Đầu tiên là tắm rửa.
Buổi chiều bên ngoài gần hai mươi độ, nhưng thân thể Từ Trọng Cửu lúc này yếu ớt không thể chịu nổi cái lạnh. Minh Chi đốt hai chậu than lớn, căn phòng phía Tây nóng bừng lên. Cô đun hai thùng nước nóng để sẵn bên cạnh bồn tắm, rồi mới dìu anh vào nước.
Để dễ làm việc, Minh Chi mặc áo trắng ngắn tay đến khuỷu, lộ ra hai cánh tay trắng muốt. Cánh tay cô có vài vết xước và bầm tím, nhìn thấy mà anh xót xa, nhưng Minh Chi làm như không để ý, tiếp tục giúp anh xoa xà phòng, gội đầu, kỳ lưng.
Dù hàng ngày Minh Chi đều lau người cho anh, nhưng vẫn không thể thay thế cho việc tắm rửa. Cô cầm khăn kỳ cọ thật kỹ, tắm ra một Từ Trọng Cửu hồng hào. Theo lễ giáo, nam nữ thọ thọ bất thân, nhưng suốt thời gian qua toàn là Minh Chi chăm sóc anh, nên cũng chẳng còn gì bí mật.
Được ngâm mình trong nước nóng thoải mái, nhưng mắt Từ Trọng Cửu lại không ngừng dõi theo khuôn mặt thanh tú, xương quai xanh cùng làn da mịn màng trên cổ Minh Chi... dần dần phía dưới anh có chút biến hoá.
Anh bỗng thấy xấu hổ, bèn nghiêng người đi không cho Minh Chi tắm tiếp.
Minh Chi đang kỳ cọ lớp da chai sần trên lưng anh, nửa năm nằm trên giường, Từ Trọng Cửu không bị loét là nhờ cô chăm sóc cẩn thận, nhưng phần lưng tiếp xúc lâu ngày với giường cũng không tránh khỏi sậm màu. Thấy anh bất ngờ làm mình làm mẩy, Minh Chi nhíu mày, không ngại gì mà vỗ mạnh lên lưng anh, "Đừng nhúc nhích."
Từ Trọng Cửu không dám nhúc nhích. Cái vỗ đó và tiếng nói của Minh Chi, cùng tiếng nước bắn lên hòa thành một dòng điện, luồng hơi ấm từ xương cụt chạy lên đại não khiến anh run rẩy cả người, bao gồm cả bộ phận nào đó.
"Lạnh à?" Minh Chi không hiểu, làu bàu trách, "Bảo đừng nhúc nhích, mau tắm xong rồi quay lại giường. Đừng tưởng tôi thích hầu hạ anh, đừng có mà đổ bệnh lần nữa. Nếu lại bệnh thì tôi sẽ..."
Sẽ... nhưng thực ra cô chẳng thể làm gì được. Cô ngừng lời, đứng dậy lấy một tấm khăn sạch, gấp lại phủ lên vai Từ Trọng Cửu, "Sắp xong rồi."
Anh gầy nhom, từng thớ cơ trước kia đã biến mất hết, lưng giờ chẳng khác gì cái thớt, đếm được từng cái xương sườn. Minh Chi nhìn mà thấy xót xa, bàn tay thoăn thoắt làm cho mau xong, vội vã dìu anh trở lại giường.
Cô lấy khăn khô lau tóc cho anh, sợ hơi ẩm từ đầu xâm nhập vào, gây hại đến sức khỏe.
Từ Trọng Cửu bị cô vò đầu bứt tóc đến bật cười, "Được rồi, tôi đâu có làm bằng giấy mà chỉ dính nước là tan đâu."
Minh Chi không buồn cãi lại, kéo lấy tai anh, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết kéo thẳng ra. Từ Trọng Cửu cứng đầu không cúi xuống, tai bị kéo đỏ bừng cô mới chịu buông tay, "Bình thường giỏi lấy lòng lắm mà, hôm nay sao cứng miệng như vậy?"
Tai Từ Trọng Cửu ngoài cảm giác đau rát còn ngứa ngáy nóng bừng, bực tức nói: "Em cứ dữ dằn thế này, ngoài tôi ra chẳng ai dám lấy em đâu."
Ban đầu, Minh Chi đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều, tự nhủ phải coi Từ Trọng Cửu là chồng mới có thể chăm sóc anh chu đáo đến vậy. Vì thế, trong tiềm thức cô đã tự mình mong muốn một ngày nào đó sẽ kết hôn với anh, nên vừa nghe thấy câu nói đó liền buột miệng thốt ra, giọng còn cao hơn một chút: "Ngoài anh ra tôi còn lấy ai nữa!"
Vừa dứt lời cô đã đỏ mặt, im lặng đi sang phòng phía Tây dọn dẹp đồ đạc.
Từ Trọng Cửu nhìn qua cửa sổ thấy cô đang giặt quần áo ngoài sân, ánh nắng chan hòa như bao phủ cô trong sắc vàng, đẹp không sao tả xiết.
"Sao em việc gì cũng biết làm vậy?" Anh bắt chuyện.
Minh Chi không để ý đến anh.
Từ Trọng Cửu lại nói: "Đau đầu, phải làm sao?"
Minh Chi vội vàng vào phòng, lấy khăn khô quấn lên đầu cho anh, rồi bê thêm một chậu than vào, nấu một bát trà gừng đường đỏ cho anh.
"Uống nhanh khi còn nóng."
Từ Trọng Cửu nắm lấy tay cô áp vào mặt mình. Hai người nhìn nhau, dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng nhất thời lại không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng Minh Chi nhẹ nhàng rút tay về: "Tôi phải đi giặt quần áo, muộn rồi không tiện."
Từ Trọng Cửu gật đầu, nói được.
Họ chẳng nói gì, nhưng dường như đã nói hết tất cả.
Gió xuân lay động rèm cửa mang theo hương hoa thơm ngát. Thời tiết này thật đẹp, hoa đào, hoa mơ, hoa lê nở rộ khắp nơi, thu hút ong bướm bay lượn rộn ràng. Thỉnh thoảng có một con lạc đường bay vào phòng, bị cuốn vào rèm cửa đang phấp phới. Xa xa có tiếng chim hót, chim trống luôn hiếu chiến, tiếng hót mỗi lúc một cao hơn.
Từ Trọng Cửu ngủ thiếp đi lúc nào không hay, tỉnh dậy thì trời đã tối.
Minh Chi đã làm xong một bàn đầy thức ăn. Canh măng trúc hầm gà, từ ngày Từ Trọng Cửu đổ bệnh, những con gà mái nhỏ do người dân trong làng nuôi gần đó coi như gặp hạn. Ngoài ra còn có đủ món chiên, xào, hấp, luộc: rau cải tím xào thịt hun khói, cá sốt chua ngọt, trứng bác thảo với hoa hương xuân, măng xuân hầm dầu đỏ, rau cải trắng xào. Món chính tối nay là mì, Minh Chi thử đi thử lại, cuối cùng cũng nắm được bí quyết, cắt đủ cho hai bát. Tuy không ngon bằng mì mua ngoài hàng, nhưng ăn cũng không tệ.
Từ Trọng Cửu cầm đũa nếm thử hết món này đến món khác, món nào cũng khen ngon, chỉ tiếc là không có rượu.
Minh Chi lặng lẽ vào bếp một lúc, rồi bê ra một cái vò nhỏ, rót cho anh và mình mỗi người nửa bát rượu. Cái vò đã cũ, rượu bên trong đục ngầu, là rượu nếp do người dân quê tự ủ, uống vào ngọt ngọt, sau đó mới từ từ thấy men say.
Minh Chi uống cạn bát của mình, rồi lại rót thêm một bát: "Hôm đó anh cũng đâu có uống nhiều, sao lại say đến thế?"
Từ Trọng Cửu lắc đầu, tự giễu: "Vì ông trời đã định sẵn tôi phải lật thuyền trong mương. Tôi... Tôi không ngờ em lại ra tay, mà ra tay còn tàn nhẫn như vậy."
Minh Chi ngước mắt nhìn anh: "Tôi đã nói rồi, anh phải giữ lời, nếu không tôi sẽ đòi lại."
Từ Trọng Cửu cầu xin: "Bây giờ tôi biết rồi, đã thề thì phải làm." Anh giơ cổ tay lên: "Cái này có thể tháo ra được không?"
Anh cử động khiến sợi xích sắt va vào bát, kêu leng keng.
(Đọc cường thủ hào đoạt nam nhốt nữ nhiều rồi, giờ mới thấy nữ nhốt nam nè. Ờ, rồi sau đó tới phiên anh nghen)
Minh Chi lắc đầu, thản nhiên nói không được: "Tôi đánh không lại anh, đầu óc cũng không nhanh nhạy bằng anh."
Từ Trọng Cửu phì cười, buông tay xuống: "Em nào có kém gì tôi, chỉ là không xấu xa như tôi thôi. Hôm nay ra nông nỗi này đều là do tôi tự làm tự chịu."
Minh Chi chỉ nghe anh nói, không đáp lời. Hai người im lặng ăn một lúc, Từ Trọng Cửu mới khỏi bệnh, hầu hết các món Minh Chi đều không cho anh ăn nhiều, chỉ có canh là múc thêm hai lần: "Uống nhiều một chút, món này trị ho nhuận phổi."
Ăn xong, Minh Chi một mình dọn dẹp trong bếp, Từ Trọng Cửu chỉ nghe thấy tiếng động nho nhỏ. Đêm đen như mực, anh không chịu nổi cơn buồn ngủ lại thiếp đi.
Minh Chi mệt mỏi cả ngày, cảm thấy người dính dớp, vừa có mồ hôi vừa có mùi khói bếp. Rửa bát đũa xong, cô lại đun nước nóng, tắm rửa sạch sẽ rồi mới lên giường nghỉ ngơi.
Minh Chi lợi dụng đôi mắt tinh tường của mình, không thắp đèn mà đi vào phòng ngủ. Dựa vào hình dáng lờ mờ của đồ đạc, cô mò lên giường. Hình như cảm nhận được sự di chuyển của cô, tiếng thở dài đều đều của Từ Trọng Cửu ngừng lại một chút, nhưng sau đó lại trở lại bình thường. Trong vài giây ngắn ngủi đó, Minh Chi không dám nhúc nhích sợ đánh thức anh, bác sĩ nói bệnh nhân cần nghỉ ngơi nhiều mới có thể hồi phục.
Từ Trọng Cửu không tỉnh, cô cẩn thận chui vào trong chăn của mình.
Vừa lúc cô nằm xuống, Từ Trọng Cửu đột nhiên nghiêng người sang, hôn mạnh lên mặt cô. Chưa kịp để cô phản ứng, anh đã nhanh chóng rụt về. Bàn tay anh xuyên qua mép hai chiếc chăn, nắm lấy tay cô.
"Làm gì vậy, ngủ nhanh đi." Cô quát, nhưng mặt lại hơi nóng.
"Cảm ơn em." Anh khẽ nói, "Đây là sinh nhật tuyệt vời nhất mà tôi từng có."
Cô không biết nên nói gì cho phải, hồi lâu mới đáp lại: "Chúc anh năm nào cũng như hôm nay, tuổi nào cũng như tuổi này, phúc thọ an khang, bình an vui vẻ."
Trong bài hát hát thế nào nhỉ: mây tan trăng sáng soi người đến, đoàn viên sum vầy hôm nay là... Minh Chi mơ màng nghĩ, cuối cùng cũng không chống lại được cơn buồn ngủ.
Cho đến khi chìm vào giấc ngủ say, tay hai người vẫn nắm chặt lấy nhau.
Hơn mười ngày sau, người môi giới giới thiệu cho Minh Chi một phi vụ lớn, nếu làm thành công, sẽ được một vạn đại dương tiền thù lao.