Ba mươi tuổi mà mất đã không còn gọi là yểu mệnh. Huống chi anh gần bốn mươi, sớm qua cái tuổi ngập tràn khát vọng. Những điều cần làm anh đều đã làm, những điều cần buông bỏ anh cũng đã buông. Sống thì tất nhiên là tốt, nhưng nếu thật sự phải chết, có lẽ chỉ đành chấp nhận.
Thẩm Phượng Thư thực ra vẫn còn một chút ý thức, thỉnh thoảng nghe được đôi câu, thậm chí nghe tiếng ống tiêm rơi vào khay. Nhưng anh hoàn toàn không có sức, ngay cả mở miệng cũng không làm được. Ý thức của anh chỉ dừng lại ở câu hỏi: "Giọng bác sĩ Wilson làm sao thế?"
Chốc lát sau, anh rơi vào giấc ngủ sâu mà mình hằng mong ước: không đau đớn, không khó chịu.
Thuốc mê đã phát huy tác dụng.
Mấy hôm trước, bác sĩ Wilson vì cãi nhau lớn với một tên Nhật mà khản cả giọng. Nhưng khi cầm dao mổ lên, ông gạt mọi chuyện sang một bên.
Ông chỉ là một bác sĩ ngoại khoa.
Căn phòng kín tạm thời được chuyển thành phòng phẫu thuật. Thẩm Phượng Thư không thể di chuyển, cũng không tiện xuất hiện trước mặt đám dân tị nạn bên ngoài. Lý do là vì bên ngoài đã bắt đầu tập hợp lực lượng ngụy quân, những kẻ cùng cực vì đói rét có thể làm bất cứ chuyện gì.
Cũng như mục sư Ngô Sinh, bác sĩ Wilson tuy hiểu rõ về Trung Quốc nhưng càng thấu hiểu bản chất con người. Ông ấy không hỏi danh tính của Thẩm Phượng Thư, nhưng cũng đoán được phần nào. Nếu thông tin rò rỉ đến tai người Nhật, không chỉ khu an toàn bị đe dọa mà ngay cả họ cũng có thể bị xử tử, đám điên ấy sẽ không bao giờ nương tay!
Nhân lực trong phòng phẫu thuật thiếu thốn, Minh Chi được giao nhiệm vụ kéo móc, dùng móc phẫu thuật kéo căng lớp da và cơ sang hai bên để mở tầm nhìn cho bác sĩ. Khi bàn bạc với cô, bác sĩ từng lo ngại cô gái nhỏ bé này có đảm nhiệm nổi không, nhưng vì lý do an toàn, cũng chẳng có ai thích hợp hơn. Còn mục sư Ngô Sinh, anh ta phụ trách chiếu sáng.
Đó là một ca phẫu thuật thô sơ đến không thể tả, thuốc men cũng chỉ tạm bợ. Nhưng những người thực hiện đều hết sức nghiêm túc. Ngay cả nữ y tá, vốn ban đầu chỉ muốn mách với mục sư hay cầu cứu bác sĩ, cũng đành tập trung toàn lực làm trợ lý.
"Phải cắt bỏ lá lách." Bác sĩ Wilson lẩm bẩm, có chút thất vọng. "Cậu ấy còn trẻ quá." Lá lách rất quan trọng đối với hệ miễn dịch, nhưng tình trạng xuất huyết nội do vỡ lá lách buộc phải giải quyết. Trong điều kiện tốt hơn có thể thử khâu lại, nhưng giờ chỉ còn cách loại bỏ.
"Chỉ cần sống là được," một người nói.
Bác sĩ liếc nhìn Minh Chi, cũng phải, sống được thì mới có ngày mai. Ông ấy hơi ngạc nhiên khi thấy cô gái đối diện với ổ bụng mở toang mà không chút sợ hãi. Công việc kéo móc đòi hỏi nhiều sức lực, vậy mà đôi tay cô vẫn vững vàng.
Trong đầu bác sĩ thoáng hiện một ý nghĩ tò mò: Cô ấy làm nghề gì?
Chắc chắn không phải y tá. Trước ca mổ, cô hỏi kỹ từng chi tiết về việc kéo móc, sợ người không chuyên làm hỏng việc. Nhưng ngoài ngành y, còn nghề nào tiếp xúc với sinh tử?
Làm nghề mổ lợn?
Ý nghĩ bất chợt khiến ông ấy khẽ bật cười. Một người biết nói tiếng Anh thì hẳn đã được giáo dục, làm sao lại theo nghề thấp kém như thế.
Dòng suy nghĩ đó chỉ thoáng qua, bác sĩ lập tức quay lại trạng thái tập trung. Không còn cách nào khác, thuốc mê có hạn, phải hoàn thành trước khi thuốc mất tác dụng. Sau phẫu thuật, chỉ có hai liều morphine để giảm đau, còn lại chỉ trông chờ vào sức chịu đựng của bệnh nhân. Dù vậy, ngay cả bác sĩ cũng không khỏi thở dài thay cho Thẩm Phượng Thư, trên cơ thể anh ấy có những vết thương cũ và mới chồng chất. Có lẽ cái chết mới là sự giải thoát nhẹ nhàng hơn cả.
*****
Từ cơn mê mộng mị tỉnh dậy, thứ đầu tiên Thẩm Phượng Thư cảm nhận được là cơn đau bao trùm lấy mình. Nó hiện hữu khắp nơi không thể trốn chạy, khiến anh mồ hôi túa ra khắp người. Nữ y tá dùng bông thấm chút nước sạch bôi lên môi anh để làm dịu vết khô nứt. Ánh đèn trong phòng lờ mờ, Thẩm Phượng Thư nghi ngờ mình vẫn còn trong mơ, thậm chí mơ thấy Minh Chi ở bên cạnh gọi anh tỉnh lại.
Ý thức dần hồi phục, trí nhớ của Thẩm Phượng Thư vẫn dừng ở những ngày sau ca phẫu thuật đầu tiên. Anh nhớ rõ mình ngày càng suy yếu, nhưng Minh Chi chưa từng khóc trước mặt anh. Nhưng có hai lần: có lẽ là vào ban đêm, trong ánh đèn mờ ảo không phân biệt được ngày đêm, anh nghe thấy tiếng nức nở bị đè nén trong cổ họng. Tiếng khóc ấy khiến anh cảm thấy hổ thẹn.
Anh từng là thanh niên tràn đầy lý tưởng và khí khái, ngỡ mình không ngại ánh mắt thiên hạ, nhưng khi thực hiện những việc mà anh cho là ý nghĩa, cuối cùng lại nhận ra bản thân thật vô dụng và nực cười.
Anh không phải người chủ trương chiến tranh, từ trước trận đại chiến đã không đồng tình. Nhưng là một quân nhân, phục tùng là trách nhiệm. Khi mệnh lệnh đã ban ra, anh không chút do dự vì đất nước mà dấn thân. Thế nhưng hết lần này đến lần khác thất bại, lực lượng tinh nhuệ tổn thất nặng nề, vậy mà chẳng thể bảo vệ được dân chúng. Những trang thiết bị hiện đại, những người lính ưu tú nhất, tất cả đều bị uổng phí.
Thất bại hoàn toàn. Đó là kết quả.
Những tham vọng còn sót lại đã bị lửa đạn thổi bay, bị máu tươi cuốn trôi. Thẩm Phượng Thư không thấy được tương lai. Của bản thân thì thôi đi, nhưng tương lai của đất nước ở đâu?
Nữ y tá thấy anh ấy đau đến không chịu nổi, nhẹ giọng trấn an: "Ca mổ rất thành công, anh sẽ khỏe lại thôi."
Cô ấy chạm vào trán anh, chỉ bị sốt nhẹ, điều đó đã là may mắn. Chỉ cần không xuất huyết nhiều hoặc sốt cao, mạng sống này coi như đã giữ được. Dẫu biết anh ấy không thể nói chuyện, y tá vẫn không nhịn được mà hỏi: "Người phụ nữ đó là gì của anh?"
Sau một ca hợp tác, nữ y tá càng nhận ra Minh Chi đáng sợ thế nào. Kéo móc đã đành, khi cô ấy mới làm y tá, chỉ tiêm thuốc thôi tay đã run, thấy máu còn buồn nôn, đâu có sự trầm tĩnh u ám, lạnh lùng ẩn chứa sát khí như Minh Chi.
Nữ y tá từng gặp Sơ Chi, lẩm bẩm: "Lại là em họ của anh sao?"
Cô ấy nhìn kỹ gương mặt Thẩm Phượng Thư, lông mày thanh mảnh, đôi mắt dài. Bị bệnh tật hành hạ đến chỉ còn da bọc xương, anh ấy chẳng còn chút dáng vẻ của tuổi trẻ, càng không toát lên khí chất anh hùng. Nữ y tá hồi tưởng lại cảnh Minh Chi gọi tên Thẩm Phượng Thư sau ca phẫu thuật, trong giọng nói ấy ẩn chứa sự ấm áp, thậm chí là nỗi lo lắng sâu sắc. Nhưng giờ bệnh nhân còn chưa qua cơn nguy hiểm, vậy mà người đó đã dám bỏ mặc tất cả để ra ngoài.
"Người nào?" Thẩm Phượng Thư cố thốt ra một câu, giọng khàn khàn, khiến môi nứt toác ra rỉ máu.
"Là một cô gái có khuôn mặt trái xoan, trông rất xinh. Nhưng tóc thì cắt cụt như một hòa thượng." Nữ y tá vừa lau máu trên môi anh ấy vừa miêu tả. Dù không rõ quan hệ giữa Minh Chi và anh ấy, cô ấy vẫn thật lòng khen thêm: "Hào phóng lắm."
Minh Chi đưa cho cô hai thỏi vàng. Cây gậy và củ cà rốt đều đã giơ ra, nữ y tá hoàn toàn bị khuất phục. Mặc dù cô ấy nghi ngờ số vàng đó là từ xác chết nhặt được, nhưng vàng vẫn là vàng, vượt qua kiếp nạn này thì nơi tiêu tiền sẽ còn nhiều.
Vết thương đau như thiêu đốt, nhưng nghe nữ y tá nói về tình hình bên ngoài cũng khiến Thẩm Phượng Thư phân tán được phần nào. Chỉ là càng nghe, anh lại càng lo lắng. Minh Chi mắc kẹt ở đây rồi!
Anh biết cô có bản lĩnh, nhưng chiến tranh là một cỗ máy tàn nhẫn.
Thẩm Phượng Thư thấp thỏm không yên, chợt nhớ tới ngày xưa, khi hoa mẫu đơn nở trong vườn nhà họ Quý, anh cũng đến xem. Đám thanh niên gảy đàn hát ca trên thảm cỏ, ngay cả anh cũng hát một bài tiễn biệt. Nhưng giữa khung cảnh náo nhiệt ấy, Minh Chi không có mặt. Ngay cả anh là vị hôn phu cũng không tìm cô.
Anh không phải không nhận ra sự miễn cưỡng của cô trước cuộc hôn nhân này, cũng biết cô luôn e dè trước anh, nhưng anh chỉ nghĩ cho cô một cuộc sống an nhàn sung túc là đủ rồi.
Cứ thế, anh đã bỏ lỡ cô.
Thân thể đau đớn, tâm can quặn thắt, ấy vậy mà đến sức lực nhấc tay cũng chẳng có, nói gì đến chuyện tìm đến cái chết.
Những ngày tháng sống trong cảnh tăm tối thật khó mà chịu đựng nổi. Cô y tá dựa lưng vào ghế thi thoảng lại gật gù. Thần trí anh lúc mê lúc tỉnh, bỗng chốc mở bừng mắt, bắt gặp ngay ánh nhìn của Minh Chi. Cô không nói một lời, chỉ đưa mu bàn tay lên trán anh dò xét. Có lẽ vừa từ ngoài về, cô còn hơi do dự, liền lật tay lại, dùng lòng bàn tay áp lên trán anh một lúc.
Lòng bàn tay cô chai sạn, kẽ ngón tay cũng vậy.
Anh nằm im không nhúc nhích, lặng lẽ ngắm nhìn cô.