Hiện giờ, tu vi Lâm Phong là Tam Dương sơ kỳ, kém rất xa mười người bọn họ nên chẳng cần để ý làm gì.
Bọn họ cảm thấy đối thủ thật sự ở đây chính là Nguyệt Linh, một yêu tộc trông rất mạnh mẽ vì tư thái thoải mái khi nói chuyện với bọn họ.
“Đường Chủ là chức vụ giống như cô ấy đó.” Nguyệt Linh mỉm cười nói rồi đưa một ngón tay chỉ vào Lý Quỳnh Chi ở ngoài xa.
“Cái gì!!” Trầm Lăng biến sắc, hắn giật nảy cả mình nhìn vào cô gái độc chiến hai vị Hóa Thần Đại Tôn thậm chí còn đang chiếm thế thượng phong nữa. Chẳng lẽ yêu tộc trẻ tuổi trước mặt sánh ngang với người kia?
“Đừng trúng mưu kế của kẻ địch chứ Trầm Lăng Trưởng Lão!” Một tu sĩ cao giọng nói ra, vẻ mặt như thể đã nhìn thấu ý đồ, mưu kế phô trương sức mạnh của Nguyệt Linh.
Những người còn lại lập tức gật đầu phụ họa: “Rõ ràng tu vi của ả chỉ mới là Kết Đan đỉnh phong, mười người chúng ta dư sức bắt giữ ả!”
“Đúng đó, cùng nhau tiến lên bắt lấy ả, sau đó dùng ả làm con tin, uy hiếp kẻ địch của hai vị Đại Tôn!”
“Lên!” Mười tu sĩ đồng ý với cách làm đó, thế là mười người liền rút kiếm, nhao nhao thúc giục phi kiếm tấn công về phía Nguyệt Linh.
Xẹt! Xẹt! Xẹt!
Phi kiếm tạo ra tiếng xé gió chói tai, mười cây biến thành mười vệt sáng chói lóa, mang theo sự sắc bén đủ giết chết tu sĩ Kết Đan kỳ trong nháy mắt lao tới.
“Mười người chúng ta liên thủ thì dù cho gặp phải tu sĩ nửa bước Nguyên Anh cũng có sức đánh một trận!” Trầm Lăng nhàn nhạt nói ra trong khi quan sát Nguyệt Linh, nét mặt của hắn ta tự tin hơn trước.
Lời nói của đồng đội giúp hắn nhận ra “mưu kế” nham hiểm của Nguyệt Linh, không ngờ Trầm Lăng, tu sĩ Kết Đan Chân Nhân lại bị một yêu tộc trẻ tuổi đánh lừa bằng một câu nói.
“Ta là tu sĩ Kết Đan Chân Nhân của Đà La Môn, yêu tộc ranh mãnh, đền tội đi!!” Trầm Lăng hét dài làm tăng khí thế cho bản thân và đồng đội.
Thế nhưng cảnh tượng bọn họ chiến thắng một cách áp đảo đã không xảy ra, Lâm Phong nhanh chóng chặn đường mười thanh phi kiếm pháp bảo, các ngọn gió vô hình xoay chuyển xung quanh thân thể Lâm Phong, trông cậu ta giống như Vương Giả của hệ phong ở trong vùng đất này vậy.
Từ một tu sĩ Tam Dương sơ kỳ, sau khi kích hoạt Phong Lực Chi Thể, Phong Lâm tỏa ra linh áp tăng nhanh đột biến, chưa đầy nửa giây liền đạt tới nửa bước Tứ Dương kỳ.
Một quyền cực kỳ cường thế đấm thẳng vào mười thanh phi kiếm!
Ầm!!
Tiếng nổ tung vang lên, nắm đấm Lâm Phong phá hủy hết mười phi kiếm của tu sĩ Đà La Môn.
“Không thể nào…!” Trầm Lăng kinh hãi hét lớn, chín tu sĩ khác thì trừng mắt, ngây người nhìn các mảnh vỡ pháp bảo lấp lánh rơi nhanh xuống mặt đất.
“Chuyện gì đã xảy ra!!” Tu sĩ “nhìn thấu kế hoạch” của Nguyệt Linh mở to mắt, miệng hình chữ O.
“Tử Thắng, không phải ngươi nói bọn họ dùng mưu kế định lừa gạt chúng ta ư? Tại sao một tên tu sĩ Kết Đan sơ kỳ lại mạnh tới mức này!” Trầm Lăng quay đầu nhìn Tử Thắng Chân Nhân rồi quát lớn.
“Ta không biết gì hết…!” Tử Thắng Chân Nhân trả lời với khuôn mặt méo mó.
Bỗng dưng, một giọng nói truyền rõ vào tai của mười vị Chân Nhân từ Đà La Môn.
“Các ngươi không cần phòng thủ sao?”
Lâm Phong đứng từ xa, vẻ mặt bình tĩnh nhìn mười tu sĩ Đà La Môn, không biết từ lúc nào, cậu ta đã sử dụng pháp thuật hệ phong, linh lực biến thành mười mấy nắm đấm gió khổng lồ lao mạnh vào vị trí của mười tu sĩ.
“Chết tiệt, mau mau phòng ngự!!” Trầm Lăng kịp tỉnh táo lại, hắn ta quát to một tiếng rồi thúc giục một pháp bảo hình thuẫn vuông bảo vệ thân thể.
Chín người khác nhanh chóng làm theo, phù chú, pháp bảo tụ họp lại thành một bức tường cản trở mười nắm đấm khổng lồ.
Bành! Bành! Bành!
Âm thanh trầm trọng vang lên liên hồi, bức tường mặc dù rất cứng nhưng không thể chịu đựng đòn pháp thuật của Lâm Phong, mỗi một đòn đều dư sức đánh cho tu sĩ nửa bước Nguyên Anh kỳ lui bước thì mười người tu sĩ Kết Đan đỉnh phong chẳng thể chống cự được quá lâu.
Ầm!!
Cuối cùng, nắm đấm thứ bảy giáng xuống, bức tường ầm ầm vỡ vụn, pháp bảo bị hủy hoại, mấy nắm đấm gió không còn bị cản nữa, chúng gào thét đập xuống.
Bành!
Cơ thể mười tu sĩ Đà La Môn bị va đập mạnh, bọn họ bay ngược ra sau mấy chục mét mới ngừng lại, ai nấy đều bị thương nặng, khí tức suy yếu, linh lực không còn lại bao nhiêu nữa.
“Không thể nào, một quyền đánh bại mười tu sĩ Kết Đan đỉnh phong!!” Cảnh tượng bên này thành công thu hút nhiều sự quan tâm của các tu sĩ khác, bọn họ mở đôi mắt ra thật to để chiêm ngưỡng chiến tích của Lâm Phong.
“Người đó chỉ là tu sĩ Kết Đan sơ kỳ thôi sao?”
“Đó là Lâm Phong, người từng đi vào Trúc Cơ Cốc!” Một người nhận ra Lâm Phong, hắn ta ngưng trọng nói.
“Chẳng trách có thể làm được việc đó, thiên tài trở về từ Trúc Cơ Cốc đều hơn hẳn người thường!” Một ít tu sĩ cảm khái không thôi.
Từ gần tuần trước đó, tu sĩ trẻ tuổi sau khi đi một chuyến vào Trúc Cơ Cốc nguy hiểm, phần lớn đột phá Trúc Cơ viên mãn, rất nhiều thiên tài đang thể hiện thực lực phi phàm tạo nên tiếng vang mạnh, cho nên nghe Lâm Phong là người từng vào Trúc Cơ Cốc, bọn họ nhịn không được cảm khái một câu.
“Quá kinh người!” Bảo Trụ Kim Vương kinh ngạc thốt lên, ông ta là Quốc Vương đương nhiệm của Bảo Trụ Vương Triều, từng đón tiếp Lâm Phong một lần nên bị chiến tích huy hoàng này làm bất ngờ.
“Đúng là tuổi trẻ tài cao!” Bảo Trụ An Vương cười to.
Lần trước, khi Lâm Phong còn chưa đột phá Kết Đan kỳ thì thực lực đã ngang với Kết Đan sơ kỳ, trung kỳ. Giờ đây, cậu ta không những đột phá mà còn gia tăng thêm rất nhiều sức mạnh chứng tỏ chuyến đi Trúc Cơ Cốc của Lâm Phong rất tốt đẹp.
Mười tu sĩ Kết Đan đỉnh phong bị đánh bại chóng vánh bởi Lâm Phong, sau đó Lâm Phong dùng một sợi xích khóa chặt bọn họ, mọi người thấy thế liền chậc lưỡi, mười tu sĩ Kết Đan đỉnh phong vừa xuất thủ chưa bao lâu liền bị người của Quang Minh Giáo Đình bắt hết.
Nguyệt Linh dời tầm mắt lên bầu trời xa xa, cô nói lớn tiếng: “Quỳnh Chi Đường Chủ, chị đừng có đùa giỡn với bọn họ nữa, mau mau xuống đây, chúng ta còn rất nhiều việc phải làm đấy!!”
Các tu sĩ nghe thấy lời nói của Nguyệt Linh với Lý Quỳnh Chi, bọn họ đều giật mình, sau đó lại cảm thấy Nguyệt Linh đang khinh thường tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn.
“Tôi không biết cô ta mạnh đến nhường nào nhưng tôi cho rằng cô ấy đang coi thường Hóa Thần Đại Tôn.”
“Một hành động không khôn ngoan.”
“Coi thường đối thủ trong một trận chiến sinh tử chẳng khác nào đi đâm đầu vào cái chết.”
Các tu sĩ nhao nhao mở miệng nói ra suy nghĩ của chính họ về Nguyệt Linh.
Sau đó bọn họ lại dời mắt nhìn vào hai tu sĩ Lý Hồng Thiên, Hoàng Minh Chiến đang chiến đấu ác liệt.
Tại thời điểm bấy giờ, hai tu sĩ Đại Tôn của Đà La Môn đang rất chật vật chống trả Lý Quỳnh Chi, mỗi một roi quất ra đều đánh trúng vào thân thể của bọn họ, làm bọn họ đau khổ đến điếng người.
Thậm chí, các tu sĩ còn nhìn thấy rõ một vài dấu roi bầm tím trên mặt của hai tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn.
Lý Hồng Thiên, Hoàng Minh Chiến đen mặt, hai người nghiến răng liếc Nguyệt Linh một cái, lời nói của Nguyệt Linh khiến bọn họ không thể phản bác vì tình cảnh của trận chiến đúng là như thế.
Một mình Lý Quỳnh Chi giống như đang đùa giỡn với bọn họ vậy, mặc cho họ tấn công mạnh mẽ, vũ bão đến cỡ nào thì cũng thất bại, sau đó lại ăn vài cây roi đau đớn.
“Tại sao khuôn mặt của hai vị Đại Tôn lại chuyển thành màu đen rồi? Kỳ lạ, họ không tức giận ư?” Một tu sĩ trẻ tuổi hỏi với vẻ mặt nghi hoặc.
Một tu sĩ cao tuổi khác nhanh chóng bịt miệng tu sĩ trẻ tuổi: “Im lặng, ngươi không thấy hai vị Đại Tôn đang bị đè đánh hay sao?”
“Có tin là nếu ngươi nói thêm một câu nữa thì người chết dưới kiếm của Đại Tôn là ngươi không?”
“Tuổi còn trẻ nên quá ngây thơ.”
“Vậy rốt cuộc tại sao khuôn mặt của hai vị Hóa Thần Đại Tôn lại chuyển thành màu đen ạ?” Tu sĩ tuổi trẻ lịch sử hỏi.
“…” Đám tu sĩ khác.
“Im lặng!!” Một tiếng quát to vọng ra từ bầu trời cao, Lý Hồng Thiên không thể nhịn được nữa vì lời bàn tán ra vào của mấy người không liên quan, hắn đã mất mặt đủ rồi.
Chát!
Một âm thanh giòn tan vang lên, dây roi quất trúng vào mặt của Lý Hồng Thiên, hắn ta vừa bụm mặt vừa nghiến răng nghiến lợi nhìn Lý Quỳnh Chi.
“Các ngươi có bao nhiêu thủ đoạn cứ việc lấy hết ra đây!” Lý Quỳnh Chi hào sảng nói ra.
“GRAA!” Bạch Dực Sư Vương gầm thét gia tăng uy thế.
Hoàng Minh Chiến, Lý Hồng Thiên không còn tiến công nữa, hai người đứng nhìn Lý Quỳnh Chi ở một khoảng cách an toàn.
Hoàng Minh Chiến vừa sờ vào vết máu trên trán vừa nói ra:
“Non sông còn đó, nước biếc chảy dài, hôm nay, hai người bọn ta tạm thời tránh lui, một ngày nào đó nhất định trả đủ cho ngươi!”
“Nhớ kỹ, quân tử báo thù…” Lý Hồng Thiên trầm giọng tiếp lời.
Chát! Chát!
Một cây roi lao tới với tốc độ kinh người, quất mạnh vào phần ngực của hai vị Đại Tôn làm hai người họ bắn ngược xuống đất, máu tươi phun trào.
Lần này, cây roi không còn yếu ớt như lúc trước nữa, Lý Quỳnh Chi vừa sử dụng sức mạnh chân chính của Thánh Vật.
Ở trước Tuần Thú Thánh Vật, tất cả mọi sinh linh đều sẽ bị thuần phục, không có ngoại lệ!
Cảnh giới của hai tu sĩ Đại Tôn này quá yếu ớt, dù cho tu sĩ Hóa Thần đỉnh phong tới đây cũng chẳng làm nên trò trống gì trước Lý Quỳnh Chi một khi cô nghiêm túc.
“GRAA!!” Bạch Dực Sư Vương rít gào, vẻ mặt hớn hở trong khi nhìn vào hai tu sĩ bị đánh tới không còn sức đứng lên.
“Các ngươi vừa nói cái gì?” Lý Quỳnh Chi nghi ngờ hỏi.
“Chạy mau!!” Hoàng Minh Chiến, Lý Hồng Thiên chẳng còn can đảm để đối diện với kẻ địch, hai người lập tức giật bắn người, kích hoạt mấy chục lá phù gia tăng tốc độ, ẩn thân, còn có phù chú thuấn di, phòng ngự, động tác mây trôi nước chảy chứng minh họ đã làm việc này rất nhiều lần nên có kinh nghiệm.
Vù! Vù!
Hai tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ chạy mất bóng chỉ trong vòng chưa tới hai giây đồng hồ.
Lý Quỳnh Chi, Nguyệt Linh, Lâm Phong, Bảo Trụ Như Kiều, Bảo Trụ An Vương hay tất cả người đang có mặt tại đây đều sửng sốt một chút.
Dù cho Bạch Dực Sư Vương – Thú Vương rất bản lĩnh trong việc chạy trốn – cũng phải ngã ngửa trước khả năng đào tẩu trối chết của hai vị Hóa Thần Đại Tôn, vẻ mặt của nó dần trở nên nghiêm túc, nó cảm thấy chính nó cần phải học tập nhiều hơn nữa.
“Đó có thật là tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn hay không?” Tu sĩ trẻ tuổi lên tiếng hỏi với nét mặt nghi ngờ.
“Chắc chắn là vậy, kinh nghiệm bỏ chạy của hai người đó cao hơn mình rất nhiều, rất đáng để học hỏi!” Sau đó, tu sĩ trẻ tuổi nghiêm nghị nói ra, ánh mắt chăm chú.
Các tu sĩ ở gần nghe vậy lập tức che mặt cười khổ, không nở lên tiếng bác bỏ vì sâu trong tâm tâm họ cũng nghĩ giống vậy.
Lý Hồng Thiên, Hoàng Minh Chiến sử dụng phù chú cấp năm hạ phẩm, trung phẩm cộng thêm tu vi cao nên Lý Quỳnh Chi không phản ứng kịp để giữ chân bọn họ ở lại đây.
Tuy nhiên, Nguyệt Linh thì khác, cô bỗng dưng cười nói: “Chúng chạy không thoát đâu!”
Mọi người nghe vậy, họ cảm thấy không hiểu nhưng rất nhanh, câu trả lời đã xuất hiện ngay trước mặt.
Hai vị Hóa Thần Đại Tôn vừa bỏ chạy rất xa đang bị kéo về bởi hai con chim lửa khổng lồ, chúng không có thân thể, không có trí khôn, chúng hoàn toàn là vật chết.
“Hỏa Điểu Bẫy Phù!” Lý Quỳnh Chi cười khẽ nói ra tên của hai con chim lửa to khoảng mười mấy hai mươi mét, bọn chúng dùng móng vuốt kẹp chặt hai người Lý Hồng Thiên, Hoàng Minh Chiến.
“Đúng vậy, tôi đã thiết lập bẫy phù ở xung quanh đề phòng có người chạy trốn.” Nguyệt Linh khẽ nói.
“Phù chú cấp năm!!” Bảo Trụ An Vương hay toàn thể tu sĩ đều kinh hãi, vẻ mặt khiếp sợ khi cảm ứng linh áp của hai con chim lửa lớn.
“Xin chào, chúng ta lại gặp mặt!” Lý Quỳnh Chi từ tốn nói với hai tu sĩ Hóa Thần.
Lý Hồng Thiên, Hoàng Minh Chiến đang rất suy yếu, sau khi nhìn thấy Lý Quỳnh Chi rồi nghe lời nói nhẹ nhàng đó, hai người lập tức bất tỉnh nhân sự.
Hôm nay là một ngày đen tối nhất trong cuộc đời của họ!
“Được rồi, tất cả tản đi hết đi!” Nguyệt Linh nhàn nhạt nói trong lúc nhìn quanh một vòng.
Các tu sĩ không dám làm trái lệnh, bọn họ liền đạp lên phi kiếm, bằng tâm trạng rung động chưa hồi phục, bọn họ quay về thế lực của họ bẩm báo.
Nguyệt Linh thu hồi ánh mắt, cô quay đầu nhìn vào hai tu sĩ Hóa Thần, giọng nói bình tĩnh: “Lại có thêm hai tay chân làm việc nặng!”
Bảo Trụ Như Kiều, Bảo Trụ An Vương, Bảo Trụ Kim Vương, mấy ngàn người dân đều ngây ra như trời trồng.