xúc phạm Chúa.
Bọn lính Nhật không hiểu tiếng Anh, nhưng qua ngôn ngữ cơ thể biết được tên người Hoa trước mặt đã tức giận đến cực điểm, nhưng vậy thì sao chứ, chúng đã tiến vào chiếm đóng Nam Kinh, trên mảnh đất này chúng có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Tất nhiên bây giờ vẫn chưa thể chọc vào người Mỹ, nhưng hai kẻ theo đạo này dù sao cũng không phải người Tây thật sự.
Từ Trọng Cửu lại bị ăn thêm hai báng súng, máu từ trán chảy ròng ròng. Thái độ ngoan cố của đối phương khiến anh ta thực sự phẫn nộ, nếu luận về võ nghệ, một mình anh ta có thể đối phó với năm tên lùn này, huống hồ còn có Minh Chi ở đây. Giết mấy tên súc sinh này, nhảy xuống sông bỏ trốn chưa chắc đã không có đường sống.
Nhưng anh ta không thể.
Máu làm mờ mắt Từ Trọng Cửu, nhìn ra ngoài chỉ thấy một màu đỏ tươi. Tai ù đi, nửa đầu tê dại và nóng ran, là do vết thương gây ra. Sống những ngày tháng yên bình quá lâu, sức chịu đựng đã giảm xuống mức thấp ngoài dự đoán, anh ta nghiến răng, thầm thề sẽ dùng máu rửa sạch sự sỉ nhục lúc này. Ngay cả trong quá khứ nghèo khổ phải đi ăn xin, Từ Trọng Cửu cũng không phải là kẻ để mặc người khác đánh chửi, anh ta luôn có thù tất báo.
Bọn lính Nhật lấy làm thích thú trước vẻ vừa tức giận vừa không dám nói của Từ Trọng Cửu, chúng cười hô hố rồi chuyển ánh mắt sang người đứng sau anh ta. Người nọ cứ lặng lẽ đứng im, có lẽ là sợ choáng váng, đến xin tha cũng không biết, chúng định cho người này biết điều một chút.
"Chúng tôi là người của đại sứ quán Mỹ." Minh Chi giơ tờ giấy trong tay lên, tiếp tục nói bằng tiếng Nhật: "Đến Nam Kinh làm việc công, đây là giấy thông hành do đích thân tư lệnh Matsui ký."
Cô học tiếng Nhật từ Thẩm Phượng Thư, nói hơi giống giọng Tokyo, sau đó lại vì việc làm ăn của xưởng dệt mà giao thiệp với thương nhân Nhật Bản nên giao tiếp thông thường không thành vấn đề.
Bọn lính Nhật xì xào bàn bạc một hồi. Chúng chỉ là đang rảnh rỗi sinh nông nổi, không có gan thách thức quyền uy của tư lệnh, bây giờ đã chơi đùa chán chê rồi, không cần thiết phải dồn người ta vào đường cùng, nhỡ đâu người nước ngoài nghiêm túc phản đối thì sẽ thành chuyện lớn.
Bọn quỷ dữ hung thần ác sát rút lui, để lại một sàn nhà lộn xộn. Minh Chi ngồi xuống nhặt nửa cây thánh giá, bỗng nhớ lại chuyện cũ xa xưa, cô ăn chay niệm Phật cầu phù hộ, suýt nữa thì bị suy dinh dưỡng. Vị thần tiên ngoại quốc này cũng giống như thần tiên bản địa, chẳng có tác dụng gì, thứ có thể che chở con người chỉ có quyền lực mạnh mẽ mà thôi.
Từ Trọng Cửu xé một mảnh vải từ áo mình, nhúng nước nóng rồi ngồi bên giường lau vết máu trên mặt, vừa lau vừa liếc nhìn Minh Chi, "Sao không xì hơi với bọn Nhật sớm hơn, cố ý à?"Vừa mở miệng nói chuyện thì cơn đau lại ập đến, anh ta nhăn nhó mặt mày. Không thấy Minh Chi đến an ủi, Từ Trọng Cửu hờn dỗi nói: "Tôi thật sự không biết mình đang vì ai nữa!"
Vết thương trên trán anh ta dài khoảng bảy tám centimet, da thịt bị rách toạc như cái miệng há hốc.
Minh Chi đưa ngón tay búng mạnh vào vết thương, Từ Trọng Cửu rên lên: "Đau thì cho đau một thể luôn đi, đừng hành hạ người ta kiểu đấy! Ông đây sợ rồi, theo họ của em luôn đấy!" Tuy nói vậy, nhưng anh ta vẫn ngả người ra sau, cách tấm ván giường chỉ nửa thước.
"Eo khỏe đấy." Minh Chi khen.
Từ Trọng Cửu định nói đùa với cô vài câu, nhưng thấy cô trầm ngâm suy nghĩ liền nuốt lời định nói vào bụng. Minh Chi sau ba năm gặp lại rất khác so với trước đây, không hiểu sao anh ta lại có chút sợ cô. Anh ta thầm thở dài, biết rõ lần trước mình đã đắc tội với cô quá nặng, lần này lại không thành thật khai báo mọi chuyện, cuối cùng mới lấy tình cảnh của nhà họ Quý ra dụ cô đến Nam Kinh, e rằng lại là một sai lầm nữa.
"Anh đang giữ chức vụ gì rồi?" Minh Chi nhỏ giọng hỏi, Từ Trọng Cửu do dự một chút, rồi thấp giọng nói ra tên một chức vụ.
Minh Chi gật đầu, "Tốt." Ánh mắt cô dừng lại trên vết thương của anh ta, "Công thành danh toại rồi còn gì!"
Ánh đèn mờ ảo lại lay lắt, Từ Trọng Cửu hoàn toàn không đoán được suy nghĩ của cô. Anh ta nghi ngờ, lẽ ra Minh Chi phải còn tình cảm với mình chứ, nhưng xem ra lại có vẻ không giống, nếu có lòng thì lúc này phải chăm sóc anh ta đang bị thương. Chẳng lẽ là Cố Quốc Hoàn đã ở bên cô lâu ngày nên tình cảm đã thay đổi, hay là thật sự có gì đó với thằng nhóc Bảo Sinh, hoặc là... Thẩm Phượng Thư?
Càng nghĩ lung tung, Từ Trọng Cửu càng bình tĩnh, anh ta thở dài, "Chờ đánh xong trận này, tôi sẽ xin chuyển sang làm văn chức, chúng ta sẽ sống những ngày tháng tốt đẹp. Mua một căn nhà có sân rộng, sinh hai đứa con, trồng hoa trồng cỏ."
Minh Chi mỉm cười không đáp lời. Cô không hiểu biết về tình hình, nhưng đọc báo nước ngoài nhiều, hiện tại phe mình đang bị đánh cho tan tác, đến tư cách cầu xin cũng không có, còn chờ Anh - Mỹ can thiệp sao? Thứ nhất, người ta dựa vào đâu mà giúp đỡ. Thứ hai, nếu thật sự có tác dụng thì lúc nãy Từ Trọng Cửu đã không bị đánh rồi, hai người họ lên tàu có giấy tờ đàng hoàng mà.
"Đang nghĩ gì vậy?" Từ Trọng Cửu dịu dàng hỏi.
Cô lắc đầu, "Chúng ta giờ đã ngồi chung một thuyền rồi."
Mặc dù bọn lính Nhật không quay lại quấy rầy nữa, nhưng hai người không dám lơ là, ăn tạm chút lương khô rồi mặc nguyên quần áo đi ngủ. Minh Chi thì không sao, cô sợ sa vào an nhàn, thường xuyên tự mình đi áp tải hàng hóa, chút khổ sở này chẳng thấm vào đâu. Từ Trọng Cửu thì khó chịu vô cùng, lúc thì nhớ đến món thịt heo chiên xù của nhà hàng Đại Đức, lúc lại như nghe thấy tiếng nhạc văng vẳng. Vất vả lắm mới ngủ được, vừa trở mình liền chạm vào vết thương, anh ta đau đến tỉnh giấc, chỉ cảm thấy khoang tàu lạnh lẽo, đêm dài dằng dặc.
Từ Trọng Cửu lại lần lượt vạch ra kế hoạch hành động trong đầu. Hai vị mục sư người Mỹ vốn là thành viên của Ủy Ban An Toàn, nhưng bị hành động tàn sát của quân Nhật dọa sợ, cuối cùng không chịu nổi cảnh máu tanh gió bão, quyết tâm rút lui. Lộ trình là đường bộ, anh ta định nhân dịp đi đón người mà giấu cuộn phim vào xe chở ra ngoài, chỉ là quãng đường dài hàng trăm cây số từ Nam Kinh trở về Thượng Hải, e rằng... không dễ đi. Hiện tại dọc đường ngoài quân Nhật còn có vô số tàn binh, những cuộc giao tranh nhỏ lẻ xảy ra hàng ngày, cho dù có người nước ngoài làm lá chắn, bom đạn cũng không có mắt, bay tới là tiêu đời.
Tuy nhiên, chút nguy hiểm này vẫn không bằng việc ở lại Nam Kinh. Anh ta nghiêng đầu nhìn Minh Chi, cô đang ngủ say sưa. Thành phố Nam Kinh đã không còn một mảnh đất yên bình, Minh Chi muốn cứu người nhà, chỉ e rằng... sẽ cùng chết. Tim Từ Trọng Cửu thắt lại.
Việc có nên thuyết phục cô giúp đỡ hay không, anh ta đã từng do dự. Nhưng anh ta muốn sống, chỉ có sống sót mới có thể hưởng thụ quyền thế. Anh ta cũng sợ cứ thế biến mất không một tiếng động, mà người đời hoàn toàn không biết anh ta đã hy sinh như vậy. Từ Trọng Cửu thường lấy lời lẽ để khích lệ cấp dưới, nhưng bản thân anh ta lại không tin, nên lôi kéo Minh Chi, ít nhất có người giúp anh ta ngăn trở phía sau.
Già rồi, anh ta cảm thán, nếu là trước đây thì đâu có do dự nhiều như vậy.
"Nhìn đủ chưa?" Trong bóng tối bỗng vang lên giọng nói của Minh Chi.
"Chưa đủ, cả đời cũng không đủ." Anh ta giật mình, theo phản xạ buột miệng nói.
Minh Chi hừ một tiếng. Một lát sau lại nghe thấy anh ta nói: "Đến lúc đó... vạn sự cẩn thận."
Từ Trọng Cửu đợi mãi cũng không thấy Minh Chi đáp lại, đành phải tự nói với mình: "Ngủ đi, giữ sức."
Tuy nói vậy, nhưng mãi sau anh ta mới ngủ được. Lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng, Minh Chi đang đứng bên cửa sổ, bóng dáng mảnh mai.
Sau một đêm với vết thương âm ỉ đau, Từ Trọng Cửu đưa tay sờ lên, không cần soi gương cũng biết mặt mình chắc chắn đang bầm tím, trông rất thảm hại, nhưng món nợ này tạm thời chưa thể tính sổ, chỉ có thể ghi nhớ. Anh ta chậm rãi bò xuống giường, đi đến bên cạnh Minh Chi, nhìn theo ánh mắt cô ra ngoài.
Khoang tàu của họ chỉ có một cửa sổ nhỏ, nhìn ra xa cũng chỉ thấy một phần mặt sông, huống hồ mùa đông tiêu điều, nước sông cuồn cuộn, hoàn toàn không có cảnh đẹp gì.
Nhưng chỉ một cái nhìn này!
Anh ta siết chặt nắm đấm, một lúc sau mới hoàn hồn che mắt Minh Chi lại, "Đừng nhìn!"
Bởi vì, trên mặt sông trôi đầy xác người.