Lúc này, Đa Bảo Tặc Miêu cùng đống bảo vật của mình đang ở trong một không gian khác, được gọi là bán không gian, nơi chứa vô hạn những tầng không gian khác nhau.
Trước khi rời khỏi khu vực điều khiển, Đa Bảo Tặc Miêu đã lập trình một số bảo vật sẽ xuất hiện sau vài phút.
Bây giờ, trận pháp đã ngưng hoạt động, đồng nghĩa với việc Đa Bảo Tặc Miêu không thể nào biết được tình hình ở trong động phủ nữa.
Chuyện này cùng nằm trong kế hoạch của Đa Bảo Tặc Miêu.
Với niềm tin mãnh liệt như một đức tin rằng không một kẻ nào có thể làm ngơ trước bảo vật được, Đa Bảo Tặc Miêu rất tự tin về kế hoạch của mình.
‘’Tên Bạch Ngọc Minh Thố kia có chút tà môn, nếu không phải ta có thể trốn vào bán hư không thì đã bị hắn bắt được rồi.” Đa Bảo Tặc Miêu nghĩ lại chuyện cũ, trong lòng hắn vẫn còn một chút sợ hãi.
Tự tin về khả năng của mình, Đa Bảo Tặc Miêu còn khiêu khích Bạch Ngọc Minh Thố khi bị phát hiện, và hậu quả là một chân của Bạch Ngọc Minh Thố đạp tới, xuyên qua cả bán hư không, tìm được chính xác tầng không gian mà nó đang trốn vào.
“May mà sức mạnh của một chân kia đã giảm nhiều khi xuyên qua bán hư không, nếu không thì ta đã toi mạng rồi.”
“Nhưng không sao, hôm nay ta sẽ hố ngươi một vố, để xem các ngươi đánh nhau ra sao rồi.”
Đa Bảo Tặc Miêu hồi phục tinh thần phấn chấn, nó nở nụ cười bỉ ổi.
Thân thể xuyên qua hư không, tìm được khu vực điều khiển.
Với bản tính đa nghi và làm việc gì cũng phải chắc chắn, Đa Bảo Tặc Miêu chỉ dám liếc nhìn bằng đôi mắt của mình, để lại thân thể trốn ở sau, có gì thì nó có thể chạy ngay lập tức.
Năng lực của nó có giới hạn thời gian, nó không thể sử dụng nhiều lần trong một khoảng thời gian nhất định được, cần phải được làm lạnh.
Đôi mắt lam tỏa ra ánh sáng huyền bí, Đa Bảo Tặc Miêu nhìn vào khu vực điều khiển.
Trung tâm là hai nhóm sinh vật đang chiến đấu với nhau kịch liệt, những đòn tấn công đánh ra như mưa, ẩn chứa sát khí kinh thiên.
Bởi vì không còn đại trận trấn giữ, cho nên nền đá bị sức mạnh va chạm thổi bay, tạo ra những hố sâu trong động phủ, các viên đá to từ trần nhà rơi xuống.
Tình cảnh chiến đấu hết sức thảm liệt.
Đa Bảo Tặc Miêu nhìn một hồi rồi biểu tình hài lòng, thu hồi đôi mắt của mình.
“Xem ra trận chiến này còn chưa kết thúc, đánh đi, đánh cho mạnh vào, các ngươi đánh đến khi nào mà không con sức để đứng dậy, khi đó thì bổn Miêu xuất hiện, không biết biểu hiện của các ngươi sẽ như thế nào đây?” Đa Bảo Tặc Miêu liếm môi rồi nói.
Thời gian dần trôi qua, năm phút sau, Đa Bảo Tặc Miêu lại mở ra bán không gian, đưa đôi mắt thăm dò khu vực điều khiển lần thứ hai.
Lần này, khác hẳn với lần trước, trận chiến đã đến hồi gay cấn, những đòn sát thủ đánh ra mãnh liệt hơn, và có một số người đã mất khả năng chiến đấu.
Nhưng Bạch Ngọc Minh Thố vẫn đang chiến đấu kịch liệt với Lâm Phong.
“Có gì đó sai sai?” Đa Bảo Tặc Miêu nghi hoặc.
Trong dự tính của Đa Bảo Tặc Miêu, giờ này đám người Lâm Phong phải bị đánh bại rồi chứ?
Tại sao lại bọn họ lại trụ được với Bạch Ngọc Minh Thố lâu như vậy?
Một hồi quan sát, nó hiểu ra rằng, Bạch Ngọc Minh Thố đã không sử dụng đôi chân khủng khiếp của mình, trong đầu nó nghĩ lại cảnh tượng Bạch Ngọc Minh Thố đá văng những bức tường cứng rắn.
“”Có lẽ tên Bạch Ngọc Minh Thố đã bị thương, cho nên không sử dụng được đôi chân của mình?”
Nghĩ đến đến, Đa Bảo Tặc Miêu nở nụ cười bỉ ổi lần hai.
“Vậy thì quá tốt, ha ha.”
Rút lại đôi mắt của mình trở về, Đa Bảo Tặc Miêu lại tiếp tục chờ.
Cứ thế cho đến khi nó quan sát đến bốn lần thì đại chiến bên dưới đã kết thúc, không có ai chiến thắng cả, bời vì mọi người đều đã hết linh lực và bất lực không thể động đậy.
“Haha, thời khắc của bổn Miêu tới rồi.”
Chìm đắm trong sự vui sướng khi kẻ địch bị chính mình hố một vố đau đớn, Đa Bảo Tặc Miêu lắc thân mình rời khỏi bán hư không, lúc nó xuất hiện đã ở trên không trung của khu vực điều khiển.
“Haha, bất ngờ không?” Đa Bảo Tặc Miêu cười to nói.
“Các ngươi đã bị ta tính kế rồi, giờ thì hãy ngoan ngoãn giao ra tất cả bảo vật của mình nào.”
“Còn tên Bạch Ngọc Minh Thố, nếu muốn bảo toàn mạng sống thì hãy kể ra bí mật của ngươi đi.’’
Một tràng cười to thể hiện ra tất cả sự đắc ý của mình kèm với một bài phát biểu để chứng minh mình là kẻ chủ mưu.
Đa Bảo Tặc Miêu cảm thấy được miêu sinh của mình đã gần đạt đến đỉnh phong, chỉ kém là đào tất cả bí mật của bọn người bên dưới mà thôi.
“A!?” Đa Bảo Tặc Miêu đột nhiên thốt lên một cách kinh ngạc.
Không một ai đáp lại lời nói của nó, bởi vì tất cả hình ảnh bên dưới, trong mắt của Đa Bảo Tặc Miêu, không khác gì thời gian được đông lại, tất cả đều ngừng chuyển động.
Từ Bạch Ngọc Minh Thố đang nằm dưới đất hay Lâm Phong đang ôm vết thương trên bụng của mình.
Tất cả đều ngừng lại.
“Chuyện gì đang xảy ra?” Đa Bảo Tặc Miêu ngỡ ngàng.
“Uy uy, các ngươi còn sống không?’’ Đa Bảo Tặc Miêu quay vài vòng rồi hỏi.
‘’Xuống dưới đất cho ta.’’
Đa Bảo Tặc Miêu còn đang ngỡ ngàng, thì tất cả hình ảnh vỡ ra như một tấm gương bị đánh nát, một đôi chân màu trắng xuất hiện trước mặt Đa Bảo Tặc Miêu.
Đây rõ ràng là Bạch Ngọc Minh Thố đã chuyển về dạng yêu của mình.
“Mẹ nó!!” Đa Bảo Tặc Miêu giật nãy cả mình.
Phản ứng của Đa Bảo Tặc Miêu cực nhanh do được rèn luyện mỗi khi trộm bảo vật bị phát hiện.
Đuôi của nó quất ra, mang theo không gian ba động va chạm với đôi chân của Bạch Ngọc Minh Thố.
Một vòng sóng xung kích từ chổ va chạm bắn ra đánh bật đi một lớp đất đá, từ trong đó bay ra một thân ảnh đó là Đa Bảo Tặc Miêu.
Với biểu tình nhăn nhó vì cái đuôi của mình đã bị thương, Đa Bảo Tặc Miêu liếc nhìn xung quanh, nó phát hiện rằng, tất cả người ở đây đều đông đủ, không một ai bị thương hay gì cả.
“Haha, bất ngờ không?” Nguyệt Linh đắc ý, trả lại cho Đa Bảo Tặc Miêu câu nói này.
“Các ngươi là một bọn?’’ Đa Bảo Tặc Miêu hỏi trong khi mắt của nó liếc nhìn xung quanh để chắc chắn rằng bảo vật mà nó để ở đây vẫn còn.
Thật may cho nó, tất cả bảo vật đều ở chổ cũ.
“Đừng nói nhiều với hắn.” Lâm Phong bùng lên linh lực của mình.
Phong Lực Chi Thể kích hoạt toàn diện, giống như một ngọn thương bằng gió, Lâm Phong phón tới Đa Bảo Tặc Miêu.
“Lên, cùng đánh hắn.” Không Tinh hét to.
“Đánh hắn.” Nguyệt Yến kêu to bằng âm thanh dễ nghe của mình.
Mấy pháp thuật đồng loạt đánh ra, Đa Bảo Tặc Miêu lắc mình tránh đi, sự linh hoạt của nó làm cho mọi người ngạc nhiên.
“Đừng tưởng như vậy là có thể đánh bại ta.” Đa Bảo Tặc Miêu đã bị làm tức giận.
Thu hẹp một khoảng cách nhất định với đống bảo vật kia, Đa Bảo Tặc Miêu lập tức câu thông với chúng, bởi vì tất cả chúng đều đã được Đa Bảo Tặc Miêu để lại lạc ấn.
Gần năm trăm món pháp bảo Trúc Cơ kỳ và gần bốn mươi món pháp bảo Kết Đan kỳ cùng nhau phát sáng rồi bắn lên bao phủ xung quanh Đa Bảo Tặc Miêu.
Ầm! Ầm!
Mấy đạo pháp thuật của Kết Đan kỳ đánh nát từng món pháp bảo Trúc Cơ kỳ.
‘’Đây là các ngươi tự tìm, hãy xem tuyệt kỹ của bổn Miêu, Bách Bảo Tê Minh.” Đa Bảo Tặc Miêu hét to.
Keng! Keng!
Bách bảo cùng nhau rung động, phát ra thanh âm chói tai, rõ ràng là Đa Bảo Tặc Miêu muốn tự bạo tất cả bảo vật này, nhưng cảnh giới của nó có vẻ không đủ, cho nên quá trình tiêu hao một chút thời gian.
“Đừng đế nó làm như vậy.” Lâm Phong hét to.
Nguyệt Linh cười nhạt nói: ‘’Muốn tự bạo tất cả bảo vật của chúng ta hay sao?’’
Thần thông ‘cướp đoạt’ của cô đã vận chuyển, một sóng bằng linh hồn đánh úp vào các bảo vật, xóa đi lạc ấn của Đa Bảo Tặc Miêu.
“Lại là cô ta.’’ Đa Bảo Tặc Miêu đau lòng không thôi, nhìn từng món bảo vật của mình bị cướp đi, nhưng mà như vậy cũng đáng.
“Không chơi với các ngươi nữa, tạm biệt.’’ Đa Bảo Tặc Miêu đột nhiên lắc mình, bỏ lại tất cả bảo vật, nó muốn trốn vào bán hư không.
“Chờ ngươi nãy giờ.” Bạch Ngọc Minh Thố sử dụng khả năng ‘minh nhãn’ của mình, tìm được bán hư không mà Đa Bảo Tặc Miêu dự định trốn vào.
Một chân như trời giáng đạp tới, thẳng đến Đa Bảo Tặc Miêu.
“Haha, đừng có hòng làm một chiêu đến hai lần.’’ Đa Bảo Tặc Miêu cười nhạt.
Nó tất nhiên biết được ai sẽ ngăn cản mình lúc này.
“Quá độ.’’ Đa Bảo Tặc Miêu nói một cách bĩnh tình.
Hư không xuanh nó lập tức nhộn nhạo, những tọa độ điều bị che mờ, Bạch Ngọc Minh Thố đạp tới, lại xuyên qua thân thể đang từ từ biến mất của Đa Bảo Tặc Miêu.
“Haha, lần này các ngươi thắng, các ngươi hãy chờ đấy, bổn Tặc Miêu sẽ tìm đến từng thằng để tính sổ.’’ Đa Bảo Tặc Miêu cười to nói, âm thanh của nó vang vọng mặc dù thân hình nó đã biến mất.
‘’Còn bảo vật của ta không dễ lấy như vậy đâu, bổn Tặc Miêu sẽ trộm lại gấp mười lần!!’’
“Đáng tiếc, là do cảnh giới của ta không đủ, nếu không thì nó không thể che mờ tọa độ được.’’ Bạch Ngọc Minh Thố nhìn theo Đa Bảo Tặc Miêu, rồi thở dài nói.