Mục lục
Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mà nè, Lâm Phong ca ca, tại sao cách một ngày nữa là kho tàng sẽ xuất thế, nhưng mà bọn người này lại không đến nơi đó để chiếm chổ trước?’ Suy nghĩ không ra, Nguyệt Linh bèn hỏi.

Lâm Phong trả lời: “Tại vì rừng sâu là lãnh địa của hung thú, nếu có nhiều người đồng loạt vào rừng sẽ gây ra hỗn loạn, nói không chừng còn làm tức giận những bá chủ mạnh mẽ trong đó, tạo thành thú triều làm tử thương không cần thiết, vì thế bọn họ tập trung nơi đây, sau đó cùng nhau tiến đến tìm kiếm kho báu, vậy sẽ ít gây ra động tĩnh hơn.”

“Thì ra là vậy, sao họ có thể có suy nghĩ giống nhau như thế được?” Nguyệt Linh gật đầu, nhớ lại những vị bá chủ hung thú trong Minh Hàng sâm lâm, lúc trước Nguyệt Linh chỉ đứng xa xa nhìn mà thôi cũng đã bị hù đến phát sợ.

“Bởi vì ai cũng biết điều cơ bản kia, và ai cũng không muốn làm kẻ dẫn đầ, dù sao chim đầu đàn có tỷ lệ tử vong cao, với lại đến chổ kho tàng trước thì như thế nào? Không có thực lực thì đừng mong chiếm được thứ gì tốt.” Lâm Phong gỏ đầu Nguyệt Linh một cái, ý nói rằng cô ta không có thường thức cơ bản của tu sĩ, dù sao Nguyệt Linh không phải là nhân loại và ít khi tiếp xúc với nhân loại.

Nguyệt Linh vừa xoa chổ vừa bị gỏ vừa nói: “Tranh đoạt sẽ rất tàn khốc sao?”

“Điều đó là đương nhiên, đứng trước bảo vật, cho dù là Thánh Nhân cũng không nói mình không có động tâm.”

“Nó có giống như hai hung thú tranh đoạt con mồi không? Mà Thánh Nhân là thứ gì nha?” Nguyệt Linh tiếp tục hỏi.

“Tất nhiên, mà còn tàn khốc hơn nhiều, muốn biết Thánh Nhân là gì thì cứ đọc nhiều sách vào!” Trả lời Nguyệt Linh, Lâm Phong không khỏi cảm thấy đau đầu, cô nàng này có rất nhiều điều cần hỏi đi!

Thánh Nhân là gì? Lâm Phong cũng không biết, hắn chỉ biết được Thánh Nhân mà không hiểu nghĩa của từ đó, thế gian ai có thể tự xưng mình là Thánh Nhân và ai có thể áp đặt cho một người cái danh hiệu đó?

Có lẽ không một ai đi! Dù sao con người có thất tình lục dục, Thánh Nhân đã vượt qua phạm trù của phàm nhân rồi!

Một phàm nhân không có tư cách để đánh giá và nói về Thánh Nhân.

Đẳng cấp chênh lệch quá xa!

“Nè, nè ngươi nghe nói gì không? Nguyễn Thiên Danh lại chêu trọc con gái nhà lành!”

“Nguyễn Thiên Danh? Lần này hắn trêu chọc ai a? Thật là một tên cặn bã, ỷ mình là con của Nguyễn Thiên Hàn trưởng lão, muốn làm gì thì làm, cưỡng đoạt hiếp giết, không một thứ gì mà hắn ta có thể bỏ qua cả!” Đáp lại là một thanh âm mang theo một chút phẫn nộ và căm hận.

“Lần này có chút lớn, Nguyễn Thiên Danh nhìn trúng công chúa của Bảo Trụ Vương Đình là Bảo Trụ Như Kiều, hắn ta còn đang ve vãng công chúa ở đằng kia, nếu ngươi thích xem náo nhiệt thì cứ việc đi nhìn, còn những lời ngươi vừa nói, ta khuyên ngươi không nên nói ra một lần nữa để tránh mang họa sát thân.” Trả lời lại thanh âm kia, là một âm thanh mang theo khuyên nhủ.

“Chết tiệt, ngay cả công chúa của Bảo Trụ Vương Đình mà hắn còn không buôn tha, thật là bá đạo, thứ như hắn không nên tồn tại ở thế giới này, những cô nương mà hắn chọn trúng đều đã biến mất trên thế gian, không cần nói cũng biết là đã chết!”

“Thế thì như thế nào, người ta có cha là trưởng lão của Đà La Môn, ai dám làm gì hắn?”

“Nếu ngươi thấy bất bình thì đứng ra tương trợ a, để xem ngươi sống được bao lâu!”

“Hừ hừ!!”

Nghe được những lời nói chuyện của hai tên đang ở giữa đường, Lâm Phong nhíu mày, không ngờ người của Đà La Môn lại bá đạo đến như thế, vừa nghe là Lâm Phong đã cảm thấy phẫn nộ.

Việc này vi phạm nghiêm trọng luật lệ của Giáo Đình, đứng trước một việc như vậy và có sức mạnh để ngăn trở nó, Lâm Phong không chần chờ, thần thức tỏa ra truyền âm cho ba người ở đằng sau, rồi đi đến phía trước để kiểm tra tình hình.

“Một tên khốn hoành hành bá đạo như vậy lại không bị ai trừng phạt! Lâm Phong ca ca chúng ta đi nhìn xem một chút, nếu có thể thì rat ay tương trợ vị công chúa kia.” Nguyệt Linh nắm chặt hai nấm đâm lại, hùng hổ nói.

“Uh.” Lâm Phong gật đầu, hai người bước về phía trước với tốc độ nhanh.

Không xa, đằng trước họ là một đám đông đang vây quanh một khu vực trống khá to lớn, có lẽ là bọn họ không muốn bị vạ lây dUukHnaz vào chuyện này.

Lâm Phong chen vào đám đông, âm thầm sử dụng sức mạnh của mình làm cho người phía trước phải tránh ra, bọn họ cảm nhận được sức mạnh ấy, đều không dám nói gì, chỉ là nhường đường rồi thở dài một hơi.

Khu vực trống, có năm người, trong đó có ba nam và hai nữ.

Ba nam mặc một bộ đồ đồng nhất, có thêu hình một đóa hoa, ký hiệu của Đà La Môn, trong đó có một người đứng trước, hai người kia có thần tình cảnh giác, không khác gì hộ vệ, Lâm Phong nhìn là biết tên cầm đầu là Nguyễn Thiên Danh, bởi vì khuôn mặt của hắn quá hèn mọn, đôi mắt hiện lên vẻ háo sắc và hơi ngâm đen, có lẽ là uống rượu quá độ làm suy giảm tinh thần.

Hai người nữ mặc một bộ quần áo mỹ lệ, nhìn là biết được dệt từ một loại vải thượng hạng mắc tiền, người dẫn đầu có dung nhan thanh tú, khí chất cao quý, đầu đội phượng bào, đây chính là Bảo Trụ Như Kiều, công chúa của Bảo Trụ Vương Đình.

Đáng lẽ ra, ở đây là lãnh địa của Bảo Trụ Vương Đình, không một ai dám khiêu khích quyền uy của Bảo Trụ Như Kiều, nhưng Bảo Trụ Như Kiều đang mang vẻ lo lắng, và hơi sợ hãi khi nhìn Nguyễn Thiên Danh, một người mà địa vị cao hơn nàng và quan trọng hơn, là tên kia là một thằng khốn kiếp.

Nguyễn Thiên Danh tắc lưỡi nói ra một cách tự tin: “Bảo Trụ Như Kiều, ngươi còn chần chờ gì nữa, đến đây làm nữ nhân của ta, đừng cho rằng ngươi có thân phận là công chúa của Bảo Trụ Vương Đình thì ta sẽ không làm gì người, cho dù Bảo Trụ hoàng đế đến đây, cũng không dám cản trở ta, cho nên ngươi hãy tắt đi ý niệm phản kháng mà ngủ với ta đi.”

”Đúng đấy, Nguyễn thiếu chủ là ai? Một công chúa ở vương đình nhỏ bé như người mà cũng làm giá, được Nguyễn thiếu chủ nhìn trúng đó là thiên ân rồi!”

“Mau đi theo Nguyễn thiếu chủ, từ này về sau ngươi sẽ có địa vị cao hơn bây giờ.”

Hai tên hộ vệ ra sức reo hò và cảnh cáo Bảo Trụ Như Kiều.

“Công Chúa, chúng ta phải mau rời đi, chờ đến khi nào người của chúng ta đến thì không ai dám làm gì công chúa nữa.” Cô gái bên cạnh Bảo Trụ Như Kiều nói khẽ, âm thanh nhỏ đủ để Bảo Trụ Như Kiều nghe thấy.

“Nhưng mà hắn không cho chúng ta đi.” Bảo Trụ Như Kiều nói một cách khổ sở, cô làm sao không biết những lời trước kia của Nguyễn Thiên Danh chỉ là thổi da trâu, muốn làm tăng cao mình trong mắt người khác?

Nếu ở đây có người của Bảo Trụ Vương Đình thì hắn sẽ không dám nói như vậy.

“Nguyễn Thiếu Chủ, ở đây là lãnh địa của Bảo Trụ vương đình, mời Nguyễn Thiếu chủ không nên vượt quá giới hạn!” Bảo Trụ Như Kiều nói một cách cứng rắn, bây giờ cô chỉ có thể cảnh cáo Nguyễn Thiên Danh bằng cách này.

Chờ đến khi gia gia của Bảo Trụ Như Kiều đến, thì cô sẽ an toàn!

“Ngươi là đang uy hiếp ta?” Nguyễn Thiên Danh thu hồi bộ dạng háo sắc của mình, lạnh lùng nói.

“Ta không phải là uy hiếp Nguyễn thiếu chủ, ở đây có hàng trăm con mắt đang nhìn, ta chỉ là đang nói ra một sự thật mà thôi.” Bảo Trụ Như Kiều ngẩn đầu nói.

“Hừ! Một công chúa của thế lực nhỏ mà cũng dám làm trái ý của ta, đây chính là đang khiêu khích Đà La Môn, bắt ả lại cho ta, hôm nay, ta phải giữ gìn danh dự của Đà La Môn.” Nguyễn Thiên Danh quát lên.

“Vâng!” Hai tên hộ vệ nghe được mệnh lệnh, lập tức xông tới, khí tức Trúc Cơ sơ kỳ bộc phát, đánh ra một đạo pháp thuật, muốn bắt sống Bảo Trụ Như Kiều.

Nhìn thấy cảnh này, người hầu của Bảo Trụ Như Kiều nhảy ra đứng chắn ở trước, khí thế mạnh mẽ cũng đạt đến Trúc Cơ sơ kỳ, cô muốn đỡ một đòn này.

Bảo Trụ Như Kiều lùi về sau, cô không ngờ rằng tên này lại khốn kiếp đến vượt ngoài sức tưởng tượng của cô, ngay cả danh dự của Đà La Môn mà hắn cũng dám lấy ra để làm cớ, thật là hung hăng vô pháp vô thiên.

Một công chúa của Bảo Trụ vương đình thì làm sao lại là kẻ yếu? Bảo Trụ Như Kiều nhìn thấy người hầu đã không chống đỡ kịp, vội vàng tiến lên giúp đỡ/

Keng—Keng.

Bảo Trụ Như Kiều và người hầu của cô tên là Linh Ngọc lấy ra vũ khí của mình là một thanh kiếm tỏa ra bảo quang, rõ ràng là một pháp bảo Trúc Cơ kỳ.

Trong lúc nhất thời, hai bên đánh cho bất phân thắng bại, dù sao hai tên hộ vệ cũng là nhờ phước của Nguyễn Thiên Danh mà được gia nhập Đà La Môn, không phải thiên tài gì.

“Phế vật!” Nguyễn Thiên Danh không vui, ngay ca hai cô nàng cũng không bắt được, hắn nuôi hai tên phế vật này làm gì?

Ngay tại thời khắc này, Nguyễn Thiên Danh xông tới, một chưởng vỗ ra, mang theo linh lực mạnh mẽ, đánh bay hai tên hộ vệ ra ngoài, không rõ sống chết, mà có chết thì hắn cũng không quan tâm, số lượng người muốn làm hộ vệ của hắn rất nhiều, cùng lắm thì đổi người khác vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK