Mục lục
Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuồng phong thổi bay cát bụi ra ngoài xa, một trận chiến kịch liệt của hai đối thủ chênh lệch rất lớn về thực lực. Thế nhưng, đối thủ yếu hơn lại tạo ra bất ngờ này đến bất ngờ khác, cuối cùng, lại còn làm cho đối thủ mạnh bị thương.

Giọt máu màu xanh lục chảy ra từ giữa trán của Minh Khư Quỷ Vương, đó là một vết thương giống như muỗi đốt khi so với thân thể cao lớn hơn một trăm mét, tuy vậy, Minh Khư Quỷ Vương không hề xem nhẹ vết thương này chút nào.

Minh Khư Quỷ Vương nhìn thẳng vào Thanh Vũ, đôi mắt âm u lạnh lùng tới mức làm lòng người co thắt lại, Minh Khư đứng thẳng người, còn lấy một ngón tay chạm nhẹ vào giọt máu kia rồi đưa xuống miệng và nếm thử.

“Đã lâu lắm rồi, ta chưa từng bị tu sĩ nhỏ yếu hơn gây ra thương tổn.” Minh Khư Quỷ Vương lên tiếng nói bằng một âm thanh trầm thấp, không thể đoán ra cảm xúc của ông ấy là gì.

Răng rắc!

Vết thương nhỏ bé bị đóng băng rồi lành lại chỉ sau một cái nháy mắt, bầu không khí ở gần Minh Khư đột ngột lạnh xuống, ngay cả đám Quỷ Tốt đang ở sau lưng Minh Khư cũng bị ảnh hưởng, một vài Quỷ Tốt không kịp lùi lại và bị đông thành tượng băng.

Răng rắc!!

Vùng đất xung quanh Minh Khư biến thành thế giới băng chỉ sau vài hơi thở, còn Thanh Vũ thì đang thở dốc vì mệt mỏi, ánh mắt rung động khi nhìn thấy tràng cảnh đồ sộ này.

Tâm tình của Minh Khư có thể đóng băng cả tu sĩ Nguyên Anh trở xuống, không hổ thẹn với hai chữ Quỷ Vương!

“Những lời nói ba hoa của ngươi ở lúc trước và toàn bộ những gì ngươi vừa cố gắng chỉ để làm ta chảy một giọt máu?” Minh Khư Quỷ Vương nở nụ cười lạnh lẽo nhìn vào Thanh Vũ.

Giờ đây, chẳng có một chút linh lực nào còn sót lại ở trong người Thanh Vũ, và thể lực của hắn cũng vậy, toàn thân Thanh Vũ mệt rã rời, cố gắng lắm thì Thanh Vũ mới có thể đứng lên được.

Đôi mắt của Minh Khư Quỷ Vương lõm sâu vào, đôi mắt kia còn ẩn chứa một nguồn áp linh khủng bố đang đè nặng lên thân thể Thanh Vũ.

“Cảm giác thế nào?” Thanh Vũ cười nhạt một tiếng rồi hỏi.

“Khi bị một tu sĩ nhỏ yếu hơn làm ngươi chảy máu?”

Minh Khư Quỷ Vương vẫn lạnh nhạt đứng yên tại chỗ, và ông lên tiếng trả lời Thanh Vũ, giọng nói trầm lặng, có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra tâm tình của Minh Khư đã xấu đến mức cuối cùng rồi.

“Rất tốt!”

“Điều đó nhắc nhở ta rằng ta vẫn chưa hoàn mỹ!”

“Không có một thứ gì trên thế giới hoàn mỹ cả.” Thanh Vũ lắc đầu và nói một cách nhẹ nhàng, ngay cả những con số còn có sai số thì nói gì đến những sự vật khác, nói về hoàn mỹ, một khái niệm rất mơ hồ, con người, vạn vật chỉ đang theo đuổi sự hoàn mỹ trong ảo tưởng mà thôi.

“Ngươi nói đúng.” Minh Khư trầm giọng nói.

“Để đáp lại sự cố gắng trong tuyệt vọng của ngươi, ta sẽ ban cho ngươi một cái chết!”

Vừa nói hết lời, Minh Khư Quỷ Vương nâng thanh kiếm pháp bảo lên cao và chỉ thẳng vào một Thanh Vũ đang không có sức phản kháng.

“Haha! Rốt cuộc thì hắn cũng chết!” Tiền Phá Lang cười lạnh một tiếng, sau hàng loạt sự rung động mà Giáo Hoàng gây ra, Tiền Phá Lang còn tưởng Thanh Vũ ẩn dấu nhiều thủ đoạn chưa sử dụng, nhưng hiện giờ thì mọi chuyện đã gần kết thúc.

“Quỷ Vương vô địch!!” Mấy chục người mặc áo màu đen hoan hô cũng âm thầm khinh bỉ Thanh Vũ, cố gắng cho nhiều vào thì sao? Một giọt máu đổi một mạng, quá ngu xuẩn, nếu là họ thì họ đã chạy trốn khỏi đây rồi.

“Có vẻ như ngươi đã quên lời ta nói vào lúc trước rồi thì phải?” Thanh Vũ vẫn ung dung trước thanh kiếm sắc bén cùng cực của Minh Khư, và hắn nhận linh lực ít ỏi còn sót lại từ Thánh Hoàn để bay lên bầu trời cao, đứng ngang hàng với đầu của Minh Khư Quỷ Vương.

“Ngươi chỉ là một tu sĩ ở bước đường cùng mà thôi.” Minh Khư Quỷ Vương chậm rãi lắc đầu.

“Muốn thu phục ta?”

“Đúng là tới chết vẫn còn vô tri.”

Ánh mắt của cường giả Nguyên Anh hậu kỳ dễ dàng nhìn thấu trạng thái hiện tại của Thanh Vũ, linh lực chỉ vừa đủ nâng cơ thể bay lượn, còn có khả năng gì để chiến đấu với một Quỷ Vương ở trạng thái tốt nhất?

“Để ta cho ngươi nhìn thấy, sức mạnh thật sự của một Quỷ Vương, đó cũng là một món quà bày tỏ sự tôn trọng của ta dành cho ngươi.” Minh Khư Quỷ Vương chậm rãi lên tiếng.

Minh Khư Quỷ Vương có tính cách coi trọng người tài giỏi, Thanh Vũ vừa chứng minh bản thân cho ông ta thấy, liều tất cả để đánh bạc, đổi lấy một giọt máu từ Minh Khư Quỷ Vương.

Tu sĩ bình thường thì cho rằng hành động kia rất ngu xuẩn, nhưng Minh Khư lại cho rằng đó là một hành động đáng được tôn trọng.

Đi kèm với sự tôn trọng kia chính là một cái chết!

“Huyền U Âm Biến, Huyền U Quỷ Thể.” Minh Khư Quỷ Vương lạnh nhạt kết ấn quyết, quỷ khí ở trong cơ thể lẫn bên ngoài của ông đều bắt đầu sôi trào và phóng lên thật cao trên bầu trời.

Quỷ khí nhanh chóng chuyển đổi trở nên khác thường, và một lớp băng dần xuất hiện ở bên ngoài thân thể của Minh Khư Quỷ Vương, lớp băng kia có màu đen bóng y như một lớp phòng vệ cứng cỏi.

“Ta đã đúc Quỷ Thể thành công bằng Huyền U Âm khí, ở trạng thái này, tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong cũng không phải là đối thủ của ta.” Minh Khư Quỷ Vương trầm giọng nói ngay bên dưới lớp giáp bằng băng rất đặc biệt, linh áp của ông kéo lên cao, mạnh hơn trước rất nhiều.

Nếu như trước đó, Minh Khư trực tiếp sử dụng Huyền U Quỷ Thể thì Thanh Vũ sẽ không bao giờ có cơ hội lấy được một giọt máu của Minh Khư, đây là một con át chủ bài của Minh Khư, chỉ khi nào đến thời điểm quan trọng thì ông mới sử dụng.

Tuy vậy, hôm nay gặp Thanh Vũ, đó là một trường hợp ngoại lệ, Minh Khư Quỷ Vương quyết định cho Thanh Vũ chiêm ngưỡng sức mạnh lớn nhất của ông và giết chết Thanh Vũ bằng sức mạnh đó.

“Ngươi đang sợ hãi sao?” Minh Khư Quỷ Vương lạnh nhạt nói trong khi nhìn vào Thanh Vũ – người thanh niên vẫn yên lặng quan sát ông từ khi ông thể hiện ra trạng thái này.

Thanh Vũ nghe vậy, hắn lắc đầu trả lời với âm thanh bình tĩnh: “Ta không biết sợ hãi nữa!”

“Và nếu ta có cảm xúc sợ hãi thì cũng không sợ hãi trước ngươi.”

“Thật sao?” Minh Khư cười lạnh hỏi.

“Đúng vậy, ta không sợ hãi, ngược lại, ta càng cảm thấy vui vẻ.” Thanh Vũ nghiêm túc gật đầu.

“Vui vẻ?” Minh Khư Quỷ Vương lặp lại lời nói của Thanh Vũ, cảm xúc thì chập chờn, tu sĩ nhỏ yếu này không hề sợ hãi, lại còn cảm thấy vui vẻ khi nhìn thấy sức mạnh lớn nhất của ông.

Đó giống như một sự khiêu khích, một thái độ khinh bỉ trần trụi!

“Nếu đã vô tri đến vậy, thì hãy chết đi!” Minh Khư Quỷ Vương lạnh lùng nói trong khi chém xuống bằng thanh kiếm trên tay.

Keng! Keng!

Hơn mười luồng kiếm khí vừa cực kỳ sắc bén vừa lại ẩn chứa một loại hàn khí đáng sợ lao vùn vụt tới Thanh Vũ.

“Thu phục một Quỷ Vương như ngươi đúng là một chuyện vui đối với ta, vì thế, hãy trở thành một thành viên của Giáo Đình đi!” Thanh Vũ thản nhiên nói.

“Kích hoạt Danh Hiệu!” Thanh Vũ nói một câu với Hệ Thống.

Lần này, Thanh Vũ không còn lựa chọn nào khác, dù rất nguy hiểm khi không có Danh Hiệu, thứ sức mạnh vẫn luôn là điểm dựa cho Thanh Vũ, sau khi sử dụng, một ngày sau, Thanh Vũ không thể kích hoạt Danh Hiệu.

Một khoảng thời gian khá dài có thể được coi là điểm yếu của Thanh Vũ.

Tuy nhiên, nếu thành công thu phục Quỷ Vương, vậy thì Quỷ Vương chính là một lực lượng mạnh có thể giúp đỡ cho Giáo Đình ở hiện tại.

Vù! Vù!

Quần áo hơi rách nát trên người Thanh Vũ bỗng dưng bay phấp phới, còn có một cơn gió mạnh thổi ra từ vị trí mà Thanh Vũ đang đứng, cùng lúc đó, một nguồn sức mạnh thần kỳ chảy xuyên suốt toàn thân Thanh Vũ, đem lại cho Thanh Vũ một thứ sức mạnh lớn lao.

“Cái gì thế?” Ngay cả một người vẫn luôn kiềm chế tốt được cảm xúc như Minh Khư cũng phải thốt lên một tiếng kinh ngạc, bởi vì ông dần cảm thấy một áp lực nguy hiểm phát ra từ người thanh niên kia.

Bành!!

Hàng chục tia kiếm khí lạnh băng dư sức giết tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ bị một quyền nhẹ nhõm của Thanh Vũ đánh nát, chúng biến thành những mảnh vụn băng rơi vãi trên mặt đất trong ánh mắt ngạc nhiên đến ngây người của Minh Khư, đám người Tiền Phá La và cả bọn Quỷ Tốt.

Linh lực đầy ắp trong cơ thể, sức mạnh thì làm Thanh Vũ cảm thấy thoải mái vô cùng, các Thánh Vật bắt đầu phát ra ánh sáng rực rỡ hơn trước nhiều, ngay cả Thánh Hoàn cũng được bổ sung đầy đủ linh lực để hoạt động.

Mọi thứ đều hoàn mỹ đối với Thanh Vũ!

Và cảnh giới của Thanh Vũ thì đạt tới Tứ Dương đỉnh phong!

“Giờ mới là trận chiến thật sự!” Thanh Vũ nhẹ nhàng cười và nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lục vẫn hàm chứa sự rung động của Minh Khư.

“Ngươi vừa làm cái gì?” Minh Khư Quỷ Vương kinh ngạc hỏi, ông chưa bao giờ nhìn thấy một tu sĩ lại tăng tu vi lên một cảnh giới lớn chỉ trong vòng một giây.

Đáng tiếc, Thanh Vũ làm gì có thời gian để trò chuyện với Minh Khư?

Minh Khư vừa hỏi xong thì Thanh Vũ đã biến mất và xuất hiện ngay tức khắc ở trước mặt ông ta, một quyền ẩn chứa sức mạnh khổng lồ giáng xuống, thẳng vào vùng đầu.

Ầm!!

Minh Khư phản ứng với tốc độ cực nhanh bằng cách nâng thanh kiếm pháp bảo lên che chắn ông khỏi đòn tấn công từ Thanh Vũ.

Ầm! Ầm! Ầm!

Tuy vậy, Minh Khư Quỷ Vương vẫn bị đẩy lùi ra năm, sáu bước, quỷ khí thì chập chờn chứng tỏ ông ta cũng nhận một chút thương tổn tới thân thể.

“Không phải ảo thuật!” Minh Khư Quỷ Vương trầm giọng nói, cảm xúc cứ thay đổi làm ông ta mất tập trung vào trận chiến, nhưng sau lần tấn công này, Minh Khư lấy lại được phong độ và tinh thần, ông ta bắt đầu coi Thanh Vũ là một kẻ địch thật sự.

“Tất nhiên rồi, hôm nay, ta phải làm cho ngươi phục!” Thanh Vũ cười một cái hào sảng, hắn di chuyển với tốc độ cực nhanh bằng cách sử dụng thuấn di – thủ đoạn của tu sĩ Nguyên Anh kỳ trở lên.

“Ngũ Hành Thánh Thuật!” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói một tiếng.

Chẳng biết từ lúc nào, năm vòng tròn pháp thuật đã xuất hiện và bao quanh Minh Khư Quỷ Vương vào trong, năm loại pháp thuật kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, năm màu sắc đẹp đẽ, và tất cả chúng cùng nhau tấn công Minh Khư Quỷ Vương.

Chỉ thấy Minh Khư Quỷ Vương vội vàng sử dụng quỷ khí tạo ra một lớp phòng thủ là tường băng, còn năm vòng tròn pháp thuật thì bộc phát ra ánh sáng năm màu, ngọn lửa nhấc cao lên bầu trời, những giọt nước mạnh bạo đâm vào tường bằng và tạo ra âm thanh trầm trọng, mấy cọc gỗ nhọn đâm lên từ mặt đất xuyên thủng tường băng, còn pháp thuật hệ thổ thì khóa chặt Minh Khư Quỷ Vương, pháp thuật hệ kim mạnh nhất, nó vô hiệu quá bàn tay cầm pháp bảo của ông ta.

Thời gian chỉ vừa trôi qua vài phút, tình thế đột ngột chuyển đổi, một Quỷ Vương dễ dàng nghiền nát tất cả kẻ địch nay lại là một đối thủ đang ở thế yếu.

“Phá!” Minh Khư Quỷ Vương hống lớn một tiếng, quỷ khí ập tới và đánh bay các vòng tròn pháp thuật, dù vậy ông vẫn bị thương khá nặng, toàn thân rách nát giống như Thanh Vũ vậy.

“Ngươi đang ngủ mơ sao?” Minh Khư còn chưa kịp kiểm tra thương tổn, nào ngờ một giọng nói vang lên từ phía bên hông của ông, Minh Khư Quỷ Vương liền biến sắc, một kiếm chém thẳng về phía giọng nói.

“Huyền U Trảm!!!”

“Ngũ Hành Thánh Thuật – Ngũ Sắc Diệt Tà Thương!” Thanh Vũ nhẹ nhàng cầm một ngọn thương ánh sáng năm màu, thân thể hơi nghiêng về phía sau, dồn toàn bộ sức mạnh về phía một tay, ngay sau đó, ngọn thương biến mất khỏi bàn tay Thanh Vũ.

Vù!! Ngọn thương mang theo áp lực làm cho không khí nổ tung mỗi khi nó bay qua, nó lao một cách bá đạo thẳng tới Minh Khư Quỷ Vương và ông ấy thì không thể bắt kịp tốc độ kia.

Ầm!!

Kiếm khí vỡ nát trước lực lượng hủy diệt của ngọn thương, không lâu sau đó, thanh kiếm pháp bảo rất lớn bị đánh bật ra khỏi tay Minh Khư Quỷ Vương, với một đôi mắt đang mở to ra hết cỡ, ánh sáng màu xanh lục chập chờn vì chấn kinh, giọng nói bần thần của Minh Khư vọng ra.

“Pháp thuật thật mạnh mẽ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK