Thấy vậy, Lý A Đông không cho thuộc hạ sỉ nhục Thổ Căn bằng lời nói hay hành động. Minh Chi đã dặn, một khi tìm thấy người thì báo cho Sở Tuần Bộ. Cậu ta ném cho Thổ Căn một điếu thuốc, tự mình cũng châm một điếu, trong làn khói thuốc cảm thấy đã nhìn thấu tất cả. Bến tàu này người người rộn ràng qua lại, không phải vì danh thì cũng vì lợi, tuy không biết Từ Trọng Cửu đã dùng cách nào thuyết phục Thổ Căn, nhưng chắc chắn không thoát khỏi hai chữ danh lợi. Trước kia hắn cũng thường nghĩ rằng đi theo tiên sinh mới có đường ra, đàn bà con gái không làm nên chuyện lớn, hơn nữa con đường của tiên sinh mới là chính đạo, cũng là giết người cướp của, nhưng không có tên tuổi thì chỉ là thổ phỉ.
Cùng với cảnh sát đến còn có vài phóng viên, đèn flash nháy liên tục. Thổ Căn vẫn bình tĩnh, chỉ nói những gì hắn làm là do thấy tiền nổi lòng tham, không liên quan đến ai khác, sau đó thấy tình hình không ổn đã sớm giết con tin, lấy mạng đổi mạng. Mọi người thấy hắn còn trẻ mà hung hãn như vậy, đều hít một hơi lạnh, người thì phẫn nộ chỉ trích, người thì tỉnh táo hỏi về đồng bọn và nơi cất giấu thi thể, cũng có người lớn tuổi khuyên nhủ, thậm chí có kẻ còn la ó cổ vũ, vô cùng náo nhiệt.
Tuần cảnh đẩy đám phóng viên sang một bên, áp giải Thổ Căn băng qua đám đông. Đúng lúc này, biến cố bất ngờ xảy ra, tên nghi phạm vùng vẫy thoát khỏi sự khống chế, liều mạng xông xáo, giữa những tiếng la hét kinh hãi của mọi người, hắn mở được một đường máu chạy về phía bờ sông. Thấy hắn sắp sửa tẩu thoát, tuần cảnh trong lúc cuống cuồng đuổi theo, không kịp suy nghĩ rút súng ngồi thụp xuống bóp cò.
Tiếng súng nổ vang, tên nghi phạm đột nhiên ngã gục xuống đất, co giật vài cái rồi nằm im bất động.
Tuần cảnh thận trọng tiến lại gần, lật người hắn lại, phát hiện vết thương chí mạng ở trên đầu, viên đạn xuyên từ sau gáy ra trước trán, máu me bắn tung tóe khắp nơi. Đám đông hiếu kỳ lại mạnh dạn xúm vào, tiếng người ồn ào, bước chân hỗn loạn. Đợi đến khi đẩy lùi được đám đông thì tìm thế nào cũng không thấy đầu đạn đâu. May mà trước khi chết, tên tội phạm đã khai báo rõ ràng đầu đuôi câu chuyện, lại có cả phóng viên ở đó làm chứng, coi như vụ việc cũng tạm thời khép lại. Mấy tuần cảnh chẳng hề lo lắng, còn cười đùa với Lý A Đông một hồi, nhận chút quà cáp, ai nấy đều tươi cười hớn hở rời đi.
Hôm sau báo chí đưa tin rầm rộ, tiêu đề nào cũng giật gân, hình ảnh lại càng đáng sợ, tên tội phạm mắt trợn trừng nằm ngửa trên đất, mặt mũi bê bết máu.
"Đáng đời!", Bảo Sinh lẩm bẩm.
Cậu vốn ít chữ, đọc báo một cách khó nhọc, đọc xong liền quẳng sang một bên. Mẹ Bảo Sinh nhặt tờ báo lên, trách yêu: "Phải biết quý trọng sách vở chứ con!"
Bảo Sinh chẳng để ý lời mẹ nói, cứ nằng nặc hỏi: "Chị đang làm gì vậy mẹ?"
Mẹ Bảo Sinh bực mình cốc nhẹ lên trán con trai: "Trời đánh thánh vật! Mẹ còn chưa già yếu mà con đã ra cái thể thống này rồi hả? Chăm con một trận ốm, chăm đến nỗi con ra vẻ ông tướng rồi đấy à?"
Vết thương Bảo Sinh đỡ hơn nên đòi xuất viện, Minh Chi nghĩ ở nhà cũng tiện bề chăm sóc bảo vệ nên đồng ý cho cậu về. Mẹ Bảo Sinh nói: "Cô chủ dù sao cũng đang bận, lẽ nào còn phải báo cáo với chúng ta là đang bận gì nữa sao?"
Đây mới là thức thời!
Minh Chi chẳng nói chẳng rằng cứu Bảo Sinh về, mẹ Bảo Sinh cảm kích ngày ngày lải nhải bên tai con trai: "Hôm đó mẹ cứ nghĩ, dù cô ấy có thương con đến mấy, chắc cũng chẳng lấy mạng mình ra đổi đâu, ai ngờ cô ấy lại thật lòng như vậy. Bảo Sinh à, mạng sống của con là do cô ấy cứu đấy!" Chị ấy ngượng ngùng cười: "Hóa ra là mẹ đã nghĩ hẹp hòi rồi, cứ giục giã mãi, không biết cô ấy có giận mẹ không."
Bảo Sinh không kiên nhẫn trừng mắt nhìn mẹ mình, "Ai giống như mẹ chứ!"
Hai mẹ con ở đây lầm bầm lầu bầu, đều không ngờ trong nhà này lại có người dám đi chất vấn Minh Chi.
"Giết người diệt khẩu!" Lư Tiểu Nam đứng trước mặt Minh Chi, đôi mắt đen láy không chớp nói, "Chị Hai, tại sao!" Cậu ấy nắm chặt tay Minh Chi, như muốn tìm thấy dấu vết thuốc súng trên đó, "Là chị tự tay làm, đúng không?! Ngoài chị ra còn ai có thể bắn trúng từ khoảng cách xa như vậy?"
Minh Chi bình tĩnh nhìn thẳng cậu, không vội rút tay về, "Cậu nói thế nào thì là vậy." Lư Tiểu Nam như bị bỏng, buông tay ra, sau một lúc lâu mới lẩm bẩm, "Điều này không đúng."
"Xét về bối phận thì tôi xứng đáng được cậu gọi một tiếng chị gái, hôm nay cứ coi như tôi sống hơn cậu hai năm, nói thêm vài câu." Minh Chi nhìn chằm chằm Lư Tiểu Nam, "Cậu cũng không phải chưa từng thấy bộ mặt thật của ông chủ Chúc, Từ Trọng Cửu thì tính là gì,..." Cô giơ tay ngăn lời Lư Tiểu Nam định nói, "Tôi biết, anh ta không đại diện cho tất cả mọi người, anh ta chỉ là cá biệt." Cô cười gấp gáp nói, "Nhưng mà, những người sống sót phần lớn đều là loại người như vậy. Tiểu Nam, tôi không phải người tốt, tôi chỉ vì bản thân mình có thể sống sót."
Lư Tiểu Nam hiểu có những lời không thể nói ra, nhưng lại như nghẹn ở cổ họng, không nói không được, "Anh ta đạp lên những người vô tội để thăng quan phát tài, chị định dựa vào anh ta để chồng vinh vợ quý sao?" Sau đó cậu hài lòng, mặc dù biểu cảm của Minh Chi không hề thay đổi, ngay cả lông mi cũng không động đậy, nhưng cậu vẫn cảm nhận được nỗi đau của cô. Cậu nhận được niềm vui kỳ lạ từ sự tự hành hạ bản thân, lột bỏ lớp mặt nạ để lộ ra bộ mặt thật đỏ rực, bày hết ra trên mặt bàn. Chị ấy không cứng rắn như chị ấy tưởng, cậu cũng không thể che giấu sự hèn hạ trong lòng - không thể tự tay giết kẻ thù, lại dùng cách này bất chấp làm tổn thương một người phụ nữ sau khi bị phản bội.
Một nụ cười lạnh lẽo khiến cậu sởn gai ốc dần dần hiện ra, trong lòng cậu lạnh toát, nhưng đã muộn. Rõ ràng là đang cười, nhưng lời nói của Minh Chi lại chẳng có chút ấm áp nào, "Cậu nói thế nào, thì chính là thế đó."
Ít ai dám dò xét đến tâm trạng của Minh Chi, ngay cả Bảo Sinh, vì gây ra đại họa nên cũng phải thu liễm rất nhiều, chẳng còn dám nói năng tùy tiện với cô như trước. Cậu lo lắng cho câu lạc bộ, từng đề cập với Minh Chi chuyện điều Lý A Đông sang đó, nhưng bị cô từ chối.
"Câu lạc bộ hàng ngày đã có quản lý, có việc thì có tôi, không cần cậu lo."
Bảo Sinh ấp úng, Minh Chi đặt bút xuống liếc nhìn cậu, "Rảnh rỗi thì đi lại nhiều vào, bác sĩ nói chân cậu bao lâu nữa thì khỏi?"
Nhắc đến vết thương ở chân, Bảo Sinh liền ủ rũ, chân cậu bị thương quá nặng, sau khi nối lại thì ngắn hơn chân kia một chút, giờ đi lại phải chống gậy, khập khiễng rất rõ ràng. Bác sĩ chỉ nói chăm chỉ luyện tập, sau này sẽ dần dần hồi phục, vì vậy mẹ Bảo Sinh luôn đốc thúc cậu tập luyện. Bảo Sinh trước đây vốn hoạt bát nhanh nhẹn, lần này bị thương nặng nên có phần sợ đau.
Minh Chi nhìn thấy tất cả nhưng không nói gì, lần này cô cũng bị thương nặng, đang cần mở rộng nguồn tài chính, không có sức đâu mà an ủi tâm hồn nhỏ bé của Bảo Sinh. Hơn nữa, còn sống đã là may mắn rồi, nghĩ ngợi nhiều làm gì, chẳng lẽ Thổ Căn đáng chết sao. Minh Chi tâm như gương sáng, e rằng sớm muộn gì mình cũng không có kết cục tốt đẹp.
Trong ngăn kéo vẫn còn lá thư Từ Trọng Cửu để lại, không có chữ, chỉ có một viên đạn và một chiếc nhẫn vàng.
Hợp hay tan, anh ta giao quyền quyết định cho cô.
Cô đã lâu không mở ngăn kéo này, vì không biết phải gửi lại lựa chọn của mình như thế nào - tên Từ Trọng Cửu chết tiệt, cứ như diều đứt dây biến mất không dấu vết. Nói là hoàn toàn không có tin tức, cũng không hẳn, Minh Chi nghe được từ Cố Quốc Hoàn rằng, Chúc Khắc Văn đã bị chuyển đi, chưa kịp thẩm vấn đã chủ động đầu thú, khai ra một danh sách dài có những cái tên, khiến cho gần đây các nhà tù ở Tô, Tích, Thường đều chật kín người. Từ đó có thể tưởng tượng được công lao của Từ Trọng Cửu lớn đến nhường nào, nhưng vì anh ta làm công tác bí mật, để đảm bảo an toàn nên những chuyện này chỉ có số ít người biết được.
Quả nhiên, giết người phóng hỏa, giàu sang phú quý. Minh Chi âm thầm gật đầu, vô cùng tán đồng.
Về phần Thổ Căn, cô biết gia đình hắn đã được sắp xếp ổn thỏa, cũng không uổng công hắn làm kẻ liều chết lần này. Vậy nên, mọi người đều đạt được điều mình muốn, đâu đã vào đấy.
Cố Quốc Hoàn vừa nói vừa lo lắng, anh ta biết Minh Chi đã phải hy sinh những gì để dàn xếp sự việc, còn ông chủ Cố thì thừa cơ hội hôi của, vơ vét được một khoản tiền lớn.
Hai người ngồi dưới gốc cây, gió thổi lá lay động bay xào xạc.
Cố Quốc Hoàn nhớ đến một chuyện náo nhiệt gần đây liên quan đến nam nữ, bèn ghé sát tai Minh Chi thì thầm to nhỏ, càng kể càng vui, cuối cùng cười phá lên.
Trên lầu, Bảo Sinh đang dưỡng thương hậm hực xuống giường đóng chặt cửa sổ, cậu không thích Từ Trọng Cửu, cũng chẳng ưa gì Cố Quốc Hoàn.
Ở trước cửa, Lý A Đông đi ngang qua liền dừng lại một chút, nghe thấy giọng Cố Quốc Hoàn cười, lại lặng lẽ bỏ đi.
Mẹ Bảo Sinh sau một hồi lo lắng sốt ruột, dần dần bình phục lại vẫn mập mạp như cũ, dẫn dắt các cô con dâu, cháu gái cùng quê tiếp tục duy trì sự ấm cúng cho ngôi nhà này.
Còn lá cây rụng rồi lại mọc, vàng rồi lại xanh, thoắt cái đã ba năm trôi qua.