Ầm!
Bức màn sáng chịu một đòn mà không hề lay động, Vạn Thú Phong và Vạn Thú Hỏa tiếp tục tấn công, hai bọn chúng xoay quanh nhóm Thanh Vũ rồi phun lửa thổi gió, tốc độ di chuyển cực nhanh.
“Tiêu diệt Thú Hồn rồi lấy Vạn Thú Phong và Vạn Thú Hỏa.” Thanh Vũ nhàn nhạt ra lệnh.
“Vâng!” Trần Liễu và mọi người đáp lại, nét mặt hưng phấn, bọn họ cũng muốn thử sức với hai Thú Hồn này một phen.
Trần Liễu, Trần Minh Nguyệt, Linh Long cùng một ít Thánh Đồ khác chọn Vạn Thú Phong làm đối thủ.
Không Tinh, Hư Minh, Băng Tu, Trọng Huy, Hắc Tinh, Dương Bảo và số người còn lại thì tiến thẳng tới gần Vạn Thú Hỏa.
Trần Liễu đạp vào không khí, gương mặt bình tĩnh, Vạn Thú Phong không thể làm gì được cậu ta, ngược lại, mỗi một lần tấn công thì Vạn Thú Phong lại chập chờn, biến đổi liên tục, có vẻ như nó bị thương.
Thần Thông Độc Bản của Trần Liễu, Vô Tận Nhân Sinh!
Đối với Trần Liễu, dù ở hoàn cảnh nào thì cậu ta vẫn có thể dung nhập được, dù là ở Không Vũ Quốc hay làm Thánh Sứ tại Quang Minh Giáo Đình, cậu ta giống như một chiếc lá trên dòng nước, dù dòng nước chảy êm đềm hay chảy xiết cũng không thể nhấn chìm cậu ta.
Một Thần Thông tạo ra bởi Trần Liễu, chứa đựng tâm cảnh của cậu ta.
Cho nên gió thổi từ Vạn Thú Phong không thể làm Trần Liễu bị thương, ngược lại ngọn gió đó sẽ trở thành vũ khí giết ngược lại.
Trần Minh Nguyệt tay cầm hai cây Bán Nguyệt Đao, bước chân uyển chuyển giữa bầu trời tạo thành một cảnh đẹp ý vui, Bán Nguyệt Đao nhẹ nhàng quét ngang, toàn bộ cuồng phong đều bị đánh tan, hơn nữa, Vạn Thú Phong dù di chuyển đến đâu cũng bị Trần Minh Nguyệt nhìn thấy rõ, lòng của cô như Trăng sáng, nhìn thấy mọi vật một cách tỏ tường.
Thần Thông, Huyền Nguyệt Bạch Quang, một Vầng Minh Nguyệt hiển hiện giữa khoảng không gian tăm tối màu đỏ nhạt, nó tỏa sáng chói lóa, một vệt sáng bắn tới trúng vào Vạn Thú Phong khiến nó rít gào một cách đau đớn.
Linh Long di chuyển qua lại, từng đòn pháp thuật hay phù chú hạn chế hành động Vạn Thú Phòng, từ từ dồn nó vào ngõ cụt.
“Đông Vạn Vật!”
Bên kia, ba người Không Tinh, Băng Tu, Hư Minh cùng nhau sử dụng Thần Thông, Quan Tài Băng: Đông Vạn Vật, nhốt Vạn Thú Hỏa vào một cái quan tài băng tạo ra bởi linh lực, làm suy yếu ngọn lửa của nó.
Trọng Huy cầm một cây chùy sắt to, một chùy đập xuống giống như đang đánh cục sắc thành hình, áp chế Vạn Thú Hỏa gắt gao, giống như đang hàng phục một món bảo vật vậy, ông ta càng đánh càng hăng.
Hắc Tinh vì cảnh giới chỉ là Tam Dương kỳ nên lực chiến còn chưa mạnh bằng Vạn Thú Hỏa, thế nhưng cậu ta vẫn tiến công một cách say máu, Thánh Viên Thông Linh Quyền khiến Vạn Thú Hỏa bị thương.
Dương Bảo thấp thỏm tấn công từ xa, ông ta thích tu luyện pháp thuật hệ hỏa để thuận tiện cho việc luyện đan, nào ngờ, ngọn lửa của Vạn Thú Hỏa ập tới, đốt cháy quần áo làm ông ta kêu thảm thiết, Đỗ Kiến Huy khinh thường một phen.
Mười phút sau, Vạn Thú Phong và Vạn Thú Hỏa không còn sung sức như lúc ban đầu, chúng tiêu hao quá nhiều năng lượng nên uể oải, từng cái bính đánh rớt xuống mặt đất, Thú Hồn bị hủy diệt, chỉ còn lại một ngọn lửa và một ngọn gió hình tròn rất kỳ dị.
“Nó không phải là Hỏa Chủng và Phong Chủng.” Thanh Vũ lắc đầu đánh giá sau khi xem xét hai bảo vật đó.
Hỏa Chủng là hạt giống lửa, chỉ cần dùng môi trường hệ hỏa nuôi dưỡng hạt giống thì hạt giống có thể tạo ra nhiều bảo vật, Phong Chủng cũng tương tự như thế.
Vạn Thú Uyên có Vạn Thú Hỏa Chủng và Vạn Thú Phong Chủng, còn Vạn Thú Hỏa và Vạn Thú Phong nằm trong tay nhóm Thanh Vũ chỉ là một sản phẩm được tạo ra bởi hạt giống mà thôi, cần truy tìm tới nơi có hạt giống để lấy hai món bảo vật.
“Ta sẽ giữ nó, sau khi rời đi Vạn Thú Uyên thì bắt đầu phân chia.” Thanh Vũ khẽ nói.
“Còn bây giờ hãy đào hết Linh Thạch trong mỏ kia đi.”
Một tiếng đồng hồ sau, nhóm Thanh Vũ rời khỏi con đường ngã tư, hắn chọn một đường đi tới kho báu gần nhất, tránh đi trùng với Dư Phược La, trên đường đi họ gặp phải rất nhiều sinh vật sống trong Vạn Thú Uyên cản đường, lâu lâu lại nhìn thấy Vạn Thú Phong và Vạn Thú Hỏa bị Thú Hồn hấp thụ.
Hiển nhiên, Thanh Vũ liền để nhóm Trần Liễu ra tay tiêu diệt Thú Hồn lấy bảo vật.
Thanh Vũ không biết rằng, ở một nơi nào đó trong Vạn Thú Uyên, một trái tim đang phát ra từng tiếng tim đập vững mạnh, nhưng kỳ lạ là có mười sợi xiềng xích đang khóa chặt trái tim, bên dưới trái tim là một con rùa làm từ đá trong suốt giống như thủy tinh, con rùa không động đậy giống như vật chết.
Miệng của con rùa đá trong suốt lung linh đang ngậm đầu của một xiềng xích, và sợi xích này cũng khác biệt so với chín sợi xích còn lại vì nó có màu đồng cổ rỉ sét, trông mục nát gần như muốn đứt thành hai đoạn.
“Con ả Nhân Ngư đang chết!!” Một ý niệm truyền ra từ trái tim khổng lồ cùng lúc tấm bản đồ phát sáng, ý niệm tỏ ra tức giận không thôi.
“Không ngờ ả ta lại có thể nghĩ ra một chiêu, dùng một tấm bản đồ rách trực tiếp kéo chín phần mười tế phẩm ra khỏi Vạn Vật Hồn này!”
“Đáng chết, nếu như ta còn đủ sức mạnh thì không cần phải bị động như vật, trực tiếp phát ra lời kêu gọi bọn tế phẩm tới đây đưa tiễn thức ăn là được!”
“Nhưng không sao, ta còn có một chuẩn bị ở sau!”
“Nếu ta không thể thoát khốn thì vẫn có thể tiễn ngươi lên đường trước, khi đó nơi này mặc cho ta khống chế!”
“Dám chống lại bổn Tiên Tướng, ngươi còn non lắm!”
Cùng lúc này, đám Tà Đồ cộng với một ít sát thủ bị trái tim cưỡng bức dùng tế phẩm hiến cho Tà Thần, tất cả trở thành Tà Đồ cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong, bọn chúng nhận được một chỉ thị tiếp theo, đó là tiến thẳng tới một kho tàng trong mười kho tàng.
Bọn chúng hưng phấn, vẻ mặt cuồng nhiệt, chuyến đi lần này giúp chúng mạnh hơn rất nhiều, sự tự tin của chúng tăng mạnh, một đường giết tới kho báu, mà ở phía trước bọn chúng là nhóm Thanh Vũ!
…
Lối vào Vạn Thú Uyên.
Từ khi Vạn Thú Uyên mở ra đã qua mấy tiếng đồng hồ, chẳng có ai ở lại đây làm gì.
Nhưng giờ phút này, hai người đứng xa xa nhìn nhau, một người là Không Yên, Quốc Vương của Không Vũ Quốc, người còn lại là Không Huyền, sát thủ tinh nhuệ của Hắc Sát Thiên Mạc.
“Không Huyền!” Không Yên trầm trọng nói, ánh mắt lạnh lùng.
“Em trai, ngươi đã mạnh hơn xưa rất nhiều!” Không Huyền cười nhạt.
“Ta không còn là một kẻ nhu nhược nữa, hôm nay ta đến đây là để cản ngươi, Không Huyền!” Không Yên bình tĩnh nói tiếp, khí thế đang tăng nhanh chóng, linh lực tràn ra xung quanh tạo thành một cơn gió mạnh thổi cho nhiều cây cối uốn cong, đổ ngả.
“Ngươi chưa đủ!” Không Huyền lắc đầu.
“Ngươi vẫn còn rất yếu, kẻ như ngươi chỉ xứng đáng ở lại vùng đất nhỏ này, không xứng đi vào trời đất rộng lớn hơn.”
“Ngươi chỉ là một kẻ thất bại!”
“Còn ta là dòng dõi cao quý, sở hữu thể chất Hắc Sắc Đạo Thể!” Nói xong, toàn thân Không Huyền tỏa ra ánh sáng màu đen quỷ dị, dường như nó là thứ đại diện cho tử vong, thực vật gần đó bị ăn mòn, nhao nhao héo tàn rồi chết đi.
“Ai cao quý, ai thấp hèn, đánh một trận rồi mới biết!” Không Yên cao giọng nói ra, một luồng sương trắng bao phủ cả người của ông, thực vật hấp thụ sương trắng liền bắt đầu phát triển, sinh sôi nảy nở, cao lớn trông thấy, đó là thể chất của ông, Bạch Vụ Thiên Thể.
“Tới đi!” Không Huyền cười nhạt, lòng thì bất ngờ vì thể chất của Không Yên.
“Ta sẽ giúp ngươi nhận ra đâu mới là con đường đúng đắn, anh trai của ta, Không Huyền!” Không Yên điềm tĩnh nói trong khi rút một thanh kiếm ra.
Một khoảnh khắc ngắn ngủi trôi qua, hai người liền đổi vị trí cho nhau, từng đòn pháp thuật, kiếm thuật va chạm tạo ra tia lửa đỏ, trận chiến giữa hai người có chung một dòng máu đang diễn ra.
Rốt cuộc, Không Yên đã gần đuổi kịp Không Huyền!
“Ngươi thua!” Tuy nhiên, kẻ thắng lại là Không Huyền vì cảnh giới của Không Yên chỉ là Tam Dương đỉnh phong.
“Trở về đi, ta sẽ không giết ngươi!” Không Huyền quay người rời đi, hắn để lại một câu làm Không Yên cắn răng, đôi bàn tay siết chặt chảy ra máu.
Không Yên muốn Không Huyền quay đầu, đừng bước trên con đường cực đoan đó nữa, nhưng ông không đủ sức mạnh!
Không Huyền từ bỏ chuyến đi vào Vạn Thú Uyên bắt giữ Đỗ Kiến Huy, có lẽ, việc làm nhiệm vụ từ Điện Chủ của Hắc Sát Thiên Mạc chỉ là một cái cớ để Không Huyền gặp gỡ Không Yên, chẳng ai biết được suy nghĩ của Không Huyền là gì.
…
Không Vũ Vương Triều, Quang Minh Thánh Điện.
Nửa ngày trôi qua, Giáo Hoàng đi vào Vạn Thú Uyên, sức phòng ngự của tổng bộ Quang Minh Giáo Đình giảm mạnh, vì vậy, đây là thời cơ để Lý Thiên Dự cứu đứa con của hắn, Lý Thừa Ngân.
Lý Thiên Dự đứng trên bầu trời, tay cầm một thanh kiếm, hắn mặc một bộ đồ bình thường, không có gì đặc biệt, tuy vậy, ánh mắt của hắn lạnh lùng tới nỗi có thể làm nhiệt độ không khí giảm xuống.
“Giết!” Lý Thiên Dự quát to một tiếng, kiếm chỉ Quang Minh Thánh Điện.
“Giết!” Mấy chục người rút kiếm xông tới, trong một vài giây ngắn ngủi, kiếm khí như thủy triều, từng đóa hóa màu đỏ hiện ra giữa không trung, đóa hoa xoay tròn, hàng trăm, hàng ngàn kiếm khí lao thẳng xuống Quang Minh Thánh Điện.
Tổng bộ bị tấn công bất ngờ từ một đám tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cùng với Lý Thiên Dự là Hóa Thần sơ kỳ, tuy nhiên, cả một dãy kiến trúc hùng vĩ trên không trung kia cũng có hành động đáp trả, từng bức màn sáng phòng ngự hiển hiện, lại có thêm mấy trăm thanh kiếm hư ảo bay đầy trời, mạnh nhất là một con Rồng phương đông, toàn thân bao phủ trong ánh sáng màu trắng chói lóa, đó là trận pháp cấp năm hoàn mỹ, Thánh Long Hộ Giáo Trận!
Trận pháp đó được Mặc Hàn mượn nhờ quyền năng của Trận Pháp Thánh Nhãn cải tiến từ Thánh Long Tru Thần Trận cấp ba cực phẩm, uy lực tăng lên một cách đáng kinh ngạc, có thể ngăn cản luôn cả tu sĩ Lục Dương sơ kỳ trong giây lát.
Trận pháp đang được điều khiển bởi Thánh Sứ trong các bộ phận của Giáo Đình, còn có Nguyễn Thanh chỉ huy mặt trận.
Ngoài ra, Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ đang túc trực trong Thánh Điện cũng bắt đầu kết trận, người khổng lồ cao hơn năm mươi mét xuất hiện, đó là Thiên Thánh Kỵ Sĩ Trận, một ngàn người tạo thành một chiến trận biến thành kỵ sĩ mặc giáp cưỡi ngựa khổng lồ.
Thiên Thánh Kỵ Sĩ có ba cảnh giới là Bạch Thánh Kỵ Sĩ, Hắc Thánh Kỵ Sĩ, Kim Thánh Kỵ Sĩ!
Lúc này, có tới hai Bạch Thánh Kỵ Sĩ tỏa ra linh áp bằng với Ngũ Dương kỳ, Lưu Úc đang điều khiển một chiến trận Ngũ Dương hậu kỳ, hai Phó Đoàn Trưởng Tuân Vu và Khương Văn hợp tác chỉ huy chiến trận Ngũ Dương sơ kỳ.
Chưa dừng lại ở đó, từng luồng ba động cường đại phát ra từ Quang Minh Thánh Điện, đó là các Thánh Đồ, Thánh Sứ chuyên tập trung tu luyện, phần lớn đã đi vào Huyễn Linh Chiến Trường hay Hành Tinh Gaia, phần còn lại đóng quân ở Quang Minh Thánh Điện, bọn họ bị đánh thức bởi kẻ xâm phạm, mỗi một khí thế không thua kém gì tu sĩ Tứ Dương kỳ, có đến gần trăm khí thế như vậy.
“Rút lui!”
Lý Thiên Dự vừa nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng đó, hắn lập tức ra lệnh, đáng tiếc đã muộn màng, hơn mười tu sĩ Nguyên Anh kỳ chẳng thể nào chạy thoát, bọn họ bị đánh rớt xuống mặt đất rồi bị trói chặt, tống thẳng vào ngục giam.
Một đám tu sĩ định đột kích cứu Lý Thừa Ngân chỉ còn thừa lại Lý Thiên Dự, hắn ta nhanh chóng rời đi Không Vũ Quốc.
- --
P/s: Số điểm tín ngưỡng, cống hiến mà Giáo Đình có được để phát triển phần lớn đến từ việc tiêu diệt Tà Đồ và ma đầu. Trong đó, Ngọc Trang đóng góp một phần rất lớn, cho nên công lao của cô không dưới các Đường Chủ.