Ngô sư trưởng và Từ Trọng Cửu có giao tình, trước đây từng thông qua tay Từ Trọng Cửu để kiếm chác một khoản lớn. Nhưng giao tình thì cứ là giao tình, hắn nghe nói ông chủ Cố có đôi điều không hài lòng về Từ Trọng Cửu, vì vậy mà Từ Trọng Cửu đã mai danh ẩn tích một thời gian dài, hiện giờ cũng không biết đang làm gì ở đâu.
Cô Tám kể hết lai lịch của Minh Chi cho Ngô sư trưởng nghe, rồi thấy hắn có vẻ trầm ngâm suy nghĩ. Gọi là vợ chồng đầu gối tay ấp nên cô ta cũng hiểu hắn phần nào, trong lòng khẽ động rồi lại thấy buồn cười. Lúc trước Từ Trọng Cửu và Quý Minh Chi cấu kết với nhau đưa cô ta cho Ngô sư trưởng, nào ngờ có ngày hôm nay.
Cô ta liếc mắt đưa tình: "Định giở trò xấu gì đấy? Em nói cho anh biết, không được đâu."
Ngô sư trưởng cười ha hả kéo cô ta vào lòng: "Ghen à?"
Cô Tám là nữ sinh nên khác với những người phụ nữ thất học, có một nét thú vị riêng. Nhưng đã vào tay hắn rồi thì nụ cười, cái nhíu mày của cô ta đều phải do hắn quyết định. Đàn bà mà, chẳng qua chỉ là chút lòng dạ hẹp hòi làm mấy trò tranh giành tình cảm vớ vẩn. Hắn hôn nhẹ lên má được thoa kem dưỡng da của cô Tám: "Đến trước là lớn hơn."
Cô Tám bĩu môi: "Tuy em không tha cho cô ta, nhưng cũng sẽ không để người khác bắt nạt cô ta, dù gì cô ta cũng là em họ của em."
Từ trước đến nay Ngô sư trưởng vẫn xem cô ta là một tiểu thư đài các, lúc này chỉ thấy buồn cười, thuận miệng phụ họa: "Đúng vậy, tuyệt đối sẽ không để người ngoài ức hiếp." Tất nhiên, hắn không phải người ngoài.
*****
Minh Chi - người đang bị họ nhắc đến, lúc này đang đưa Lư Tiểu Nam ra ngoài. Xe chạy chầm chậm qua khu vực trung tâm thành phố, lại thấy học sinh hô khẩu hiệu, Lư Tiểu Nam không khỏi nhìn thêm một lúc. Thời thế luôn bất ổn, Hoa Bắc đang lâm nguy, học sinh làm ầm ĩ thế này cũng chẳng ích gì, nhưng lối thoát ở đâu, cậu cũng không biết. Có lẽ như Minh Chi đã nói, nếu một người không có sức mạnh, thì người khác dựa vào đâu mà nghe lời họ? Điều duy nhất có thể làm là mạnh mẽ lên, nhưng làm thế nào để mạnh mẽ lên?
Ánh mắt cậu chuyển sang Minh Chi. Cô đang dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, mái tóc dài được bện thành đuôi sam, cuộn thành búi tóc chắc chắn sau gáy, không trang điểm, trên người là chiếc sườn xám cải biên bằng vải trúc.
Cậu biết rõ Minh Chi làm ăn gì, trong lòng chợt thấy hoang mang, nếu phải ra tay đánh nhau cậu không có khả năng đó. Cậu đã từng chứng kiến "buổi tập sáng" của Bảo Sinh và Lý A Đông, từng cú đấm đều mạnh mẽ, nên cậu không hiểu tại sao cô lại thu nhận cậu, một kẻ thư sinh trăm đường vô dụng.
Minh Chi mở mắt ra, Lư Tiểu Nam vội quay đầu đi. Nhưng đã muộn, không hiểu sao cậu cảm thấy cô đang cười, nhưng nụ cười của cô lại càng khiến cậu thêm lúng túng: So với cô, cậu chẳng khác nào học sinh tiểu học, dù cũng đã trải qua một số chuyện đời.
Không lâu sau Lư Tiểu Nam đã biết, đường Phúc Châu, con đường Tứ Mã nổi tiếng.
Minh Chi gật đầu với cậu, ra hiệu xuống xe. Lư Tiểu Nam vẫn còn mơ màng, ở đây có rất nhiều tòa soạn báo và nhà in, nhưng Minh Chi chắc chắn không đến những nơi đó; xem ra là muốn đến kỹ viện, tại sao cô lại đưa cậu đến đây? Chẳng lẽ muốn cho cậu nếm trải mùi đời ăn chơi trụy lạc? Cậu lại cảm thấy không phải, gia đình Minh Chi theo Tây học, không thể nào chấp nhận lối sống sa đọa đó.
Ban ngày, đường Tứ Mã vẫn tấp nập người qua lại, nhưng dù sao cũng không náo nhiệt bằng ban đêm. Minh Chi dẫn cậu đi qua con hẻm nhỏ, dừng lại ở cửa sau của một gia đình, có một cô gái trẻ xinh xắn đứng đó, trông giống như người hầu.
Cô gái im lặng, dẫn hai người vào căn phòng nhỏ bên cạnh chính sảnh, mời họ ngồi xuống, rồi đi lấy một ấm nước nóng pha trà, vừa làm vừa ra hiệu, nhỏ giọng nói: "Vẫn còn đang ở trong đó ạ."
Hút thuốc phiện?! Lư Tiểu Nam đột nhiên nhận ra nơi đây thoang thoảng một mùi hương ngọt ngào kỳ lạ. Cậu bật dậy, cô gái tưởng cậu chê đợi lâu, liền giải thích: "Hôm nay ông chủ Chúc đau đầu, nên gọi thêm hai bình ạ."
Ông chủ Chúc nào? Lư Tiểu Nam cúi đầu nhìn Minh Chi, cô đang cầm tách trà xoay xoay trong tay nhưng không uống, khóe môi nở nụ cười: "Tiểu Á, ngày nào hắn cũng đến à?"
Trong lúc hai người hỏi đáp, Lư Tiểu Nam biết được ông chủ Chúc là một thương gia giàu có, một năm trước được người mai mối nên đã bao nuôi một nữ sinh ở đây, ra vào như vợ chồng. Ông chủ Chúc ngoài ba mươi tuổi, tính tình rất tốt lại hào phóng.
Lư Tiểu Nam thầm nghĩ, rõ ràng ông chủ Chúc đã dùng tên giả, rất có thể là người cậu quen. Nhưng, đó là ai?
Bên trong dần có tiếng động, Tiểu Á vội vàng chạy vào hầu hạ.
Trên nền nước trà xanh mướt, đôi mắt Minh Chi càng thêm đen trắng rõ ràng, ngoài ý cười còn có vẻ... khinh bỉ, gian xảo?
Lư Tiểu Nam không biết cô đang bày trò gì, chỉ đành đến đâu hay đến đó. May mà ông chủ Chúc kia tuy chậm chạp nhưng cuối cùng cũng đã dậy, ra khỏi phòng ngủ, đến phòng khách.
Nghe thấy giọng nói của ông chủ Chúc, Lư Tiểu Nam khẽ run lên. Cậu không dám tin, đến bên cửa lén nhìn, tai có thể nghe nhầm, mắt có thể nhìn không rõ, nhưng cả hai thứ cộng lại thì rõ ràng không thể sai được. Cậu bấu chặt khung cửa không để phát ra tiếng động nào.
Đợi người cần đi đã đi rồi, Tiểu Á tiễn hai người ra ngoài.
Bầu trời vẫn xanh trong, tài xế đợi ở ngã tư cung kính mở cửa xe cho Minh Chi. Lư Tiểu Nam bước lên xe, nhưng linh hồn dường như đã lạc lõng ở nơi nào đó. Cậu không biết nên trách ai, lại hận Minh Chi, đôi khi không biết gì cũng là một loại hạnh phúc, nếu con lừa biết mình chỉ quanh quẩn bên cối xay cả đời, liệu nó có còn cam tâm tình nguyện như vậy không.
Minh Chi ném cho cậu một cuốn sổ nhỏ, Lư Tiểu Nam mở ra xem, là sổ ghi chép chi tiêu của ai đó vào ngày tháng năm nào đó ở đâu, không cần nói cũng biết, ăn chơi trác táng đủ điều, đây chính là con đường tươi sáng mà cậu đã tin tưởng trước khi đến đây. Sự thật chứng minh không phải vậy, trong thế giới phồn hoa, ai cũng khó tránh khỏi cám dỗ, hoặc có những người chỉ vì hưởng thụ mà lao vào cái gọi là chủ nghĩa.
"Tôi có người có tiền nên điều tra ra được, nếu không tin thì cậu cứ tự mình đi hỏi xem, xem tôi có cần thiết phải làm giả hay không." Minh Chi thản nhiên nói: "Tôi không tin những thứ đó. Nếu cậu vẫn giữ suy nghĩ ban đầu, muốn thuyết phục tôi gia nhập với các cậu. Nói thật cho cậu biết, tôi chính là chủ nhân của chính mình, tuyệt đối sẽ không tự trói buộc bản thân. Tôi cũng không muốn giúp người khác một cách vô cớ, tôi tìm cậu vì cậu có giá trị lợi dụng."
"Giá trị lợi dụng?" Lư Tiểu Nam mặt mày tái mét, lẩm bẩm. Đúng vậy, bọn họ cho rằng Quý Minh Chi được giáo dục kiểu mới, mọi mặt đều đáng để lôi kéo về phe mình.
Minh Chi mỉm cười: "Chỉ cần cậu muốn có cuộc sống tốt hơn, đối với tôi, cậu có giá trị lợi dụng. Tôi sẽ tìm việc phù hợp cho cậu làm, không cần động dao động súng, cũng không cần cậu hy sinh tính mạng tài sản." Cô ngăn Lư Tiểu Nam lại: "Không cần vội trả lời tôi, suy nghĩ kỹ rồi hãy đến tìm tôi."
*****
"Cậu ấy làm sao vậy?" Từ Trọng Cửu nằm dưới gốc cây trong sân, cắn quả táo rôm rốp tò mò nhìn Lư Tiểu Nam.
Minh Chi không trả lời mà hỏi lại: "Sao không gọt vỏ rồi mới ăn?"
Từ Trọng Cửu kéo dài giọng: "Lười mà. Vợ yêu à, em gọt giúp tôi nhé?"
Minh Chi tỉ mỉ chọn trong rổ hoa quả một hồi, chọn ra quả táo đỏ ửng vàng rồi cầm dao gọt vỏ. Cô rũ mắt, hàng mi dài và mượt mà, gương mặt trái xoan với những đường nét hài hòa, đúng là một người vợ hoàn hảo.