Mẹ Bảo Sinh hỏi ai đấy, nghe rõ tiếng trả lời mới hé một khe hở, xác định đúng người mới cho vào.
Từ Trọng Cửu bước nhanh qua sân, mẹ Bảo Sinh chạy theo sau, "Tiên sinh..." Lâu lắm không thấy bóng dáng Từ Trọng Cửu, chị ấy còn tưởng hai người đã chia tay, không ngờ cậu ấy lại nghênh ngang trở về như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Đến cửa phòng khách, Từ Trọng Cửu quay người đưa cây dù ướt sũng cho chị ấy, "Cô ấy ở trên lầu?" Mẹ Bảo Sinh ngẩn người, "Vâng."
Chị ấy định bụng chặn Từ Trọng Cửu ở dưới lầu, nhìn vào trong thấy Lý A Đông ngồi ở cửa bếp đang dán hộp diêm, "A Đông, rót cho tiên sinh chén trà." Chị ấy lại lên giọng, "Cô chủ, tiên sinh về rồi."
Lý A Đông ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú đứng đó, tuy không nhận ra là ai nhưng từ trước đến nay cậu ta rất biết điều, đáp một tiếng rồi đứng dậy rửa tay rót trà.
Từ Trọng Cửu biết rõ ý đồ của mẹ Bảo Sinh nhưng cũng không tức giận, giơ tay kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh bàn dài, thản nhiên hỏi Lý A Đông tuổi gì, quê quán ở đâu, đã đi học chưa, có muốn đi học không. Trà nóng hổi, anh cầm tách không vội uống, chỉ mân mê nắp chén phát ra tiếng leng keng khe khẽ.
Lý A Đông biết đọc vài chữ, đến đây cũng nghe nói chủ nhà bỏ tiền cho Ngô Bảo Sinh học võ, nhưng mẹ cậu ta dặn dò ngàn vạn lần đừng có mắt hẹp, đừng chỉ thấy người ta ăn thịt mà không thấy người ta bị đánh, "Thằng Bảo Sinh kia vốn là đứa du côn ngoài đường lười biếng, con đừng có học theo nó."
Chị Lý tìm cho cậu ta việc dán hộp diêm, kẻo con trai nhàn rỗi sinh nông nổi.
Chị ấy có suy nghĩ già dặn, sợ con trai lầm đường lạc lối, Lý A Đông tuy nhỏ tuổi nhưng cũng có chủ kiến riêng, ở thế đạo này người thật thà thường hay bị bắt nạt, cậu ta từ nhà bỏ đi là muốn có cuộc sống tốt đẹp, không muốn làm học trò phải thay sư phụ trông con đổ bô. Cậu ta mới đến lại có Ngô Bảo Sinh đè đầu cưỡi cổ, nhưng không dám để lộ suy nghĩ, bị Từ Trọng Cửu khơi gợi, rốt cuộc cũng không kìm được: biết đâu vị tiên sinh này bằng lòng bồi dưỡng cậu ta, cậu ta đã mười ba tuổi, chỉ cần thêm hai năm nữa là có thể làm việc đàng hoàng.
Từ Trọng Cửu đặt tách trà xuống, đưa tay ra nâng cổ tay Lý A Đông lên.
Lý A Đông ngơ ngác nhìn theo ánh mắt Từ Trọng Cửu, thấy ở mặt trong cánh tay có một vết bầm tím, là do ngày đầu tiên bị Bảo Sinh đánh. Chỗ đó đã hơi ngả sang màu tím, vết bầm sắp tan rồi.
Cậu ta theo bản năng rụt tay lại. Từ Trọng Cửu cũng không ép buộc, ngước mắt nhìn về phía cầu thang.
Minh Chi đứng đó, mặt không cảm xúc nhìn anh. Ánh đèn tầng hai dịu dàng chảy xuống, soi rõ gương mặt thanh tú như tranh vẽ, ngay cả Từ Trọng Cửu cũng không khỏi tim đập mạnh, quả nhiên con gái lớn mười tám thay đổi, sắp lên kiệu hoa còn thay đổi thêm lần nữa, cô... đây là đã trổ mã rồi.
Dạo này luôn không thấy bóng dáng Từ Trọng Cửu, tuy Minh Chi tin chắc anh sẽ không vô duyên vô cớ biến mất, nhưng chờ lâu khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung: Anh gặp chuyện rồi? Không không không, chuyện này không thể nghĩ tới! Vậy là bị vướng chân ở đâu? Cũng không thể nghĩ. Nghĩ tới nghĩ lui, Minh Chi thỉnh thoảng cũng nổi lên ác niệm, thay vì thấp thỏm lo âu chi bằng nhốt anh lại. Cũng chỉ là thỉnh thoảng nghĩ thôi, cô biết không thể làm vậy được.
Hai người nhìn nhau vài giây, Minh Chi không nói không rằng xoay người về phòng. Từ Trọng Cửu mỉm cười với Lý A Đông, sải bước lên lầu.
Mẹ Bảo Sinh thở phào nhẹ nhõm, chị ấy chỉ sợ xảy ra chuyện gì. Không hiểu sao chị ấy luôn cảm thấy trong ánh mắt Từ Trọng Cửu ẩn chứa vẻ tàn nhẫn, Minh Chi dù lợi hại đến đâu cũng chỉ là một người phụ nữ.
Lý A Đông ngồi trở lại chiếc ghế nhỏ của mình, im lặng tiếp tục dán hộp diêm, nhưng thực chất đang vểnh tai nghe ngóng động tĩnh trên lầu. Cậu ta biết cô chủ đối xử với Bảo Sinh khác biệt, nên nhịn không mách với cô chủ, thậm chí không nói với mẹ mình, nhỡ đâu họ cho rằng kẻ gây sự là cậu ta thì người chịu thiệt vẫn là cậu ta. Còn về chuyện công bằng hay không, cậu ta đã quen rồi, người sai luôn là cậu ta. Cậu ta bình tĩnh suy nghĩ làm sao để gây chú ý với tiên sinh, có lẽ không nên quá vội vàng.
"Không phải đã nói không tiện để người khác thấy anh ra vào sao?" Minh Chi lạnh lùng hỏi.
Từ Trọng Cửu làm như không nghe thấy, ung dung ngồi xuống nắm lấy tay cô quan sát tỉ mỉ, hồi lâu mới thở dài một hơi, đáp không đúng câu hỏi, "Nghiện làm việc thiện rồi à? Sao lại nhặt thêm một thằng nhóc về vậy?"
Nghe vậy Minh Chi hất tay anh ra, tự mình quay lại viết chữ, "Anh quản được sao!"
Từ Trọng Cửu chống hai khuỷu tay lên bàn, rồi chống cằm, mắt sáng long lanh nhìn cô, "Tôi thích đấy, thì sao nào?"
Minh Chi cạn lời.
Thấy cô giận, Từ Trọng Cửu cười hắc hắc giải thích, "Thằng nhóc này ở trong tay em, tôi cũng chẳng sợ mẹ nó báo tin nữa. Em biết đấy, tuy chị Lý làm việc cho em, nhưng ông chủ lớn hơn không phải là em."
Minh Chi liếc xéo anh một cái, vẫn không nói gì.
"Tiền của nhà họ Mã đưa tới chưa? Nếu bọn họ dám giở trò..."
Minh Chi ngắt lời anh, cười lạnh, "Chờ anh đấy!" Cô hừ một tiếng, giọng điệu trở lại bình tĩnh, "Bọn họ không dám."
Cô đang mượn danh nghĩa của ông chủ Cố, kẻ nào dám giở trò thì phải suy nghĩ cho kỹ. Để mượn lá cờ này, cô đã phải dâng cho ông chủ Cố một khoản tiền lớn, nhưng cũng đáng giá, nếu không chuyện này không thể êm xuôi nhanh chóng như vậy, sở tuần bộ không phải dễ đối phó.
Từ Trọng Cửu chỉ cười, Minh Chi bỗng nhiên sực tỉnh, lại hừ một tiếng, "Tai thính thật đấy!" Trong lòng lại hiểu rõ anh không phải không quan tâm đến mình, nên có chút vui vẻ.
Từ Trọng Cửu thấy trên bàn bày mấy tờ báo, lại thấy chữ Minh Chi viết, trong lòng đoán cô vì thời cuộc gần đây mà bực bội, không khỏi buồn cười, "Em vẫn còn là học sinh, học hành cho tốt đi, việc quốc gia đã có chính phủ lo."
Anh vốn tưởng Minh Chi sẽ phản bác, nào ngờ cô lại im lặng, dừng bút bắt đầu dọn dẹp bàn, khiến anh hối hận vì đã nói mấy lời sáo rỗng này.
"Nói đùa thôi, chỉ riêng chuyện lần trước em đã là anh hùng rồi."
Minh Chi có chút chán nản lắc đầu, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra.
Từ Trọng Cửu đứng dậy chậm rãi đi lại, "Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ..." Nói đến đây, anh đột nhiên đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài.
Minh Chi giật mình, lao đến bên cửa sổ thì thấy giữa cơn mưa lớn có hai người đang đánh nhau, chính là Từ Trọng Cửu và Bảo Sinh.
Từ Trọng Cửu lướt bàn tay qua cổ Bảo Sinh nhưng không dùng sức, sau đó tung một cước vào lưng Bảo Sinh đá cậu ấy văng ra xa.
Nếu lúc đó trong tay anh là một con dao, thì Bảo Sinh đã bị cứa đứt động mạch cổ rồi, cú đá sau đó là để tránh máu bắn lên người. Loạt động tác này tuy không đẹp mắt, nhưng lại vô cùng thực dụng và gọn gàng.
Bảo Sinh bị siết khí quản, ho sặc sụa, trước mặt Minh Chi cũng không dám dây dưa, nhưng ánh mắt lại tóe lửa hung dữ.
Giữa cơn mưa gió, Từ Trọng Cửu đắc ý, hướng về phía Minh Chi làm một động tác chào kiểu Tây.
"Ai bảo thằng nhóc đó dám nhìn trộm phòng em, tôi đương nhiên phải cho nó một bài học." Từ Trọng Cửu tắm rửa xong, vênh váo nói với Minh Chi, "Tôi không móc mắt nó ra đã là nương tay lắm rồi."
Minh Chi không để tâm đến chuyện đó, "Anh nói xem, nếu người đánh nhau với anh là tôi, tôi có bao nhiêu phần trăm chắc chắn thắng?"
"Không cần đánh, em chỉ cần cười với tôi một cái là tôi đã quỳ dưới chân em rồi."
"Phì."
"Thử xem thì biết tôi nói có thật không."
"Phì."
"Thử xem xem..."
"Phì..."
Đêm dần khuya, mưa gió vẫn chưa ngừng. Trong bóng tối, Lý A Đông mở mắt không ngủ được, tối nay cậu ta lại bị Bảo Sinh đánh một trận, khắp người đau nhức.
Cậu ta biết là hắn giận chó đánh mèo.
Nhưng không sao, sớm muộn gì cũng có ngày đòi lại được.