Tất cả tu vi của họ đều bị phong ấn, cho nên họ đưa đôi mắt của mình nhìn về Thanh Vũ đang ở trên đài cao.
Khí thế mạnh mẽ từ Thanh Vũ đã không còn, nhưng chẳng người nào dám khiêu khích Thanh Vũ.
Sau khi đã làm việc xong, Không Yên và Linh Long dẫn theo người của mình đi đến trước mặt Thanh Vũ.
Ở dưới mấy trăm con mắt nhìn, bọn họ đồng loạt khom người, rồi ho to một cách cung kính:
‘’Tham kiến Giáo Hoàng!!’’
Tiếng hô này chính là khẳng định địa vị của Thanh Vũ, cũng đồng thời nói ra thân phân của hắn.
Thanh Vũ gật đầu, trong đầu hắn đang nghĩ làm sao để xử lí đám người này và phân phối Quang Minh Tín Ngưỡng quả.
Nếu có thể thu hết đám người này vào trong Giáo Đình thì thực lực của Giáo Đình sẽ tăng mạnh, đây là một cỗ lực lượng mạnh mẽ.
Đến giờ phút này, Hệ Thống vẫn chưa thông báo là Thanh Vũ đã hoàn thành nhiệm vụ, xem ra phải khống chế toàn bộ vương quốc thì mới tính là hoàn thành.
Nhiệm vụ này cần số lượng người cực cao.
Vùng phía bắc bị hoang tàn, không một ai đến ở làm cho quái thú, yêu thú hoành hành khắp nơi.
Số lượng nạn dân rất nhiều.
Thanh Vũ suy tinh vô số chuyện trong đầu, hắn có một cách có thể nhanh chóng giải quyết những việc này.
Trước hết cứ cố gắng thu phục đám người này đã.
‘’Chào các vị, đừng lo lắng, ta sẽ không làm hại các ngươi.’’
‘’Như các vị đã nghe thấy, ta chính là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, được Quang Minh Chi Thần chọn làm người đại diện hành tẩu ở thế gian.’’
Từ trên đài cao nhìn xuống, Thanh Vu từ từ mở miệng, âm thanh vang ra một cách chậm rãi.
‘’Ta biết các ngươi cho rằng ta đang nói nhảm, thế gian này nào đâu có cái gì thần linh? Lúc trước ta cũng đã từng nghĩ như vậy!’’
‘’Ta cũng không có ép buộc các vị phải tin có thần tồn tại, cho nên hôm nay, ta cho các vị hai lựa chọn, một là ta sẽ phong ấn tu vi của các vị một năm, hạn chế các vị rời khỏi vương quốc, một năm sau ta sẽ cho các vị tự do, hai là gia nhập Quang Minh giáo đình, điều kiện gia nhập rất là đơn giản, chỉ cần các vị tĩn ngưỡng Quang Minh Chi Thần, tuân theo Giao Điều là được, bên cạnh đó, khi trở thành người của Giáo Đình, tất nhiên sẽ có tài nguyên tu luyện, công pháp cảnh giới cao hơn.’’
Một loạt lời của Thanh Vũ làm cho đám người ở bên dưới, từ trong sợ hãi, chuyển thành nghi hoặc, sau cùng là không tin tưởng.
Thế gian làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?
Nếu chọn điều thứ nhất thì họ sẽ không tin rằng một năm sau mình sẽ như thế nào, nói không chừng đã chết.
Điều thứ hai thì có quá nhiều sơ hở, làm sao biết được một người đã tín ngưỡng Quang Minh Chi Thần, cho là họ sẽ tín ngưỡng đi, nhưng chắc chắn họ sẽ không được trọng dụng và không có công pháp cảnh giới cao hơn.
Dù sao tài nguyên, công pháp quá quí báu, không thể nào có một thế lực tặng không cho họ được, ít nhất thì sẽ cho họ những nhiệm vụ nguy hiểm để có công lao, mới có thể phân phát được.
Đủ loại suy nghĩ của mọi người ở bên dưới hiện lên. Hai mắt của họ chần chờ, không biết nên chọn phương F5A6SrV8 án nào.
Đột nhiên có một người thanh niên đi lên phía trước, hai chân khụy một gối xuống rồi cung kính nói: ‘’Tham kiến Giáo Hoàng đại nhân, ta nguyện vì ngài làm trâu làm ngựa để báo đáp ân tình của ngài.’’
Mọi người nhìn thấy người thanh niên này, lập tức khiếp sợ, đây không phải là vương tử Không Thiên Hà hay sao?
Nghe được lời của hắn nói, Thanh Vũ mới nghĩ kỹ lại, đúng là Thanh Vũ đã diệt cừu nhân của Không Thiên Hà, cho nên Không Thiên Hà muốn báo đáp ân tình này.
‘’Được, Không Yên, ngươi hãy chỉ có Không Thiên Hà cách trở thành một tín đồ của Quang Minh Chi Thần.’’
Thanh Vũ nhìn Không Thiên Hà rất thuận mắt, lập tức nói với Không Yên.
Không Yên gật đầu nói: ‘’Vâng.’’
Thế là Không Yên bắt đầu chỉ dạy Không Thiên Hà cách tín ngưỡng Quang Minh chi thần. Việc này rất dễ dàng, Quang Minh đại diện cho sự sống, chỉ cần tín ngưỡng một thứ gì đó mà họ cho là có sự sống là được, ví dụ như mặt trời, tia sáng…
Chỉ trong một lát, trên đầu của Không Thiên Hà, có một tia sáng không biết từ đâu đánh xuống, mang theo cảm giác thần thánh và ấm áp, bao phủ toàn bộ thân thể của Không Thiên Hà.
Làm cho Không Thiên Hà nhắm chặt đôi mắt của mình tận hưởng nó, hắn cảm nhận được cơ thể mình đang thay đổi theo chiều hướng cực kỳ tốt.
Tia sáng biến mất, hai mắt Không Thiên Hà mở ra, một cỗ khí thế từ thân thể của hắn tỏa ra, làm cho những vị thành chủ có tu vi Trúc Cơ đỉnh phong đều cảm nhận được khí thế của cường giả cùng cấp.
Thiên phú tăng lên một bậc, đây là bằng chứng trở thành Tín Sứ.
Đúng vậy, Không Thiên Hà sử dụng tất cả lòng cảm kích của mình, vượt qua Tín Đồ, trực tiếp trở thành Tín Sứ.
Không Thiên Hà sắp xếp những thông tin mà mình mới nhận được, hai mắt hắn lấp lánh, hắn không ngờ được rằng lại có một thứ thần kỳ như vậy tồn tại!
Thất thần trong một vài giây, Không Thiên Hà đứng lên, khom người trước Thanh Vũ rồi nói một cách cung kính: ‘’Tham kiến Giáo Hoàng đại nhân.’’
Thanh Vũ nhìn Không Thiên Hà, cảm nhận được Không Thiên Hà không còn chán nản, sau khi nhận biết được một số thông tin, Không Thiên Hà đã lấy lại tự tin của mình.
‘’Tốt, hoan nghênh ngươi gia nhập Giáo Đình.’’
Đám người bên dưới đã sớm trợn tròn con mắt, họ nhìn thấy gì? Thiên phú của Không Thiên Hà tăng lên một bậc trước mắt họ, Không Thiên Hà bây giờ đã trở thành nhất tinh thiên tài, nếu ở trong nhị tinh thế lực thì có thể trở thành hạt giống.
Lập tức họ lấy lại tinh thần, nếu họ cũng tín ngưỡng Quang Minh Chi Thần thì họ cũng sẽ được như vậy a!
Tham niệm đã hé ra từ trong lòng họ, có người muốn gia nhập Giáo Đình ngay lập tức!
‘’Giáo Hoàng đại nhân, ta cũng muốn trở thành tín đồ của Quang Minh Chi Thần, xin hãy thu nhập ta.’’
Có một tên thành chủ khụy một chân xuống đất rồi nói.
Lần này, Không Yên không tự mình chỉ dẫn hắn mà là ra lệnh cho một người trong đội của Không Yên chỉ dẫn.
Sau vài phút, cũng có một tia sáng từ trên trời giáng xuống bao phủ lấy tên thành chủ này, nhưng tia sáng này nhỏ hơn gấp nhiều lần, chỉ chứng minh hắn trở thành Tín Đồ mà thôi.
Không Yên nhíu mày nhìn hắn, lạnh lùng nói: ‘’Tạp niệm, tham niệm của ngươi khi tín ngưỡng Quang Minh Chi Thần quá nhiều, bởi vì ngươi không chân thành, mà là muốn trục lợi từ việc tín ngưỡng, cho nên ngươi chỉ là Tín Đồ mà thôi, sẽ không được Quang Minh chi thần ban thưởng.’’
Không phải ai cũng có thể giữ được tham niệm của mình khi nhìn thấy Không Thiên Hà tăng thiên phú lên một bậc, lần lượt đám thành chủ đều muống gia nhập giáo đình.
Không ngoại lệ, tất cả đều trở thành Tín Đồ, không còn ai trở thành Tín Sứ nữa.
Họ muốn gia nhập Giáo Đình vì cái ban thưởng đó mà thôi, không chân thành và thật tâm.
Thanh Vũ không có trách tội gì, lần này xem ra đã thu được một số người gia nhập Giáo Đình.
Nhưng muốn trở thành thành viên của Giáo Đình thì phải là Tín Sứ. Thanh Vũ không gấp gáp, họ sẽ từ từ cảm nhận được Giáo Đình mạnh mẽ, khi đó họ sẽ thật tâm muốn gia nhập vào.
Nguyễn Vu khinh thường nhìn đám người kia, với hắn mà thôi, lần này đã thất bại triệt để, nhưng hắn không vứt đi lòng tự tôn của mình mà tham gia với họ.
Nguyễn Vu nhìn vào hai mắt của Thanh Vũ rồi nói: ‘’Ngươi muốn xử lí ta làm sao cũng được, ta sẽ không phản kháng một chút nào!’’
Thanh Vũ chỉ gật đầu, tên này có tham vọng về sức mạnh quá lớn, bây giờ dục vọng kia đã bị hắn áp chế, nếu có cơ hội tất nhiên nó sẽ trỗi dậy, Thanh Vũ không dám cho hắn gia nhập Giáo Đình bằng cách thông thường.
Thanh Vũ lấy ra một viên Quang Minh Tín Ngưỡng quả đưa cho Nguyễn Vu rồi nói: ‘’Ăn nó đi.’’
‘’Tốt.’’ Nguyễn Vu không chần chờ một chút nào, lập tức ăn vào trong miệng.
Hai mắt hắn nhắm lại trong một lát, sau khi mở ra, mắt của Nguyễn Vu ánh lên một cái, rồi khom người trước Thanh Vũ: ‘’Tham kiến Giáo Hoàng, nguyện Thánh Quang vĩnh viễn chiếu rọi thế gian.’’
Trong lúc hai mắt Nguyễn Vu mở ra, thứ hắn nhìn thấy là tương lai, là cơ hội, là cơ duyên lớn nhất đời hắn, bây giờ nếu hắn không ăn Quang Minh Tín Ngưỡng quả thì hắn cũng sẽ thành tâm trở thành một thành viên của Giáo Đình.